[Chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới] Bầu trời tươi sáng và cuộc sống hạnh phúc hơn kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-05-2025] Tôi năm nay 54 tuổi và hiện đang sống ở vùng nông thôn. Tôi muốn kể với các bạn về một số trải nghiệm kỳ diệu của mình kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2012.
Gia đình hạnh phúc hơn
Trước đây, tôi mắc đủ thứ bệnh như đau đầu, khô mắt, loét miệng, tai chảy mủ và máu, viêm họng, viêm tuyến vú, viêm dạ dày mãn tính, viêm đại tràng và đau thần kinh tọa. Tôi còn bị bệnh tim bẩm sinh, trầm cảm và mất ngủ.
Chưa tới 40 tuổi, tôi đã bắt đầu có các triệu chứng của thời kỳ mãn kinh, như lo lắng, cáu kỉnh, tức giận, đổ mồ hôi đêm và cảm xúc thất thường. Tôi khó chịu đến mức không thể suy nghĩ tỉnh táo và thường có ý định tự tử.
Gia đình tôi cũng khổ sở vì tôi. Chồng tôi từng hỏi: “Em nói xem có chỗ nào trên người em không bị đau?”
Mẹ tôi nói: “Con còn trẻ mà đau ốm chẳng kém gì mẹ.” Còn mẹ chồng nói rằng tôi suốt ngày than vãn. Tôi cảm thấy thật khổ sở, tôi phải làm gì đây?
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả những vấn đề này đều đã biến mất. Cuối cùng, tôi đã không còn bệnh tật, lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy hạnh phúc và bình yên. Bầu trời trở nên tươi sáng hơn, mọi người dường như đều tốt bụng hơn, mọi việc đều trở nên tốt đẹp hơn, đây là điều mà trước đây tôi không bao giờ dám mơ tới.
Mẹ chồng tôi nói với con gái bà: “Hay là con cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đi. Hãy nhìn chị dâu con (ý nói tôi), chị ấy làm việc suốt ngày mà không bao giờ mệt và cũng không còn ốm đau nữa.”
Những nhân viên tốt nhất
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cố gắng chiểu theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn và đối xử tử tế với mọi người. Ba năm sau, tôi cùng chồng và em gái đến làm việc tại một nhà máy do một người họ hàng mở ở một thị trấn gần đó. Vợ chồng tôi làm trong cùng một bộ phận, còn em gái tôi làm ở một bộ phận khác. Chúng tôi thuê một căn hộ để tiện cùng nhau luyện công, học Pháp.
Tôi phải mất một thời gian để làm quen với môi trường mới. Tôi có thể duy trì việc luyện công và học các bài giảng Pháp, nhưng tôi chưa giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Chồng và con trai tôi sống cùng tôi, họ đã bắt đầu tu luyện sau khi thấy những thay đổi tích cực của tôi. Ngoài thời gian làm việc 12 tiếng mỗi ngày, chúng tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Thấy chúng tôi là người tốt, những nhân viên khác đều tin tưởng và lắng nghe những gì chúng tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp.
Chúng tôi sống theo Chân-Thiện-Nhẫn và đối xử tốt với tất cả mọi người. Hầu hết các nhân viên đều lấy đồ từ nhà máy và họ cũng đưa cho chúng tôi một ít, nhưng chúng tôi luôn lịch sự từ chối và nói rằng những thứ đó không thuộc về mình.
Một lần, chúng tôi xin nghỉ nửa ngày nhưng người quản lý (cháu trai của chồng tôi) đã không ghi vào bảng chấm công. Khi tôi nhắc người quản lý, cậu ấy nói rằng không sao. Tôi giải thích: “Chúng tôi là những người tu luyện và cần phải trung thực.” Cậu ấy đã đồng ý sửa lại.
Hầu hết các công nhân đều là người từ nơi khác đến, họ sống trong ký túc xá hoặc phòng trọ. Mỗi khi từ quê lên, tôi đều mang trái cây và rau quả cho họ. Ai cũng rất vui vẻ.
Tôi đã cố gắng giúp đỡ các đồng nghiệp của mình. Đặc biệt là sau khi chồng tôi trở thành quản lý, chúng tôi thường giúp đỡ những người mới đến hoặc những người lớn tuổi. Ví dụ, anh ấy giao cho họ những việc nhẹ nhàng và giao cho tôi những việc khó mà không ai muốn làm. Khi đến mùa hè không có đủ quạt, chúng tôi đã nhường quạt cho những người khác. Bất kể như thế nào, chúng tôi luôn đối xử tốt với mọi người.
Tôi có một đồng nghiệp tên là Diễm đến từ Nội Mông. Sức khỏe của cô ấy không tốt và con gái cô ấy cũng thường xuyên bị ốm. Cô ấy không có nhiều tiền và thường phải đi vay của người khác. Tôi thường cho cô ấy vay tiền. Một lần, cô ấy đi khám bệnh và không có đủ tiền nên cô ấy nói sẽ thanh toán sau. Bác sĩ sợ cô ấy có thể không trả nên đã dọa: “Ngày mai phí khám bệnh sẽ tăng gấp đôi.” Cô ấy không còn cách nào khác đành phải đi vay tiền của đồng nghiệp. Cô ấy nói với đồng nghiệp rằng trước đây đã vay tôi quá nhiều nên ngại không dám vay tiếp của tôi.
Tôi tình cờ nghe được chuyện này nên đã đưa cho cô ấy một ít tiền và nói: “Em cầm số tiền này để thanh toán chi phí khám bệnh đi. Việc này quan trọng mà.” Cô ấy rưng rưng nói: “Sao chị lại tốt với em như vậy?”
Tôi nói: “Bởi vì chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và luôn cố gắng tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.” Khi tôi giải thích về Đại Pháp bảo cô ấy đừng tin vào những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cô ấy đã gật đầu đồng ý.
Một hôm, sau giờ làm, vợ chồng tôi đi xe máy về nhà dưới trời mưa như trút nước. Chúng tôi thấy Diễm đang loay hoay sửa xe đạp ở bên đường. Cô ấy không có áo mưa nên bị ướt sũng. Chúng tôi liền dừng lại để hỏi thăm cô ấy. Cô ấy trả lời: “Xe bị tuột xích, em đang lắp lại. Gần xong rồi. Anh chị đừng lo cho em.”
Khi tôi cởi áo mưa của mình và mặc cho cô ấy, cô ấy nói: “Không cần đâu chị ạ, em ướt hết rồi.” Nhưng tôi vẫn đưa áo mưa cho cô ấy vì tôi không muốn cô ấy bị ốm. Tôi biết mình sẽ ổn vì tôi là một đệ tử Đại Pháp.
Có hai chị em gái đến từ tỉnh Sơn Đông làm việc trong nhà máy. Vì lớn tuổi nên họ làm việc chậm chạp, quản lý nhà máy e ngại khi thuê họ và yêu cầu họ phải thử việc. Hai vợ chồng tôi đã cố gắng giúp đỡ họ bằng cách giao cho họ những công việc dễ. Tôi cũng giúp đỡ và cho họ đồ ăn. Một năm sau, khi rời đi, người chị ấy nắm tay tôi nói: “Cảm ơn hai vợ chồng cô rất nhiều. Nếu không có cô chú giúp, chắc chúng tôi không thể làm việc ở đây. Cô chú thật tốt bụng.”
Tôi giải thích rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nhắc chị ấy hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Chị ấy gật đầu: “Tất nhiên rồi. Bất cứ khi nào nghĩ đến cô, tôi sẽ nhớ đến những câu đó.”
Có rất nhiều sự việc tương tự như vậy. Vợ chồng tôi luôn làm mọi việc với một trái tim thuần khiết, không tính toán nhiều và cũng không mong nhận được lời cảm ơn. Mỗi khi chúng tôi giảng chân tướng cho các nhân viên mới, họ đều nói với chúng tôi rằng họ nghe nói chúng tôi là những người tốt. Họ cũng vui vẻ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Một người nói: “Mọi người nói vợ chồng anh chị là những nhân viên tốt nhất ở đây.”
Tôi trả lời: “Đó là bởi vì Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, dạy chúng tôi trở thành người tốt và người tốt hơn nữa.”
Chị gái của tôi
Chị gái và tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào cùng một thời gian. Khi đó, chị ấy có một khối u bên ngoài tử cung và bác sĩ khuyên nên phẫu thuật. Nhưng chị ấy không có đủ tiền. Sau đó, chị ấy được nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp.
Chỉ sau một thời gian ngắn luyện công, căn bệnh phụ khoa kéo dài nhiều năm của chị ấy đã biến mất, bao gồm cả khối u tử cung. Chị ấy rất biết ơn Sư phụ Lý và nói: “Không ngờ bệnh của con có thể khỏi mà không cần tốn tiền. Con xin cảm tạ Sư phụ!”
Chị ấy làm việc chăm chỉ nhưng rất thẳng tính, không bao giờ vòng vo. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chị ấy luôn thiện đãi người khác và nói với họ về môn tu luyện này. Trong xưởng sản xuất, chị ấy là người địa phương duy nhất, còn lại đều là người đến từ nơi khác, nên chị ấy hay bị coi thường vì mọi người cho rằng người địa phương thường lười biếng. Công việc ở đó nặng nhọc nên các công nhân thường thay phiên nhau làm, nhưng không có ai đồng ý thay phiên cho chị gái tôi. Dù vậy, chị ấy không hề phàn nàn và vẫn chăm chỉ làm việc. Có người thấy bất công và đã giúp đỡ chị ấy.
Chị ấy luôn chiểu theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn, không những làm việc chăm chỉ mà còn nhường mọi người lấy cơm trước. Một đồng nghiệp không thể lý giải được hành động này của chị nên đã nói: “Nếu cô cứ đợi đến cuối như vậy thì chỉ còn lại nước canh thôi.”
Chị ấy nói: “Phải có người cuối cùng chứ. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi sẽ ổn thôi.”
Một lần, chị ấy nghỉ nửa ngày để về quê gặt lúa mì. Người quản lý đã không ghi sổ và vẫn trả lương cho chị ấy như bình thường. Chị ấy không muốn chiếm lợi của nhà máy nên đã đề nghị làm thêm mỗi ngày một tiếng để bù lại. Các đồng nghiệp rất ấn tượng và mọi người đều khen ngợi chị.
Một lần làm ca đêm, tay của chị ấy đột nhiên sưng lên, người yếu lả đi. Đồng nghiệp nghĩ chị bị dị ứng và khuyên chị về nhà nghỉ ngơi. Nhưng chị ấy tự nhủ mình là người tu luyện, nên không để tâm đến chuyện đó mà chỉ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tay của chị ấy đã sớm trở lại bình thường, khiến đồng nghiệp đều ngạc nhiên.
Người quản lý tại đó phân công công việc không công bằng, luôn giao việc nặng nhọc cho một số người, trong đó có chị gái tôi. Chị ấy nói với quản lý: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi sẽ không phàn nàn. Nhưng các công nhân khác sẽ không như vậy. Nếu cứ mãi giao việc nặng cho một nhóm người, họ sẽ cảm thấy bất công. Nếu anh chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi nghĩ như vậy sẽ có lợi cho cả anh và tất cả mọi người.”
Người quản lý đã đồng ý và bắt đầu đối xử công bằng với mọi người. Vì điều này, các đồng nghiệp càng tôn trọng chị ấy hơn. Một năm sau, khi chị ấy nghỉ việc vì con gái chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, các đồng nghiệp của chị đã nói: “Năm sau chị hãy quay lại nhé.”
(Bài viết mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2025 được chọn đăng trên Minh Huệ Net)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/29/495263.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/31/228307.html