Món quà tuyệt vời nhất
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-05-2025]
Dì tôi là một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống. Dì không được học hành nhiều, bản tính thuần phác thiện lương, và tin vào Thần Phật. Khi còn trẻ, dì thường đến các ngôi chùa ở địa phương để thắp hương cầu nguyện. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm quyền và phát động một loạt các phong trào chính trị, các cuộc đấu tố tàn khốc và tẩy não của Trung Cộng đã để lại trong ký ức của dì một nỗi ám ảnh không thể nhạt phai. Đến nỗi trong tư tưởng của dì đã hình thành một nhận thức cố chấp, đó là hễ chính phủ không công nhận thì đều là không tốt.
Trong số các chị em, mẹ tôi và dì là thân nhau nhất. Vào những dịp lễ Tết, họ thường cùng nhau đi chùa cầu an cho người thân. Thường ngày, hai gia đình thường xuyên qua lại, giúp đỡ lẫn nhau và sống rất vui vẻ hòa thuận.
Say này, mẹ tôi may mắn đắc được Đại Pháp và không còn đi chùa nữa vì bà cảm thấy hầu hết các ngôi chùa ngày nay không còn là nơi thanh tịnh, mà đã trở thành nơi vơ vét tiền bạc. Mẹ tôi đã nói với dì về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên dì đừng đến chùa nữa.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, ĐCSTQ đã huy động bộ máy tuyên truyền trên toàn quốc để vu khống Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý. Bất kỳ học viên nào lên tiếng giảng chân tướng đều bị bắt giữ, giam cầm và tra tấn. Vào những ngày đó, nỗi kinh hoàng bao trùm khắp mảnh đất Thần Châu, thậm chí mọi người hễ nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp là bất giác kinh hoàng, mặt mày biến sắc, hoảng sợ bất an.
Mẹ tôi đã đến Bắc Kinh để nói lời công đạo cho Pháp Luân Đại Pháp và bị giam cầm bức hại phi pháp. Cũng vì bà kiên định không chịu từ bỏ tu luyện, nhiều người thân trong gia đình bà đã bị đe dọa ở các mức độ khác nhau.
Ngày mẹ tôi được thả, bà ở trong tình trạng hôn mê. Bà không thể đứng thẳng lưng và chỉ nặng chưa đầy 30 kg. Thấy chị gái nằm co quắp trên giường, thân hình khô héo, thần trí mơ hồ, hơi thở thoi thóp, dì tôi đã suy sụp và bật khóc nức nở. Sau này chúng tôi mới biết các cai ngục đã bức thực mẹ tôi và đánh đập bà dã man đến mức xương sống của bà bị biến dạng. Họ đã tiêm cho bà những loại thuốc làm tổn thương dây thần kinh, khiến bà trở nên không minh mẫn và mất trí nhớ. Vì tin vào tuyên truyền của ĐCSTQ và quá sợ hãi, dì tôi không cho rằng cuộc bức hại là tà ác mà đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp về những đau khổ của mẹ tôi, và oán giận mẹ tôi vì đã không từ bỏ tu luyện.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, mẹ tôi đã sống sót trong cơn nguy kịch và hồi phục một cách kỳ diệu. Bà luyện công và nhanh chóng khỏe mạnh trở lại, rồi bắt đầu giảng chân tướng cho mọi người bằng chính trải nghiệm của bà về sực bức hại của ĐCSTQ đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Việc mẹ tôi tiếp tục tu luyện khiến dì tôi tức giận. Dì thực sự oán giận mẹ tôi và mắng nhiếc bà: “Chị không thể ngừng nói về Pháp Luân Đại Pháp được à. Ngày nào cũng giảng, gặp ai cũng giảng. Tại sao chị cứ phải làm những gì chính phủ không cho phép thế? Chị đã kéo cả gia đình vào chuyện này, chị quá ích kỷ.” Dì còn nói với những người khác rằng mẹ tôi mà bị bắt lần nữa thì chỉ có chờ mà vào đó nhặt xác thôi.
Mẹ tôi cũng biết vì mình tu chưa tốt nên đã khiến người thân bị liên lụy, phải chịu khổ, từ đó có những hiểu lầm về Đại Pháp. Những năm đó, hễ có cơ hội là mẹ tôi lại giảng chân tướng cho dì. Lúc đầu, dì la mắng om sòm và bảo bà im đi. Dì từ chối đọc bất kỳ tờ rơi nào về Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi vẫn kiên trì và cuối cùng dì tôi không còn ngắt lời khi bà nói nữa. Dì đã nhận những mặt dây chuyền Pháp Luân Đại Pháp xinh xắn mà mẹ tôi tặng.
Có lần, dì tôi phải nhập viện để phẫu thuật, ca mổ có khả năng thất bại cao. Tôi đến bệnh viện thăm dì và đưa cho dì một tấm thẻ bình an Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dặn dì hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Dì vui vẻ nhận lấy và nắm chặt tấm thẻ trong tay, nói lớn với tôi: “Ừ, dì nhớ rồi, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.” Ca phẫu thuật rất thành công và dì nhanh chóng hồi phục.
Từ đó trở đi, thái độ của dì đối với Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi rất nhiều. Từ chỗ phản đối kịch liệt, dì chuyển sang nhắc nhở mẹ tôi hãy giữ an toàn. Khi thấy mẹ tôi đi cùng các học viên khác, dì không còn lớn tiếng mắng mỏ họ nữa.
Vào dịp Tết cổ truyền, tôi đến nhà dì chúc Tết và mang theo quà, trong đó có cuốn lịch Minh Huệ mừng năm mới. Sau khi tôi đưa cho dì cuốn lịch và một phong bao lì xì, dì ôm cuốn lịch vào lòng nhưng trả lại bao lì xì cho tôi và nói: “Dì không lấy tiền của con đâu. Cuốn lịch này là món quà tuyệt vời nhất!”
Một câu nói mộc mạc của dì đã khiến tôi rơi lệ, sau hàng chục năm, tảng băng bất kính, hiểu nhầm về Đại Pháp trong tâm dì cuối cùng đã tan chảy rồi.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/8/493424.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/5/228371.html