Loại bỏ tâm cầu danh, vốn bắt nguồn từ tật đố
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Israel
[MINH HUỆ 08-05-2025] Vào cuối tháng 2, trong khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, đến đoạn cuối của mục “tâm tật đố” trong Bài giảng thứ bảy, tôi đột nhiên nhận ra sự cấp bách trong việc hướng nội sâu nhất có thể để diệt trừ hoàn toàn tâm tật đố tà ác này khỏi trường không gian của bản thân. Tôi tin rằng Sư phụ từ bi đã thúc giục tôi nghiêm túc thực hiện việc này: phát hiện và loại bỏ tâm tật đố và chấp trước căn bản mà nó khống chế. Trong trường không gian của tôi, tâm tật đố đã ngụy trang thành màu “trắng” và nó đã lén lút thao túng chấp trước cầu danh của tôi.
Tôi đã xem lại thư mục lưu trữ các bài chia sẻ thể hội tu luyện mà tôi đã viết trong gần 20 năm tu luyện của mình. Có rất nhiều bài viết trong đó. Nhưng tôi chưa từng đề cập đến việc loại bỏ tâm tật đố. Tôi quyết định nhìn lại con đường của mình, hướng nội sâu hơn và phân tích nó.
Thái độ của tôi đối với tâm tật đố trước đây là: tật đố chắc chắn là thứ tà ác. Sư phụ đã dành riêng một phần trong một bài giảng để giảng rõ điều này, nhưng tôi nghĩ bản thân mình không có tâm tật đố. Tôi là một người nhân hậu và không mưu hại bất kỳ ai.
Có lần tôi đã đủ can đảm thú nhận với một đồng tu rằng tôi ghen tị với cô ấy vì cô ấy tu luyện tốt. Cô ấy đã đáp lại bằng cách ôm tôi. Một ngày nọ, tôi lấy hết can đảm viết cho một học viên khác về tâm tật đố của tôi đối với cô ấy, điều này thể hiện qua sự ngưỡng mộ thái quá, khiến tôi không dám đến gần cô và nói chuyện một cách chân thành trong nhiều năm. Cô ấy đã tỏ ra rất cảm động. Vào giai đoạn đó trong quá trình tu luyện, tôi đã bình tĩnh lại, tự nhủ rằng mình có thể đối phó được với tâm tật đố. Tôi cũng kiên định một niệm rằng sự đố kỵ trong trường không gian của mình là một thứ hoàn toàn có thể kiểm soát được và không quá xấu xa.
Nhưng tôi đã hoàn toàn sai lầm. Tôi đã không nghĩ đến việc diệt trừ tâm tật đố, tôi đã chấp nhận nó, nghĩ rằng nó khá dễ kiểm soát, và mục tiêu chính, tất nhiên là một cách vô thức giữ gìn vị thế của mình trong mắt người khác, để họ không nghĩ xấu về tôi, bởi điều đó sẽ mang đến sự tổn thương mà không muốn đối diện.
Trong khi viết bài chia sẻ này, tôi nhớ lại có lần một học viên hỏi tôi: “Loại ‘tật đố trắng’ không làm hại đến ai đó có gì xấu đâu? Loại cảm xúc đó còn có thể thúc đẩy người ta tiến bộ, ví dụ về mặt nghề nghiệp.“ Khi đó trong tâm tôi hồi đáp: “Có lẽ cô ấy nói đúng, tật đố trắng không phải là điều xấu, vì nó không hại ai.” Với suy nghĩ này, tôi đã cho phép tâm tật đố ẩn náu một cách xảo quyệt trong trường không gian của mình. Tật đố trắng sẽ không tạo ra hành vi ác, vì vậy một lần nữa, tôi lại yên tâm bỏ qua nó. Người học viên ấy hiện đã không còn tại thế. Phải chăng là vì cô ấy không coi trọng việc loại bỏ tâm tật đố?
Tôi hết sức chấn động và cảm thấy lo sợ rằng nếu không thanh trừ tâm tật đố, khả năng tôi sẽ tu không thành, tu không vững chắc. Nó ngụy trang dưới màu sắc nào không quan trọng, bất kỳ tâm tật đố nào cũng phải bị loại bỏ! Vì vậy, tôi phải ngay lập tức hướng nội sâu nhất có thể.
Từ nhỏ đã truy cầu danh
Nghĩ lại thời thiếu niên, khi tôi khoảng 12–13 tuổi, tôi luôn ngưỡng mộ các anh chị học cấp ba và rất muốn kết giao với họ. Khi gặp những học sinh lớp trên, tôi thường nói dối về tuổi của mình, khoe khoang không biết xấu hổ rằng mình biết làm nhiều thứ, khoác lác để bù đắp cho những gì mình còn thiếu và đồng thời thích thú với việc gây ấn tượng trước mặt họ.
Tuy nhiên, niềm vui đó không kéo dài lâu. Khi sự thật bị phơi bày, tôi bị xa lánh, tôi chìm trong nỗi buồn và đau khổ, chờ đến lần kết bạn tiếp theo với các học sinh trung học khác. Tất cả những điều đó để làm gì? Để có được niềm vui nhất thời về chút cảm giác mình quan trọng trong mắt những người lớn hơn và thông minh hơn. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng mình đã bị tâm tật đố thôi thúc, chính tâm tật đố này đã khiến tôi khoe khoang, tô vẽ bản thân và lừa dối người khác.
Khi tôi sống ở Liên Xô (nơi tôi sinh ra và sau này từ đó di cư sang Israel), tôi học ở trường nhạc từ năm 15 đến 19 tuổi, tâm tật đố của tôi đã thể hiện một cách tinh vi hơn. Tôi rất sợ lên sân khấu, trong một buổi biểu diễn, tay tôi run bần bật. Tôi thậm chí đã phải bỏ ngành, từ bỏ âm nhạc và chuyển sang lĩnh vực khoa học. Bây giờ tôi mới hiểu lý do tại sao. Mẹ tôi đã chọn nghề giáo viên âm nhạc cho tôi, vì đối với phụ nữ, đó là một nghề có uy tín. Vì vậy trong tâm tôi đã có một hạt giống truy cầu thể diện.
Trong một xã hội đã bại hoại, một nghề có uy tín có nghĩa là bạn sẽ được người khác ngưỡng mộ và được xem là người thành công. Tuy nhiên, điều này không hề mang lại thành công cho tôi. Khoảng bảy năm sau, khi ở Israel và trở thành một người sùng đạo, tôi mới quay trở lại với âm nhạc và bắt đầu tổ chức các buổi hòa nhạc miễn phí cho phụ nữ, chỉ để làm phong phú thêm văn hóa cho họ. Tôi tổ chức những buổi hòa nhạc nhỏ ngay tại nhà, biểu diễn âm nhạc cổ điển, kết hợp với các tiết mục được soạn từ các nội dung trong các sách kinh điển tôn giáo, tay của tôi cũng không còn run nữa. Mọi người đều yêu thích bầu không khí thân mật của phòng khách nhỏ trong căn hộ của chúng tôi. Những đứa con nhỏ của tôi ngủ ngoan trong suốt thời gian diễn ra những buổi hòa nhạc buổi tối này. Tôi nghĩ rằng ngay từ khi đó, vào giữa những năm 90, trong những sinh hoạt tôn giáo của tôi, Sư phụ đã bắt đầu giúp tôi trừ bỏ những truy cầu về thể diện. Vào thời gian đó, tôi đã chân thành cầu nguyện cho tất cả khán giả của mình có được sức mạnh tinh thần để có thể đối phó với cuộc sống gian nan.
Tham gia làm truyền thông
Sau khi ly hôn và rời bỏ thế giới tôn giáo, trở thành một bà mẹ đơn thân với bảy đứa con, tôi phải kiếm sống bằng nghề chăm sóc người già. Lòng tôi nặng trĩu vì đó là một công việc không danh giá, lương thấp.
Tôi là một giáo viên âm nhạc được cấp chứng chỉ, có thể dạy nhạc trong các trường học ở Israel. Tôi cũng từng dạy trong một trường học ở Israel trong vài năm. Nhưng sau khi rời khỏi thế giới tôn giáo, tôi không muốn và cũng không thể quay lại giảng dạy trong trường. Các con của tôi còn nhỏ, nên tôi chỉ có thể đi làm bảo mẫu, hơn nữa chỉ có thể làm trong vài giờ mỗi ngày.
Sau khi đắc Pháp vào năm 2005, tôi đã tham gia hạng mục Epoch Times tiếng Do Thái và tiếng Nga mới thành lập, công việc của tôi là viết bài và chụp ảnh. Khi có người lạ hỏi tôi làm nghề gì, tôi thường ấp úng, không dám nói thật rằng mình làm công việc chăm sóc người già và chưa có thu nhập từ nghề viết báo. Tại sao tôi lại giấu giếm như vậy? Vì trong quan niệm của tôi, làm bảo mẫu không phải là một nghề danh giá, việc viết bài cho báo mà không có thu nhập cũng như vậy. Thậm chí tôi còn giấu cả người thân. Tôi nói dối rằng mình có đủ thu nhập từ bảo hiểm xã hội. Đây là chấp trước vào thể diện do tâm tật đố gây ra.
Từ khi The Epoch Times bắt đầu xuất bản ở Israel, tôi luôn nỗ lực quảng bá tạp chí này. Trong vòng 2 năm rưỡi, tôi viết bài bằng tiếng Do Thái giới thiệu tạp chí cho tất cả mọi người mà tôi gặp. Nhờ nỗ lực và sự phối hợp của các học viên, tạp chí này đã rất phát triển ở đây. Tôi vẫn luôn có ước mơ được làm việc cho Epoch Times. Khi tạp chí bắt đầu xuất bản, tôi đã phân phát cho tất cả bạn bè thân quen, đọc không sót số báo nào. Tôi quyết định tận dụng cơ hội làm việc trong tạp chí Epoch Times và đồng ý thử việc một tháng.
Nhưng mong muốn được làm việc ở đó không thuần tịnh, vẫn ẩn chứa tâm tật đố. Vào thời điểm đó, tôi không thể cống hiến hết mình cho công việc này, vì tôi bận rộn với các hạng mục quan trọng khác mà tôi không thể bỏ. Tôi đã không vượt qua được thời gian thử việc. Tôi nhận ra rằng tôi tật đố với tất cả đồng nghiệp và tôi cũng đã thừa nhận điều đó với một vài học viên. Tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi dám buông bỏ tâm cầu danh. Tâm của tôi trở nên rộng mở và tôi đã quay lại làm công việc bảo mẫu của mình, không còn quan tâm đến “thể diện” nữa.
Sau khi tôi quay lại nghề bảo mẫu, khách hàng đầu tiên của tôi là một người rất khó tính, bà ấy không thể tha thứ cho người khác dù chỉ là một lỗi nhỏ nhất và luôn phán xét mọi người. Tôi đã làm việc ở đó trong ba tháng nhưng tôi vẫn đối xử tốt với bà ấy, cảm thấy thương bà ấy và tập trung vào những đức tính tốt của bà ấy như kỹ lưỡng và tỉ mỉ, những điều mà bản thân tôi còn thiếu. Bà ấy đã dạy tôi cách lau sàn nhà, việc mà từ trước đến giờ tôi luôn làm một cách hời hợt. Nói đúng hơn, bà ấy đã giúp tôi thay đổi quan niệm về việc dọn dẹp, tôi phải làm một cách kiên nhẫn và cẩn thận hơn. Bởi vì, trên thực tế, tôi không chỉ lau sạch bụi bẩn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mà còn loại bỏ được tâm an dật, tâm coi thường và chấp trước vào công việc danh giá. Tôi đã hoàn toàn thay đổi, đến mức không nhận ra chính mình.
Trong bài viết được đăng trên trang Minh Huệ Net vào ngày 10 tháng 1 năm 2025, có tựa đề ”Bài phỏng vấn đặc biệt: Sư phụ của chúng tôi“, tác giả mô tả rằng, Sư phụ làm việc cả ngày tại công trường xây dựng trên núi, Ngài còn nhặt cả đinh, dọn dẹp khu vực xung quanh. Kể từ đó, tôi bắt đầu làm việc cùng mọi người với tâm thanh thản, không ngừng loại bỏ chấp trước vào lợi ích và luôn nghĩ cho người khác trước.
Tôi phải chăm sóc 6 người và rất bận rộn, như thế cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ có ít thời gian cho việc học Pháp và làm các hạng mục. Nhưng hóa ra lại hoàn toàn ngược lại. Sư phụ vẫn đảm bảo tôi có đủ thời gian và năng lượng để thực hiện tất cả các hạng mục, bởi vì tôi đặt ba việc mà Sư phụ yêu cầu ở vị trí số một. Công việc bảo mẫu là môi trường tu luyện của tôi, tôi cũng luôn đặt lợi ích của người khác lên trước trong mọi hoàn cảnh.
Thêm một cơ hội để loại bỏ chấp trước
Khi tôi đang viết bài chia sẻ này, một khảo nghiệm mới đã đến với tôi. Tôi có một khách hàng mới cần chăm sóc. Ban đầu, bà ấy chỉ muốn tôi dọn dẹp cho bà ấy. Bà ấy bị bệnh nặng, trầm cảm và đã không dọn dẹp căn hộ của mình trong vài năm. Khó có thể mô tả được căn hộ bám đầy bụi bẩn tích tụ qua nhiều năm của bà ấy. Tôi bình tĩnh và vui vẻ bắt đầu dọn dẹp, dùng tiền của mình để mua các công cụ tẩy rửa khác nhau. Lần đầu gặp mặt, tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho bà ấy, như tôi vẫn thường làm với mọi người. Nhưng dù tôi cố gắng thế nào, bà ấy vẫn không chấp nhận câu chuyện của tôi. Bà ấy nói rằng môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp này không phải là văn hóa của bà ấy, bà ấy miễn cưỡng nhận hoa sen mà tôi tặng.
Lần sau đó, tôi cố gắng dọn dẹp thật tốt để lay động trái tim của bà ấy, giúp tôi dễ dàng chia sẻ chân tướng cho bà ấy hơn. Kết quả rất tốt, bà ấy đã rất hài lòng. Sau một tháng, căn hộ của bà ấy trở nên sạch sẽ và dễ thở hơn. Tôi thấy rằng bây giờ đã dọn dẹp xong, tôi chỉ cần duy trì sự sạch sẽ, cũng có nghĩa là khối lượng công việc cũng ít hơn.
Khi tôi đến chỗ bà ấy lần thứ năm, tôi đã dọn dẹp sơ qua trong một tiếng rưỡi, nhanh gấp đôi so với những lần trước. Khi tôi đến gặp bà ấy lần thứ sáu, bà ấy tỏ ra tức giận khi mở cửa cho tôi, nói rằng tôi là một kẻ lười biếng, không làm việc chăm chỉ, bà ấy phàn nàn và cho tôi một cơ hội cuối cùng để cải thiện vào hôm đó. Khi tôi bước vào phòng khách, một ngăn kéo đã được đẩy sang một bên lộ ra một lớp bụi dày ở phía sau. Những chiếc tủ mà tôi chưa lau cũng được kéo ra. Bà ấy cáu kỉnh chỉ ra tất cả những nơi có bụi mà tôi chưa kịp dọn.
Tôi lập tức nghĩ: “Bà ấy nói đúng, tôi chưa dọn những chỗ này, tôi chỉ để chúng xa khỏi tầm mắt.” Tôi liền nói: “Tôi sẽ dọn hết, xin bà đừng giận, lẽ ra bà nên nói cho tôi biết phải làm gì và ở đâu, tôi sẽ vui vẻ làm theo yêu cầu của bà. Nhưng lần trước bà đã không nói rõ với tôi.”
Sau đó, bà ấy càng tức giận hơn: “Tôi phải bảo người dọn dẹp phải làm gì sao? Người dọn dẹp phải tự biết, tôi không cần những người không biết làm. Chị thậm chí lau bụi còn không kỹ. Nhìn xem bao nhiêu bụi vẫn còn sót lại sau khi chị lau.” Bà ấy chỉ cho tôi một vài cuốn sách được lau một nửa, một nửa chưa được lau. Lúc đó, tôi không thể giải thích cho bà ấy rằng bảo mẫu không phải là người dọn dẹp hay lao công. Nhưng lời nói của bà ấy không làm tôi tổn thương. Tôi vẫn bình tĩnh. Ngày hôm đó, tôi đã làm việc trong bốn giờ liên tục, nhanh chóng với một chính niệm: Tôi sẵn sàng cần mẫn dọn dẹp căn hộ của bà ấy nếu cần, cho đến sáng, cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi sẽ đối xử tốt với bà ấy và tôi muốn bà ấy được cứu.
Ngày hôm đó, trước khi rời đi, tôi đã xin lỗi vì đã gây ra cho bà ấy quá nhiều phiền phức và cảm ơn bà ấy đã chỉ ra những thiếu sót trong công việc của tôi và cho tôi cơ hội thay đổi. Tôi cũng lịch sự nói với bà ấy lần sau nếu thấy tôi cần cải thiện chỗ này hãy cứ nói thẳng với tôi. “Tôi là một nghệ sĩ bẩm sinh, đầu óc tôi luôn đầy ắp các ý tưởng, khó tránh khỏi việc bỏ sót một số chi tiết, vì vậy tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu bà nhắc nhở và chỉ ra cho tôi các vấn đề.”
Bà ấy đã đồng ý, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tôi đã tiến thêm một bước nữa để thoát khỏi chấp trước vào danh, vốn do tâm đố kỵ tà ác thao túng.
Vào cuối tháng 5 năm 2025, tôi đắc Pháp đã được 20 năm. Đến hôm nay, tôi mới nghiêm túc thanh trừ “tâm tật đố trắng” và thực sự thấy được nó đã thao túng chấp trước vào danh và thể diện của tôi. Tôi biết rằng cuối cùng mình đã bắt đầu thực tu.
Không từ ngữ nào có thể bày tỏ hết lòng biết ơn mà tôi muốn gửi đến Sư phụ tôn kính và đến các bạn, các đồng tu thân mến.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/8/493621.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/21/228130.html