Bài viết của đệ tử Đại Pháp Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 30-03-2025] Ngày 22 tháng 12 năm 2024, khoảng 7 giờ tối, tôi có việc ra ngoài, đúng lúc đèn xanh, tôi đang đi trên lối đi bộ, trong tích tắc tôi bị một chiếc xe hơi chạy nhanh đụng văng ra xa mười mấy mét; xe đạp của tôi bị đụng văng xa hai ba mươi mét. Khi đó, đầu tôi không chạm đất, ngay khi mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trên đường quay về hướng bắc, bên phải úp xuống. Tôi liền nhớ đến câu Pháp của Sư phụ: “tốt xấu xuất tự một niệm của người ta” (Chuyển Pháp Luân), và lập tức đứng dậy, trong miệng thầm niệm “Không sao”. Lúc này, một tài xế ở làn xe khác vừa chạy vừa la lên, “Sao rồi, sao rồi”, tôi nói, “Không sao, không sao”. Tôi nói với tài xế: “Đây là lối đi bộ, hơn nữa là đèn xanh, sao cậu lái xe nhanh vậy?” Tài xế liền nói: “Là lỗi của cháu, hoàn toàn là trách nhiệm của cháu, chiếc xe đằng trước đã cản tầm nhìn của cháu, về căn bản cháu không thấy có người.”

Tôi nói: “Cậu phải tiếp thu bài học giáo huấn lần này, về sau hết sức chú ý, có trách nhiệm với người khác, cũng là có trách nhiệm với chính mình (kỳ thực cả hai chiếc xe này đều chạy vượt đèn đỏ). Nhưng tôi bảo cậu này, hôm nay cậu may mắn lắm, người cậu đụng là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đã tu luyện gần 30 năm, tôi có Sư phụ bảo hộ nên sẽ không xuất hiện vấn đề. Tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, bởi vì cậu không cố ý đụng tôi. Nhưng có một việc lớn mà cậu phải làm, cậu có từng gia nhập Đảng, Đoàn và Đội không?” Cậu ta trả lời: “Chưa từng, cháu chỉ đeo khăn quàng đỏ thôi.” Tôi nói: “Vậy tôi cho cậu hóa danh là Trần Bình An, hãy thoái đội thiếu niên nhé.” Cậu ta đã đồng ý. Tôi bảo cậu ta: “Cháu thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ nhất định sẽ có phúc báo, hôm nay cháu đã được phúc báo rồi đấy.” Cậu ta nói: “Vâng.”

Lúc này, tôi cảm thấy cổ chân phải đau đến run lên, cả chân phải vừa tê vừa đau. Tôi vịn tay cậu ta đi vào lề đường ngồi xuống, tôi kêu cậu ta mang xe đạp của tôi lại. Sau khi cậu ta mang xe đạp về, tôi nhìn thấy niềng xe đã cong thành hình chữ C. Tôi bảo cậu ta đặt xe lên lề đường và giẫm lên, nhưng giẫm cả hai chân cũng không được, trục chính bất động. Cậu ta liền nói: “Chiếc xe này hỏng rồi, dì cho cháu số điện thoại nhé, cháu chuyển tiền cho dì.” Tôi nói: “Tôi không cần tiền của cậu, mua thì tôi phải tự mua.” Cậu ta lại nói: “Dì ơi, chúng ta đến bệnh viện khám nhé, đều là lỗi của cháu, nếu có tổn thương đến xương cốt thì bệnh viện có thể kịp thời xử lý.” Tôi liền nói tiếp: “Không sao đâu, không sao đâu. Bây giờ xe như thế này, tôi cũng không thể đạp, nên cậu đưa tôi về nhà, rồi cậu đi về nhé.”

Cậu ta nhét xe đạp vào cốp sau, rồi tôi lên xe, rất nhanh đã đến bên ngoài hàng rào xung quanh tiểu khu nhà tôi. Tôi ngồi trên bậc đá và bảo cậu về mau, cậu ta nói không được, bảo tôi cho cậu ta số điện thoại của chồng tôi để liên lạc. Tôi bảo không được, chồng tôi không phải là người tu luyện, nếu để ông biết thì sẽ phiền phức. Cậu ta lại hỏi: “Dì ơi, dì tên gì vậy?” Tôi bảo cậu ta không cần hỏi, chỉ cần nhớ tôi là đệ tử Đại Pháp, Sư phụ vĩ đại, Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại là được rồi. Cậu ấy lại nói để lại số điện thoại của mình cho tôi, và tôi nói không cần, bảo cậu tranh thủ thời gian đi mau, cậu ấy về rồi thì tôi mới có thể đi được. Sau đó, cậu ta đã rời đi.

Tôi bước đi một cách khó khăn vào cổng tòa nhà, tay vịn cầu thang đi vào nhà. Tôi nghe thấy chồng và con trai đang nói điện thoại. Tôi đi thẳng vào thư phòng, mở cửa tủ ra, quỳ xuống trước Pháp tượng của Sư phụ ở trong đó, đầu gối chân phải đau thót tim, hai tay tôi vội chống xuống đất lạy Sư tôn ba cái, khấu tạ ơn cứu mạng của Sư tôn! Sau đó, tôi nhanh chóng vào phòng ăn nơi mà tôi thường học Pháp luyện công, ngồi trên ghế và nhanh chóng tìm xem là vấn đề gì khiến tôi gặp đại kiếp này?

Tôi lập tức ngộ ra rất nhiều tâm không bỏ, nhưng cái tâm lớn nhất là không hoàn toàn tín Sư tín Pháp vào thời khắc quan trọng. Cho nên tôi đã đi đường vòng trong tu luyện, và vấp ngã. Tôi kiên định không lay động, nói với Sư tôn: Ngài yên tâm, đây là một cơ hội bù đắp mà Sư phụ cho con, là cơ hội chứng thực Pháp, con nhất định phải lấy thực tiễn bước ra khỏi con người để duy hộ Đại Pháp, chứng thực Đại Pháp. Tín Sư tín Pháp một trăm phần trăm, tuyệt đối không giảm bớt. Sau đó, tôi không xem vết thương của mình thế nào, cũng chẳng nghĩ gì, tôi kéo chân phải bị thương nặng lên, rồi kéo chân trái lên mà không hề do dự. Tôi phát ra chính niệm cường đại: Hết thảy da, thịt, cơ, xương, lục phủ ngũ tạng, huyết quản, trong đó có huyệt vị và tế bào, từ hồng quan đến vi quan đều là một bộ phận trong thân thể của tôi, tôi đã tu luyện 30 năm, đã được vật chất cao năng lượng thay thế, những thứ này đều là giả tướng, các bạn đều có vị trí của mình và đều có trách nhiệm, tuyệt đối không thừa nhận can nhiễu của tà ác! Sau đó, tôi niệm khẩu quyết chính niệm, cuối cùng tập trung tinh lực niệm một chữ “diệt”, chữ “diệt” lớn như thiên thể vũ trụ, thân thể không ngừng khuếch đại ra ngoài, dần dần tôi đã tĩnh lại.

Tôi phát chính niệm đầy đủ trong một tiếng. Ngay sau đó, tôi luyện tĩnh công trong một tiếng. Trong đó, tôi nhập định rất lâu. Đến 12 giờ, sau khi phát xong chính niệm trong một tiếng, tôi muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng khi vừa nằm xuống, tôi đột nhiên nghe thấy âm thanh “phịch, vù” khi xảy ra tai nạn khua lên. Tôi liền ngồi dậy và trở lại ghế ngồi, lúc này tôi mới có cảm giác hoảng sợ. Nếu không phải là Sư tôn bảo hộ, thì tôi lúc đó không biết ở đâu, có lẽ âm dương phân cách rồi, thật là kinh tâm động phách, quá nguy hiểm! Lúc này, tôi đã coi nhẹ toàn bộ một chút danh, lợi, tình, thù ở nhân gian, tôi đã buông bỏ, đúng là gió nhẹ mây bay, tâm tôi tĩnh như nước, nhẹ nhàng tự tại, gặp nạn tái sinh!

Sáng hôm sau, tôi nói với chồng, ông nấu ăn nhé! Ngay khi thấy chân của tôi, ông đã hốt hoảng: Đây là sao vậy? Bà bị khi nào? Tôi kể lại một lượt những gì đã xảy ra. Ông bảo: “Bà ngốc thế! Cháu trai của viện trưởng nào đó gặp tai nạn xe cộ, khi ấy không sao, nhưng sáng hôm sau đã qua đời rồi. Đêm qua sao bà không nói với tôi, còn để tài xế đi nữa! Chúng ta cũng không đòi tiền cậu ta, nhưng ít nhất cậu ta có xe nên có thể chở bà đến bệnh viện làm kiểm tra tổng thể cho chắc ăn!” Tôi bảo không cần, chắc chắn không sao. Chồng nói: “Bà còn cứng miệng, chân sưng vù như cây xà ngang rồi, chảy máu nhiều thế, không sao được à? Đây là xe tông, xe đạp cũng biến dạng, đã báo hỏng rồi, mà bà còn nói không sao!”

Tôi khuyên ông đừng lo, tôi có Sư phụ bảo hộ, đảm bảo không sao, đêm qua tôi song bàn bốn tiếng để phát chính niệm và luyện tĩnh công mà không hề cảm thấy đau, là Sư phụ đã gánh chịu cho. Vừa nghe xong, ông liền nổi trận lôi đình: “Bà không cần mạng à? Bà đã 75 tuổi rồi, người già té ngã, không chết thì cũng tổn thọ, bà đúng là thử thách giới hạn của tôi, khiến tôi hết chịu nổi, bác sỹ còn kêu tôi ngày mai nhập viện, con trai không ở bên cạnh, chúng ta làm sao đây?” Tôi vội nói tiếp: “Tôi xin lỗi, vốn là tôi nên đi cùng ông, nhưng xảy ra chuyện này cũng không phải ngẫu nhiên, có lẽ là mấy đời trước tôi nợ người ta nên tôi trả rồi, đây là hảo sự. Ông có thể thương lượng với bác sỹ một chút xem có thể nhập viện trễ một tuần được không?” Chồng nói: “Bà như thế này một tuần có thể lành không? Năm đó, chân bà bị trật còn trầy trật cả năm đấy.” Tôi nói: “Lần đó chẳng phải tôi lại tu Đại Pháp nên mới lành sao? Tôi bây giờ tuyệt đối không phải là tôi khi đó, tôi tin Sư phụ, hết thảy đều sẽ ổn thôi.”

Với sự gia trì của Sư tôn từ đầu đến cuối, thân thể tôi ngày càng có chuyển biến tốt. Ngày đầu tiên, cả chân phải sưng vù không thể nhấc lên, tôi vịn tay chồng đi vào phòng vệ sinh, nhưng khi ngồi song bàn phát chính niệm, tôi rõ ràng cảm thấy bên trong khớp mắt cá chân chuyển động, rõ nhất là có một vũng chất lỏng từ mu bàn chân cho đến năm ngón chân, tôi vừa nhìn thì thấy nó biến thành màu đen. Đây là Sư tôn thanh lọc máu bầm trong xương mắt cá cho tôi. Hôm sau, tôi đã có thể nhấc chân phải lên, và vịn ghế đi, khi dùng bữa trưa, đầu gối chân phải khi ngồi song bàn giống như có điện chạy qua, khiến toàn thân tôi bất chợt co giật. Chồng tôi lo sợ, nhưng tôi nói đây là Sư tôn điều chỉnh thân thể cho mình. Ngay khi sờ đầu gối, tôi đã thấy hết đau. Sáng ngày tiếp theo, tôi đứng dậy luyện động công, sau đó tôi gội đầu và giặt nội y. Kể ra cũng lạ, tôi ngồi song bàn từ ngày đầu tiên xảy ra sự cố, sau đó mọi lúc như học Pháp luyện công, phát chính niệm, thậm chí là ăn cơm, tôi đều ngồi song bàn. Nếu không thì chân sẽ đau và rủ xuống, kéo căng phần đùi, hông và lưng dưới rất đau, nhưng chỉ cần tôi ngồi bắt chéo chân, và phải song bàn, thì toàn thân mới thấy dễ chịu.

Chồng tôi trở về từ bệnh viện và nói với tôi, kết quả xét nghiệm cúm A của ông đã khỏi, ông chụp ảnh 3D mà không cần nhập viện. Bác sỹ vốn nghi ngờ phổi ông có khối u, nhưng sau khi xem kỹ ảnh chụp, bác sỹ vui mừng nói: Chúc mừng ông không có khối u, uống thuốc kháng viêm một tuần là khỏi. Sau khi nghe xong, nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi, Sư tôn ban cho chúng tôi những gì tốt nhất. Đệ tử chỉ có tinh tấn thực tu để báo đáp Sư ân!

Một tuần sau, tôi đã có thể luyện công, làm việc nhà và lên xuống lầu mà không cần vịn bất cứ thứ gì, cử động rất dễ dàng. Chồng tôi nói: “Tôi thật sự phục rồi, Pháp Luân Đại Pháp thần kỳ lắm! Bà có thể sống đến 200 tuổi đấy!” Tôi nói, đó không phải là điều tôi cần, sinh tử không đáng tiếc, có thể chứng thực Pháp ở thế gian, cứu nhiều chúng sinh hơn và theo Sư tôn trở về nhà mới là tâm nguyện của tôi!

Thể ngộ của tôi là: về căn bản, tôi tuyệt đối tín Sư tín Pháp, nhất định phải kiên định không lay động. Nếu trong kiếp nạn tôi coi giả tướng thành chân tướng và coi trọng nó; nếu tôi nghe theo tài xế và người thân; nếu tôi đi bệnh viện làm kiểm tra v.v., thì tuyệt đối sẽ không có kỳ tích vượt qua kiếp nạn trong ba đến năm ngày, hoàn toàn dựa vào chữ “tín” đi về phía Thần. Tôi đặt công phu vào việc tu tốt bản thân. Chúng ta là những đệ tử mà đích thân Sư tôn truyền dạy, phải tự tin rằng mình đã thành thục, có năng lực và có công năng, phải lấy thực tiễn vĩ đại bước ra khỏi con người để chứng kiến sự thức tỉnh của Thần. Chúng ta nhất định phải chú trọng phát chính niệm.

Đây là thể ngộ cá nhân, [nếu có chỗ nào không dựa trên Pháp], thì mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/3/30/師尊把我從奪命的車禍中救了回來-490659.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/7/226549.html

Đăng ngày 27-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.