[Kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới] Mẹ chồng tôi và tôi tạo nên một chỉnh thể tuyệt vời
Bài viết của Trịnh Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-5-2025] Vào mùa xuân năm 1988, tôi kết hôn được ba năm thì bị thoát vị đĩa đệm, căn bệnh này khiến tôi không thể làm việc được. Mặc dù công việc của tôi tương đối nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn thường phải nằm trên giường.
Mẹ chồng tôi khi ấy đã 58 tuổi. Mặc dù bà bị viêm dạ dày và viêm túi mật suốt thời gian dài nhưng bà vẫn giúp tôi chăm sóc gia đình, nuôi dạy con cái. Mặc dù đã dùng nhiều thuốc, nhưng tình trạng của bà không được cải thiện nhiều. Bà thường chà đi chà lại vào bụng bằng cả hai tay, kiệt sức và rất đau đớn.
Tôi học Pháp Luân Công với mẹ chồng
Sau khi chữa trị ở nhiều bệnh viện và thử dùng cả y học cổ truyền mà vẫn không khỏi bệnh, tôi bắt đầu tìm kiếm các cách chữa trị khác cho bệnh đau lưng của mình. Mẹ chồng thậm chí còn đưa tôi đến tham khảo ý kiến của những người chữa bệnh bằng tâm linh và trừ tà, nhưng không cách nào có tác dụng. Bà khuyến khích tôi tham gia một lớp học khí công, nhưng sau khi nhìn thấy họ tập với những động tác rất mạnh, rồi nhảy múa, tôi đã từ chối tham gia.
Nhiều năm sau, một ngày nọ, bà hào hứng nói với tôi rằng có người trong làng đang tu luyện Pháp Luân Công. Bà nói rằng môn tu luyện này có những động tác chậm rãi và thư giãn, và có một cuốn sách hướng dẫn họ trở thành người tốt. Người làng đó có một người anh họ sống trong thành phố bị viêm phế quản mãn tính. Sau khi học Pháp Luân Công vài ngày, anh ấy đã được chữa khỏi, và sau đó đã hướng dẫn lại anh họ mình miễn phí.
Ban đầu tôi hoài nghi về Pháp Luân Công. Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt đầy hy vọng của mẹ chồng, tôi không muốn làm bà thất vọng, vì vậy tôi đã nói, “Mẹ cứ đi học môn ấy đi rồi sau đó dạy con”. Hàng tối, mẹ chồng tôi ra ngoài luyện công, còn tôi nằm trên giường đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân” mà bà mang về. Khi có thời gian rảnh, bà dạy tôi các bài công pháp. Thành thật mà nói, vào thời điểm đó, tôi đọc sách và tập các bài công pháp chỉ để làm hài lòng mẹ chồng tôi.
Vào mùa thu năm đó, mẹ chồng đưa tôi đến điểm luyện công. Tôi thấy có 8-9 người đang tập bài công pháp thứ hai, giơ tay lên như thể đang ôm một bánh xe. Tôi đứng sau lưng họ và giơ hai tay lên trước đầu. Khoảnh khắc tôi giơ tay lên, tôi đã rất kinh ngạc. Tôi cảm thấy như thể mình đang cầm một con ‘quay hồi chuyển’ đang quay, và tôi có thể nghe thấy âm thanh “rít rít” của vòng quay đó! Tôi mở to mắt và nhìn vào giữa hai cánh tay của mình, nhưng không có gì ở đó!
Cảm giác này rất thật, và tôi thậm chí có thể cảm thấy bắp tay của mình bị đẩy lên xuống và di chuyển một cách hữu hình! Trong khoảnh khắc đó, định kiến trước đây của tôi với khí công đã sụp đổ – thực sự có những thứ trên thế giới này vô hình nhưng không thể phủ nhận là có thật! Tôi nhận ra rằng mọi thứ được viết trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân đều là sự thật! Từ thời điểm đó, tôi đã bắt đầu thực sự tu luyện Pháp Luân Công.
Mẹ chồng tôi đã học Pháp Luân Công để giúp tôi, còn tôi thì đã đón nhận Đại Pháp vì trân trọng những ý định tốt đẹp của bà. Tôi rất biết ơn Sư phụ Lý vì đã cho chúng tôi được đắc Pháp và trải nghiệm những lợi ích kỳ diệu của việc thoát khỏi bệnh tật! Kể từ đó, mẹ chồng tôi và tôi đã bắt đầu con đường phản bổn quy chân, cùng nhau tu luyện, đắm mình trong Phật ân hạo đãng.
Chúng tôi là một nhóm tuyệt vời
Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, lúc đó là người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã phát động chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công. Khi mẹ chồng tôi và tôi nghe thấy điều này, chúng tôi đã nhận thức được rằng Pháp Luân Công dạy các học viên trở thành những người tốt và thanh lọc cơ thể cho chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều đã trải nghiệm được việc khỏi bệnh thông qua tu luyện. Làm thế nào chúng tôi có thể để ĐCSTQ lừa dối mọi người? Chúng tôi cùng các học viên Pháp Luân Công khác tham gia giảng chân tướng và vạch trần những lời dối trá của ĐCSTQ.
Mẹ chồng tôi và tôi đã trở thành một đội tuyệt vời. Bà đã quán xuyến tất cả các công việc gia đình, bao gồm giặt giũ, nấu ăn, và đón các cháu. Con trai của anh cả tôi đang học trung học cơ sở, được mẹ chồng tôi nuôi dưỡng khi còn nhỏ và đã sống với chúng tôi kể từ đó. Các cháu gái và cháu trai khác của tôi đang học tiểu học và mẫu giáo. Bố chồng tôi giúp đón trẻ ở trường, và mọi người cùng ăn trưa và ăn tối tại nhà chúng tôi. Các bạn có thể tưởng tượng được mẹ chồng tôi bận rộn như thế nào mỗi ngày. Tuy nhiên bà không bao giờ phàn nàn. Bà luôn vui vẻ và tràn đầy năng lượng.
Sự cống hiến vị tha của mẹ chồng tôi đã cho tôi có nhiều thời gian để tham gia vào các hoạt động của Đại Pháp. Tôi thường đạp xe 60-80 km để lấy các tài liệu giảng chân tướng. Tôi đi với các học viên đến từng nhà để phân phát tài liệu, và khi tôi trở về nhà thì các con tôi đã ngủ. Đôi khi, khi treo biểu ngữ Pháp Luân Công hoặc dán tờ rơi, tôi ở lại qua đêm tại nhà của một đồng tu nếu quá muộn hoặc quá xa nhà. Chồng tôi đã tận mắt chứng kiến việc luyện tập Pháp Luân Công đã cải thiện sức khỏe về thể chất và tinh thần của tôi như thế nào. Mặc dù anh ấy lo lắng và nhắc nhở tôi phải cẩn thận, nhưng anh ấy chưa bao giờ phản đối hoặc cản trở những nỗ lực của tôi trong việc phân phát các tài liệu giảng chân tướng.
Sự hỗ trợ thầm lặng của mẹ chồng tôi đã cho phép tôi và các bạn đồng tu phát tài liệu đến các làng và thị trấn xung quanh, mang đến sự thật và hy vọng cho dân làng của chúng tôi, để những người khác biết những gì đã xảy ra với đất nước chúng tôi và làm thế nào để họ có được một tương lai tươi sáng. Tôi cũng để lại những khu vực gần đó cho mẹ chồng, để bà có thể tự phát tài liệu, thực hiện thệ ước giảng thanh chân tướng của bà.
Trong những ngày lễ hoặc ngày nghỉ, tôi cố gắng hết sức để giúp mẹ chồng làm việc nhà, giữ cho ngôi nhà gọn gàng và ngăn nắp, hoặc hỗ trợ bà chuẩn bị những bữa ăn tuyệt vời. Ngoài ra, tôi mua những bộ quần áo vừa vặn cho bà và cắt tóc cho bà. Bà thường mỉm cười hài lòng mỗi khi mặc quần áo mới và nhìn thấy mình trong gương với kiểu tóc mới.
Mẹ chồng và tôi đã hỗ trợ lẫn nhau và duy trì một gia đình hòa thuận. Người thân và bạn bè của chúng tôi đều rất ấn tượng bởi mối quan hệ thân thiết và bền chặt của chúng tôi. Bố chồng tôi bị đột quỵ vào năm 2009 và nằm liệt giường trong ba năm, chúng tôi đã cùng nhau chăm sóc ông ấy. Hai tháng trước khi ông qua đời, ông trở nên mất trí và thường xuyên đả kích, chửi rủa người khác, nhưng ông không bao giờ đả kích mẹ chồng tôi và tôi.
Cảnh giới của lòng trắc ẩn
Năm nay, mẹ chồng tôi bước sang tuổi 85. Một ngày sau năm mới, bà đột nhiên bị tiêu chảy. Bà đã làm bẩn rất nhiều đồ lót và quần giữ nhiệt đến nỗi bà không còn quần áo sạch để mặc. Tôi nhanh chóng mua một số tã dùng một lần và giúp bà mặc chúng vào. Bà bị tiêu chảy 5-6 lần một ngày trong khoảng thời gian không đều đặn, với số lượng đáng kể mỗi lần, và bà cũng mất kiểm soát vùng bàng quan. Tôi rửa sạch phần thân dưới của bà, dọn nhà vệ sinh, giặt đồ lót giữ nhiệt của bà, và lau sàn nhà. Tình trạng này tiếp diễn trong ba ngày mà không có bất kỳ sự cải thiện nào. Đôi khi tôi sẽ xoa bụng cho bà và hỏi, “Mẹ thấy đau ở đâu?” Bà trả lời, “Không có gì đau cả. Đừng lo lắng. Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho mẹ”.
Vào ngày thứ năm, chỉ có nước màu vàng chảy ra. Mặc dù bị tiêu chảy nghiêm trọng, bà vẫn tiếp tục ăn uống như thường lệ. Tình trạng này kéo dài trong 9 ngày. Thật đáng nể khi ở tuổi 85, bà đã làm rất tốt. Trong những ngày chăm mẹ chồng, tôi đã chăm sóc bà một cách tỉ mỉ và không một lời phàn nàn.
Sư phụ đã giúp tôi ngộ được một cảnh giới tư tưởng tuyệt vời. Sau khi tắm rửa và giúp mẹ chồng đi ngủ, tôi đột nhiên cảm thấy như thể mình đã bước vào một cảnh giới khác. Tất cả những thứ vật chất xung quanh tôi dường như biến mất, và không khí tràn ngập năng lượng từ bi, ấm áp và nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy như một thiên thần, ôm một em bé sơ sinh mỏng manh trên tay, bảo vệ em bé bằng cả trái tim mình. Đó là một trạng thái của sự từ bi vị tha; sự bình yên, ấm áp và thoải mái không thể diễn tả được. Mặc dù trạng thái này chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, nhưng nó khiến tôi vô cùng xúc động.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Thần lại coi cuộc sống của con người là khổ. Khi mọi người theo đuổi danh lợi, tâm trí và thân thể của họ bị hành hạ. Những người tu luyện Đại Pháp là những người vị tha, không có sự oán giận hay thù hận. Họ đạt được sự thăng hoa của cả cơ thể và tâm trí.
Sư phụ giảng:
“Điều được truyền trong tôn giáo trước đây và những gì con người cảm thụ được đều chỉ là vỏ ngoài nông cạn và hiện tượng mà thôi. Còn nội hàm bác đại tinh thâm của Ông là chỉ những người tu luyện tại các tầng thứ chân tu khác nhau mới có thể thể ngộ và triển hiện ra được, mới có thể thật sự thấy Pháp là gì.” (“Rộng lớn,” Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Ngay khi tôi nhận ra trạng thái tuyệt vời mà Sư phụ triển hiện cho tôi, tình trạng tiêu chảy của mẹ chồng tôi đột nhiên dừng lại, và tất cả mọi thứ trở lại bình thường.
Những câu chuyện kỳ diệu mà mỗi học viên trải qua có thể trở thành huyền thoại hoặc truyền thuyết cho con người tương lai, nhưng chúng là sự thật. Để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm nay, tôi muốn chia sẻ câu chuyện tu luyện của mẹ chồng tôi và tôi, cũng như chứng thực sự thù thắng vĩ đại của Đại Pháp với tất cả mọi người.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/14/493589.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/18/228023.html