Bài viết của Ngô Danh, một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-05-2012] Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) công khai phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đang là điều phối viên của phân hội Pháp Luân Công thuộc Hiệp hội khí công địa phương. Tôi ngay lập tức trở thành một mục tiêu chính và đã bị bắt bất hợp pháp. Sau nửa tháng bị giam giữ tại trung tâm, công an đã lệnh cho công ty của tôi đến đón tôi và tiếp tục nỗ lực chuyển hóa tôi tại nơi làm việc. Không lâu sau khi tôi được thả, phó Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật tại công ty tôi nói với tôi, “Một đội điều tra vừa đến và người đội trưởng muốn nói chuyện với anh. Ông ta là một quan chức cao cấp hàm thứ trưởng và tôi hy vọng anh hãy tận dụng cơ hội tốt này để chứng tỏ là mình trong sạch, nếu không tương lai của anh sẽ rất nghiệt ngã.”

Tôi đã nói chuyện một hồi lâu với người đội trưởng, một người đàn ông gần 70 tuổi. Ông ấy hỏi tôi nhiều câu hỏi về Đại Pháp và tu luyện, và tôi cho ông ấy câu trả lời thỏa đáng. Dưới đây là những điểm nổi bật về những gì tôi đã chia sẻ với ông ấy.

Chân – Thiện – Nhẫn giúp cải thiện cả tâm và thân

Tôi được sinh ra trong một gia đình làm nghề nông, và cha mẹ tôi đã làm việc hết mình để có thể cho con cái của họ được đi học. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi kiếm được một công việc tốt, hoàn toàn bằng nỗ lực của bản thân, mà không có bất kỳ mối quan hệ hay chạy tiền nào cả. Trình độ của tôi nhanh chóng đem lại cho tôi nhiều sự thăng tiến trong sự nghiệp, đầu tiên là quản lý và sau đó là một viên chức lãnh đạo bậc trung. Tôi cũng đã kết hôn và có một cô con gái đáng yêu.

Khi tôi vừa mới hưởng sự thành công trong sự nghiệp, thời gian làm việc quá dài đã ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi. Tôi mắc chứng bệnh hoại huyết (do tủy xương không tạo ra các tế bào máu), và không lâu sau đó, tôi đã nhiễm viêm gan B khi truyền máu. Tất cả các bệnh viện tôi đến khám đều tuyên bố không có hy vọng, và gia đình tôi nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất xảy đến. Trong tuyệt vọng, tôi chuyển sang Trung Y, và tôi đã có vẻ cải thiện một chút sau khi dùng rất nhiều các phương thuốc từ thảo dược. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, tôi càng ngày càng mắc nhiều biến chứng hơn và phải dùng thuốc giảm đau.

Một ngày giữa tháng 09 năm 1994, tình cờ tôi đọc được một cuốn sách nhỏ giới thiệu Pháp Luân Công. Tôi đã bị thu hút bởi các nguyên lý chỉ với ba từ: Chân – Thiện – Nhẫn, và sớm bắt đầu tu luyện. Nửa tháng sau, vợ tôi hỏi tại sao không thấy tôi uống bất cứ viên thuốc nào gần đây. Tôi đã thực sự bất ngờ và bối rối và sau đó nói mà không suy nghĩ,“À, anh nghĩ là em đúng. Phải rồi, anh không còn cảm thấy khó chịu vì vậy anh quên không uống thuốc.” Như một thực tế, tôi đã không còn dùng thuốc kể từ khi tu luyện Pháp Luân Công. Bằng cách tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong mọi khía cạnh của cuộc sống, tôi sớm bỏ tính nóng nảy và có một cái nhìn mới về cuộc sống. Sự cải thiện tâm tính của tôi mang lại nhiều thay đổi to lớn trong tâm trí và cơ thể tôi. Khi tôi bị bệnh trong những năm trước đó, tôi không thể làm bất kỳ công việc chân tay nào. Tôi phải nghỉ ít nhất hai lần để leo 06 tầng lên căn hộ của tôi mỗi ngày sau giờ làm việc. Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã leo cầu thang như bay và không gặp rắc rối trong việc thở. Ba tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, cơ quan của tôi đã cho mỗi nhân viên 25 cân gạo và tôi tình nguyện mang gạo cho 10 người trong văn phòng của tôi. Họ đều sống trong căn hộ ở tầng cao, và tôi mang các bao tải gạo lên cầu thang dễ dàng. Tất cả các bệnh làm phiền tôi trong nhiều năm biến đã mất hoàn toàn. Không từ nào có thể mô tả cảm giác của tôi khi không còn bệnh tật và lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ khi Ngài giúp tôi nhận ra ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Tôi đã quyết định tu luyện theo Đại Pháp, bất kể điều gì có thể xảy trong tương lai.

Người đứng đầu nhóm điều tra cắt ngang lời tôi, hỏi: “Anh có thể nói rằng bệnh của anh có thể đã được chẩn đoán sai?” Tôi nói đó là một câu hỏi hay, nhưng không thể có chuyện cả gia đình tôi đều được chẩn đoán sai, vì các vấn đề về sức khỏe của họ cũng biến mất sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Tôi nói với ông ấy rằng mẹ tôi bị viêm khớp, đau dây thần kinh đầu và bị các vấn đề về phổi, bà ấy có lẽ sẽ không còn nữa nếu như bà không tu luyện môn khí công kì diệu này. Hơn nữa, cha của tôi, vốn bị xơ cứng động mạnh não, cả gia đình em gái tôi bị bệnh viêm gan B, và vợ tôi có một khối u tử cung, tất cả đều được chữa khỏi sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Ông ấy đồng ý rằng Pháp Luân Công có vẻ rất hiệu quả trong việc chữa bệnh và cải thiện sức khỏe. Sau đó tôi tiếp tục nói với ông những câu chuyện có thật mà tôi biết về các học viên khác. Trong hai năm đầu tiên tôi tu luyện, một học viên khác và tôi tình nguyện dạy cho những người mới đến các bộ công pháp tại điểm luyện công nhóm của chúng tôi. Một hôm, một phụ nữ trung niên đến, vì vậy chúng tôi đã mô phỏng các bộ công pháp trong khi cô ấy tập theo. Khi chúng tôi tập đến bộ công pháp thứ ba, tôi nhận thấy cánh tay phải của cô ấy luôn luôn dừng lại khi nâng tới mặt của cô. Vì bộ công pháp đòi hỏi cánh tay phải được đưa thẳng lên, tôi đã nắm lấy tay cô và cố gắng để kéo nó lên. Cô ấy kêu lên và toàn thân cô ngả về phía sau để tránh điều này. Tôi hỏi có vấn đề gì vậy, và cô ấy nói với tôi cánh tay phải của cô đã bị như thế hơn mười năm rồi, cô ấy thậm chí phải sử dụng tay trái để chải tóc mỗi ngày. Cô ấy băn khoăn liệu cô ấy có thể thực hiện bộ công pháp thứ ba một cách chính xác. Tôi khuyến khích cô ấy hãy đưa cao nhất có thể và cô ấy đã đồng ý. Vào ngày thứ ba, khi chúng tôi đang tập bộ công pháp thứ ba, cô ấy đột nhiên hét lên,“Ai nâng cánh tay của tôi vậy?” Mọi người đều hướng con mắt tới cánh tay phải đang nâng cao trên đầu của cô ấy. Không ít người đã rất xúc động và rơi nước mắt. Nước mắt cô ấy cũng chảy dài trên khuôn mặt. Sau đó tôi gặp một người phụ nữ lớn tuổi đã bị mù 40 năm, nhưng bà đã lấy lại thị lực chỉ trong vòng một năm tu luyện.

Pháp Luân Đại Pháp giải thoát tôi khỏi những lời dối trá của Thuyết vô thần

Tôi luôn luôn tự hỏi ý nghĩa của cuộc sống là gì và làm thế nào một phụ thể có thể khống chế cơ thể con người. Nếu con người thực sự tiến hóa từ khỉ, thì tại sao chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy một người lai, như kiểu khỉ lai người trong quá trình tiến hóa? Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tất cả những câu hỏi dường như nan giải này không còn làm tôi bối rối, vì tôi đã tìm thấy câu trả lời trong Chuyển Pháp Luân. Chưa đầy một tuần sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi cảm thấy một thứ gì đó quay ở giữa hai lông mày của tôi và bên trong bụng của tôi. Cảm giác này thậm chí còn mạnh mẽ hơn vào ban đêm. Tôi cố gắng chạm vào bánh xe quay, nhưng đôi tay của tôi không thể cảm thấy bất cứ điều gì. Tôi đã lo lắng rằng tôi có thể đã thất bại vì vậy tôi đã đi kiểm tra với một học viên lâu năm, cựu bí thư đảng tại cơ quan của tôi. Ông ấy đã từng mắc bệnh tim nghiêm trọng đến mức ông phải nghỉ ngơi mỗi khi đi được vài bước, nhưng căn bệnh của ông đã biến mất sau khi ông lần đầu tham dự khóa giảng Pháp của Sư Phụ. Được khích lệ bởi những gì đã xảy ra, ông đã tham dự thêm ba khóa giảng Pháp. Ông nói với tôi, “Anh chắc hẳn phải có tiền duyên với Pháp. Mặc dù không hề tham dự khóa giảng Pháp của Sư Phụ, anh đã đắc được Pháp.” Tôi tự hỏi ai là người đã gắn cho tôi Pháp Luân khi Sư Phụ không ở gần tôi và ông ấy cho biết đó là Pháp thân của Sư Phụ. Tôi hỏi lý do tại sao tôi không bao giờ nhìn thấy Pháp thân của Sư Phụ, và ông ấy nói với tôi Pháp thân tồn tại trong một không gian khác. Tôi không hiểu không gian khác có thể tồn tại ở đâu và ông ấy giải thích rằng Pháp thân tồn tại trong một không gian khác, không gian này tồn tại song song với không gian vật chất của chúng tôi, nhưng chúng tôi chỉ có thể cảm nhận được Pháp thân, nhưng không thể chạm vào Ngài. Sau này khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần, tôi đã hiểu sâu hơn về việc các vị Thần và các vị Phật tồn tại và lý do tại sao chúng ta không thể nhìn thấy họ.

Người đứng đầu nhóm điều tra hỏi tôi “khai mở thiên mục” là như thế nào. Tôi nói với ông về quan niệm sai lầm của tôi “thấy là tin” trước khi tu luyện của tôi. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi nhận ra rằng đôi mắt xác thịt của chúng ta đã thực sự là trở ngại ngăn cản chúng ta nhìn thấy những nguyên tử vi lạp. Mặc dù thiên mục của tôi vẫn đóng, tôi nghe từ nhiều học viên khác, những người đã được khai mở thiên mục, về những gì họ đã thấy trong các không gian khác. Chính những người không phải là học viên, bị lầm lạc bởi chủ nghĩa vô thần, đã không tin vào sự tồn tại của các không gian khác vì họ không thể nhìn vượt xa khỏi thế giới vật chất này. Sự hoài nghi này tiếp tục chặn thiên mục của họ. Vì vậy, việc họ tin vào các không gian khác còn khó hơn rất nhiều.

Pháp Luân Đại Pháp hướng cho tôi trở thành một người chu đáo

Người đứng đầu nhóm điều tra hỏi lý do tại sao tôi đã từ bỏ căn hộ được cấp sau khi bắt đầu tu luyện. Tôi nói với ông: “Trên thực tế không phải là tôi không cần căn hộ đó, nhưng Sư Phụ của chúng tôi dạy chúng tôi trở thành người tốt. Nhiều nhân viên muốn những căn hộ lớn hơn và sử dụng mọi mối quan hệ để có được một. Mặc dù căn hộ tầng thứ sáu của tôi khiêm tốn về diện tích và bị rò rỉ ở một vài nơi, tôi nhận thấy một số đồng nghiệp cũ có nhu cầu lớn hơn và con cái họ sau khi lập gia đình vẫn phải sống trong căn nhà nhỏ bé với họ. Tôi tham khảo ý kiến ​​của vợ tôi, cũng là một học viên, về việc nhường căn hộ mà tôi được cấp cho người khác và cô ấy đã đồng ý. Ông chủ của tôi bảo tôi suy nghĩ kỹ một lần nữa và nói tôi đừng hối hận sau này. Tôi đã đảm bảo với ông ấy rằng tôi ổn.”

Khi chúng tôi trò chuyện xong, người đứng đầu nhóm điều tra đã bắt tay tôi và nói rằng, “Tôi hưởng lợi rất nhiều từ cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay. Tôi hy vọng anh có thể vững bước trên con đường tu luyện, và tôi chúc anh sớm đạt viên mãn.”

Từ Thông tri viết bài kêu gọi nhân dịp kỳ niệm 20 năm Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/15/【征稿选登】副部级调研组长祝我早日功成圆满-256851.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/3/133768.html

Đăng ngày: 14 –7 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share