Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-03-2025] Tôi năm nay 70 tuổi và đang sống ở vùng nông thôn. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2007 và đã học Pháp, luyện công theo yêu cầu của Sư phụ Lý. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, suốt 17 năm qua tôi không phải uống một viên thuốc hay tiêm một mũi thuốc nào. Tôi luôn tràn đầy năng lượng và đã có thể kiên trì bước đi trên con đường tu luyện đến hôm nay, tất cả là nhờ Sư phụ đã thay tôi gánh chịu rất nhiều khổ nạn. Chỉ bằng cách tinh tấn tu luyện, tôi mới có thể báo đáp sự cứu độ từ bi của Ngài.
Vào ngày 13 tháng 8 năm 2018, tôi cùng một đồng tu đi xe điện ba bánh đến chợ để giảng chân tướng cho người dân. Khi chúng tôi đến nơi, không có nhiều người ở đó, nên chúng tôi tranh thủ làm một số việc khác. Sau khi đi được một lúc, chiếc xe bắt đầu kêu lạch cạch. Người đồng tu ngồi ở ghế hành khách nghĩ rằng có lẽ tôi đã vô tình chạm vào tay phanh, nhưng tôi chắc chắn không phải như vậy. Tôi tiếp tục lái xe, nhưng sau đó tôi nhận ra Sư phụ đang điểm hoá cho tôi không nên đi tiếp nữa vì phía trước có nguy hiểm.
Tôi dừng lại để quan sát khi chuẩn bị băng qua đường. Không có xe nào từ hướng Tây đi tới, còn chiếc xe đi từ hướng Đông vẫn còn cách chúng tôi khá xa. Tôi nghĩ mình vẫn có đủ thời gian để qua đường nên vẫn đi tiếp. Khi gần đến bên kia đường, tôi nghe thấy một tiếng “rầm” và cả hai chúng tôi bị hất văng khỏi xe, ngã xuống lề đường. Cú ngã rất mạnh, suýt nữa chúng tôi rơi xuống mương. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, đầu óc chúng tôi vẫn tỉnh táo và kêu lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Sư phụ ơi, xin hãy cứu chúng con!”
Chúng tôi từ từ đứng dậy và bước lên vỉa hè. Tôi không bị thương gì. Học viên đi cùng tôi bị u một cục to trên đầu vì đập vào mép vỉa hè, nhưng bà ấy không cảm thấy đau. Chiếc xe điện trượt đi hơn 10 mét rồi rơi xuống mương. Chiếc xe lớn đâm vào chúng tôi nằm trên vỉa hè, không thể di chuyển được nữa. Mảnh vỡ nằm rải rác tại hiện trường. Tôi nghĩ: “Chiếc xe điện nhỏ của tôi không bị hư hại nhiều, nhưng chiếc xe lớn kia đã bị hỏng nặng.” Đồng tu nói: “Chị không nghe thấy sao? Lúc va chạm, em nghe thấy một tiếng ‘rầm’. Đó không phải tiếng xe đâm vào nhau đâu, mà là Sư phụ phát ra Pháp Luân để ngăn chiếc xe đâm vào chúng ta.” Đúng như Sư phụ giảng đã:
“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Chàng thanh niên lái chiếc xe đó sợ hãi đến nỗi chân tay run lẩy bẩy khi thấy chúng tôi bị hất văng khỏi xe. Một lúc sau, cậu ấy mới loạng choạng bước ra khỏi xe và lo lắng hỏi chúng tôi: “Hai bác ngã có sao không? Để cháu đưa hai bác đến bệnh viện nhé.” Chúng tôi nói với cậu ấy rằng chúng tôi không sao cả: “Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đã có Sư phụ bảo hộ.”
Đồng tu nhắc cậu ấy rằng cậu đang chạy xe quá nhanh. Cậu ấy nói: “Sáng nay cháu giúp bố mẹ làm việc, nên muộn giờ làm, cháu vội quá.”
Chúng tôi liền hỏi cậu ấy đã từng nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp chưa. Cậu ấy nói: “Cháu có biết. Trước đây đi giao hàng, cháu đã gặp nhiều người như các bác, họ nói với cháu rằng Pháp Luân Đại Pháp rất tốt và đã giúp cháu thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), còn tặng cháu một chiếc bùa hộ mệnh.”
Tôi liền nói: “Hôm nay cậu được phúc báo vì đã tin vào sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và cũng đã thoái khỏi ĐCSTQ. Nếu không nhờ Sư phụ bảo hộ, vụ tai nạn này đã thành chuyện lớn rồi. Không những chiếc xe điện bị hỏng, mà chúng tôi, vốn đều đã ngoài 60 tuổi, có thể đã bị gãy xương, hoặc còn tệ hơn nữa.” Cậu thanh niên xúc động nói: “Vâng ạ, cháu xin cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp!”
Một số người xung quanh đã giúp chúng tôi kéo chiếc xe ra khỏi mương. Thật kỳ diệu, chiếc xe hầu như không hề hư hại và vẫn chạy được bình thường. Vợ của người tài xế nhặt chiếc yên xe bị văng ra, gắn lại như cũ, chiếc xe lại hoạt động tốt. Quả là thần kỳ!
Người tài xế muốn gọi công ty bảo hiểm của mình đến để bồi thường thiệt hại cho chúng tôi, nhưng chúng tôi từ chối và nói với cậu ấy rằng chúng tôi không muốn nhận tiền. Nhưng cậu ấy không nghe, vẫn cầm điện thoại gọi cho công ty bảo hiểm. Một lúc sau, hai nhân viên bảo hiểm đến. Họ thấy tay áo của đồng tu bị rách, yên xe bị bung ra, nên họ nói: “Hay là thế này đi ạ, mỗi bác nhận 600 tệ. Hai bác mua quần áo mới và sửa xe.” Chúng tôi vẫn từ chối nhận tiền, nên người tài xế nói: “Số tiền này không nhiều, xin hai bác hãy nhận lấy. Nếu hai bác không nhận, cháu sẽ cảm thấy áy náy.”
Cậu ấy tỏ ra rất áy náy, nên chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đành nhận tiền. Trên đường về nhà, chúng tôi thảo luận về vấn đề này và cảm thấy có điều gì đó không đúng, vì việc chúng tôi nhận tiền bồi thường không phù hợp với Pháp. Chúng tôi quyết định sẽ trả lại.
May mắn thay, chúng tôi biết ngôi làng mà người tài xế đó ở và đã quay lại vào một ngày khác. Cậu ấy không có nhà, vợ cậu ấy cũng không muốn nhận lại tiền. Chúng tôi nói: “Chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ chúng tôi dạy phải làm người tốt và biết nghĩ cho người khác. Chúng tôi có sự bảo hộ của Sư phụ và không bị thương, nên chúng tôi không thể nhận số tiền này.”
Vợ cậu ấy cảm ơn và nói chúng tôi thật sự là người tốt. Chúng tôi thốt lên: “Chúng ta hãy cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp. Chính Sư phụ đã dạy chúng tôi làm như vậy!”
Vợ cậu ấy liên tục nói: “Cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp!”
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/25/491103.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/1/226470.html