Bài viết của đệ tử Đại Pháp Nhất Liên ở Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 31- 05 – 2012] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 03 tháng mười năm 1998. Đó là ngày đáng nhớ và hạnh phúc nhất của cả cuộc đời tôi. Ngay sau đó, nhiều bệnh của tôi vốn không thể được chữa khỏi bởi bệnh viện đã biến mất. Tính nóng nảy của tôi đã được thay thế bởi sự hòa nhã. Tôi đã trải nghiệm được những thay đổi mạnh mẽ về tinh thần và thể chất.

Rác ở cầu thang được dọn sạch, mọi người trở nên vui vẻ hơn.

Trong năm 2002, khi nhà của chúng tôi đã bị giải tỏa, tôi đã mua một căn hộ rộng gần 60 mét vuông (khoảng 196 feet vuông) trong một khu nhà cũ. Tầng 1 dành cho bán lẻ. Giữa tầng thứ hai và thứ bảy, có 18 hộ gia đình. Gia đình tôi và tôi cuối cùng đã có một căn nhà an toàn và ổn định. Hoàn cảnh sinh sống này đã giúp chúng tôi tránh khỏi bị quấy rối bởi các quan chức địa phương và các viên cảnh sát, và cũng cung cấp một môi trường ổn định để tu luyện.

Khi chúng tôi chuyển đến, chúng tôi nhận thấy rằng chỉ có một vài gia đình định cư ở đó. Phần lớn trong số họ là những hộ gia đình ở tạm bợ. Một gia đình sẽ chuyển ra và gia đình khác lại đến. Mặc dù hàng xóm láng giềng chẳng lạ gì nhau, nhưng khi có chuyện thì vẫn không ai chịu nhường ai. Không có cảm giác tin tưởng lẫn nhau giữa những người hàng xóm này. Họ hầu như không sống hòa đồng và luôn đề phòng nhau. Người ta bị chia rẽ bởi những bước tường giữa những ngôi nhà. Vẫn thường có những tiếng chửi rủa và tranh giành nhau vì mấy chuyện lặt vặt. Tồi tệ hơn, những con chuột chẳng sợ người. Chúng đi lên và xuống cầu thang một cách tự do và tìm kiếm thức ăn trong những túi rác bị ném xuống cầu thang. Rác bị vứt rải rác trên sàn và những người đi ngang qua thì dẫm lên. Nếu ai đó không cẩn thận và bước dính một cái gì đó, người đó sẽ bắt đầu lớn tiếng chửi rủa để trút giận.

Tôi rất chán nản ngay từ đầu. Gia đình tôi phàn nàn với tôi vì tôi mua phải căn nhà trong cái khu nhà nhếch nhác này. Thông qua học Pháp, tôi nhớ lời Sư phụ giảng,

“Hoàn cảnh phức tạp, tôi nghĩ rằng trái lại lại là điều hay; càng phức tạp thì càng có khả năng xuất hiện cao nhân; nếu từ nơi đây mà vọt trội lên được thì mới tu được chắc chắn nhất.” (Chuyển Pháp Luân).

Tôi nghĩ đến nguyên lý tương sinh tương khắc trong vũ trụ này. Ở đâu có tốt, ở đó có xấu, nơi có bụi bẩn, sẽ có sạch sẽ, và có những người vứt rác, thì có người nhặt rác. Tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp. Tôi phải chính lại những cái sai và phải dùng đôi bàn tay của tôi để mang mảnh đất tịnh độ của Đại Pháp tới trái tim của tất cả những người có mối quan hệ tiền duyên với tôi. Và vì vậy, để mang đến cho những người hàng xóm trong khu nhà một môi trường sạch sẽ và thoải mái, tôi lấy một cái chổi và bắt đầu 10 năm dọn dẹp tình nguyện của tôi.

Người lao công chỉ đến dọn dẹp khu cầu thang một lần trong một thời gian dài. Ban đầu, tôi quét từ tầng thứ bảy đến tầng đầu tiên hàng ngày. Thật là khó để làm sạch hoàn toàn. Sau khi cầu thang đã được quét sạch sẽ, tôi cũng dùng nước sạch và lau chùi mọi nơi. Thật là khó để loại bỏ những thứ dính dày trên cầu thang, do vậy tôi sử dụng một con dao để cạo hoặc dùng tay để nhặt. Kẹo cao su là dính chặt nhất và chỉ có thể loại bỏ sau một thời gian dài. Mẩu thuốc lá ở khắp mọi nơi. Thấy cái nào tôi nhặt cái ấy. Tôi cũng dùng  giấy để làm sạch nước bọt và chất nhầy để người khác không dẫm phải. Tôi vẫn tận tụy dọn dẹp ngày này qua ngày khác mà không có bất kỳ phàn nàn, giận dữ, hoặc chỉ trích nào. Tôi chưa bao giờ đi xuống cầu thang mà đôi tay lại rảnh rỗi, tôi luôn luôn nhặt túi rác trên đường đi và đem bỏ vào thùng rác. Tất cả hàng xóm đều nhìn thấy những gì tôi đã làm và họ đều ghi nhớ. Tôi có thể nhận thấy sự tôn trọng của họ dành cho tôi qua dáng vẻ và hành vi của họ. Khoảng cách giữa chúng tôi trở nên ngày một nhỏ đi. Tất cả các hành vi tích cực của tôi đến từ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vẫn luôn cố gắng để thực hiện theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Những hành động đầy thiện chí của tôi cũng ảnh hưởng đến những người khác. Lòng tốt và lương tâm của họ dần dần được khơi dậy.

Sau một thời gian, những hành động tốt bụng của tôi cũng đã ảnh hưởng đến những người hàng xóm. Đầu tiên họ cảm thấy bối rối, sau đó dần dần tâm của một số người trở nên tốt hơn. Sự sạch sẽ trong môi trường của chúng tôi được cải thiện từ từ và túi rác hiếm khi được nhìn thấy nữa. Những con chuột cũng đã di cư đi nơi khác. Những người hàng xóm đã trở nên cởi mở với nhau hơn. Mọi người đều hòa thuận và sống hòa hợp. Tiếng cười vang khắp khu nhà.

Mọi người đều đối xử với tôi như người trong gia đình và trong tâm họ tôi là đáng tin cậy nhất. Họ nhờ tôi trông nhà cho họ khi họ đi ra ngoài và gửi chìa khóa cho tôi là an toàn nhất. Một phụ nữ lớn tuổi ở tầng năm hỏi tôi: “Kể từ khi cô chuyển đến khu nhà này, khu cầu thang trở nên sạch sẽ. Rác đã biến mất và mọi người trở nên vui vẻ hơn. Tại sao cô lại tốt như vậy? Vì điều gì mà cô làm những việc này?” Tôi bình tĩnh nói với bà ấy: “Đó là bởi vì tôi tập Pháp Luân Công. Sư Phụ của tôi dạy chúng tôi rằng khi làm gì cũng phải luôn luôn nghĩ đến người khác trước. Tôi đang tu luyện theo chính Đạo vô tư vô ngã và luôn đặt  người khác trước bản thân mình.” Những người hàng xóm là gia đình tiền duyên của tôi. Họ là những chúng sinh cần được cứu. Khi họ biết được sự thật và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, tôi cảm thấy vui vì họ đã được Đại Pháp cứu độ. Họ làm việc trong các lĩnh vực khác nhau và bí mật bảo vệ các học viên Đại Pháp, và tất nhiên bảo cả vệ tôi.

Khủng hoảng lại xảy ra nơi cầu thang yên bình

Vào mùa hè năm 2004, một người lớn đã đi đại và tiểu tiện ra cầu thang trong vài ngày liên tiếp. Mùi hôi thối thu hút ruồi bay vào khu nhà. Người lên kẻ xuống cầu thang đi vòng qua để tránh nó. Mỗi lần như vậy, tôi sẽ nhanh chóng lấy nước dọn và dội rửa sạch cầu thang để không ai dẫm phải.

Một buổi sáng, tôi nghe thấy tiếng chửi rủa lớn ở tầng dưới, tôi biết rằng người kia đã đến một lần nữa để “giải tỏa”. Anh ta là ai? Tại sao anh ta làm điều này? Nếu anh ấy thực sự vô liêm sỉ như người ta vẫn chửi rủa, làm cái việc đó trên đường chẳng phải tiện hơn sao? Chắc hẳn phải có uẩn khúc gì đây.

Tôi lấy một cái xẻng, một túi nhựa dày và một cái chổi rồi vội vã xuống cầu thang. Ngay khi tôi nhìn thấy đống phân, tôi đã đi ra ngoài và lấy một cái xẻng cát phủ lên. Tôi dùng cây chổi và cẩn thận cố gắng hót phân vào xẻng. Nhưng bởi vì các nhánh của bàn chổi rất cứng và rất đàn hồi bật đi bật lại, khiến phân bắn vào tay, mặt, và quần áo của tôi. Ngay sau đó, một người dân mới đến, sống trên tầng thứ ba đi qua và tưởng rằng một ai đó trong gia đình tôi đã làm việc đó. Cô ấy nhổ nước bọt về phía tôi và nguyền rủa, “đúng là không biết xấu hổ” rồi bịt mũi đi lên lầu. Tôi nhìn theo cô ấy và thực sự cảm thấy rất tệ. Tôi cảm thấy bị đối xử bất công. Làm người tốt ở Trung Quốc sao mà khó khăn quá vậy? Tất cả là bởi vì ĐCSTQ đã làm loạn bậy tư tưởng của người dân và họ không thể phân biệt tốt xấu. Sau đó, tôi nhớ đến điển cố mà Sư Phụ kể về Hàn Tín chịu nhục chui háng, và ngay lập tức tôi cảm thấy khá hơn. Mùi hôi đã hết và những lời nguyền rủa cũng không còn. Tôi nhân cơ hội tốt này để chứng thực Pháp và giảng rõ sự thật. Những người hàng xóm, những người biết sự thật cũng đồng ý với Pháp và trở thành phương tiện truyền thông trực tiếp truyền đi sự thật về Pháp Luân Công cho những người khác.

Để loại bỏ sự can nhiễu này và cứu độ chúng sinh, tôi đã cố gắng dùng thiện tâm để thức tỉnh lương tâm người này. Tôi lấy một bút dạ và đã viết một thông báo trên giấy trắng.“Xin chào người bạn không quen. Bạn đến đây để giải tỏa mỗi ngày và chắc hẳn phải có lý do khó nói. Hãy suy nghĩ về việc này theo lương tâm của mình. Hành vi này không được lịch sự cho lắm. Bạn chỉ nghĩ về sự thuận tiện của riêng bạn và quên rằng điều này đang gây ra rắc rối cho những người khác. Là một con người, quan trọng nhất là phải có những tiêu chuẩn đạo đức của mình. Bạn sẽ chỉ có bình an trong tâm chỉ khi bạn tôn trọng người khác. Tôi hy vọng rằng bạn sẽ suy nghĩ trước khi hành động, nghĩ đến người khác trước khi hành động. Chỉ khi đó đường đời của bạn mới được suôn sẻ. Nếu bạn cần sử dụng toilet, bạn có thể sử dụng toilet của chúng tôi bất cứ lúc nào. Cảm ơn sự hợp tác của bạn!” Ngay sau khi tôi đăng thông báo này, tất cả mọi người trong khu nhà đều đến xem qua. Sau khi đọc nó, một sinh viên đã tốt nghiệp cho biết, “Văn phong của người này thật cao. Mặc dù không dùng nhiều từ nhưng đâu vào đấy. Chứng tỏ một kĩ năng viết tốt.”

Vào ngày hôm sau, tôi đi xuống cầu thang và thấy rằng ai đó đã vẽ một hình biếm họa trong khoảng giấy trống ở dưới cùng của thông báo. Có một con bò lớn chuẩn bị húc vào một đống phân bò tươi. Nó rõ ràng là để chế nhạo tôi. Một học viên Đại Pháp không thể lấy độc trị độc và phải đối xử với người khác với lòng tốt và từ bi. Cố gắng để không khơi dậy phần xấu của anh ta, tôi nhẹ nhàng xé bỏ phần có hình con bò. Thông báo này ở trên tường trong suốt mùa hè và không ai chạm vào nó. Nó như bảo hộ cái cầu thang. Từ ngày đó, người mà cứ tự giải tỏa lên cái cầu thang không bao giờ đến nữa.

Một buổi sáng mùa Thu, phân một lần nữa xuất hiện trên cầu thang. Tôi cầm cái xẻng và dọn sạch. Tôi mang xẻng đến thùng rác ở phía mặt sau của tòa nhà, đào một lỗ trên mặt đất và chôn nó. Đã có nhiều người xung quanh đó và người lao công cũng có mặt ở đó. Tôi nắm lấy cơ hội và làm sáng tỏ sự thật một cách cởi mở và chân thật. Mọi người nói rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt và lên án ĐCSTQ. Tôi phá trừ hoàn toàn những điều dối trá của ĐCSTQ nói rằng các học viên Đại Pháp thỉnh nguyện công lý là để gây rắc rối. Người lao công đặc biệt cảm động. Sau khi biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, ông đối đãi Đại Pháp bằng sự tôn trọng và đã trân quý tư liệu Đại Pháp trong suốt mười năm qua.

Hành động của tôi cũng làm cảm động người chủ cửa hàng đậu phụ. Ông biết rõ tất cả những gì đã xảy ra và nói với tôi một cách ngượng ngùng, “Chị gái, chị quá tốt! Chị thấy đấy, vào buổi sáng, tôi bận rộn bán đậu phụ quá và chúng tôi cũng không có nhà vệ sinh tại cửa hàng. Tôi thực sự xin lỗi! Nếu tôi làm điều đó một lần nữa thì tôi không phải là người.”

Đây là mối quan hệ tiền duyên của chúng tôi. Tất cả là vì những nghiệp thiện và ác đã tích lũy trong nhiều kiếp sống trong quá khứ của tôi đều cần phải được giải quyết. Miễn là anh ta có thể được cứu bởi Đại Pháp, tất cả sự chịu bẩn chịu khổ của tôi đều đáng giá.

Kết luận

Từ năm 2002 đến 2012, mười năm khó khăn cảm thấy như trôi qua trong nháy mắt. Tôi đã thay chừng sáu hay bảy cây chổi quét cầu thang, nhưng có bao nhiêu chúng sinh đã biết được sự thật và thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó? Những gia đình đã chuyển đến và chuyển đi. Mặc dù có vẻ như chỉ là một sự trùng hợp, nó thực sự cung cấp một cơ hội thuận tiện. Những người đến cầu thang để đọc công tơ điện, để thu các loại phí, tân trang, sơn tường, để cung cấp ngũ cốc và dầu, cung cấp khí đốt, thăm bạn bè và người thân, sửa chữa lò sưởi, sửa chữa các đường ống nước, tham dự đám cưới hoặc đám tang… tất cả họ là những chúng sinh cần được cứu. Tạ ơn Sư Phụ đã an bài. Trong mười năm qua, đã có nhiều câu chuyện mà tôi không thể nhớ được hết. Tất cả là cơ hội để làm sáng tỏ sự thật. Tôi đã không phụ lòng chúng sinh. Đây là trách nhiệm và sứ mệnh của tôi. Tôi đã không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư Phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/31/【征稿选登】楼梯间的故事-256761.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/11/133905.html

Đăng ngày 13-7-2012.  Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share