Bài viết của Chương Vận, phóng viên Minh Huệ ở Manhattan, New York

[MINH HUỆ 13-05-2012] “Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo” “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Cô sẽ được an toàn ngay khi cô thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những tổ chức liên đới. Xin hãy nói những người thân của cô cũng làm thế và mọi người sẽ được an toàn. Cô sẽ làm như vậy chứ?” “Tại sao cô lại đối xử tốt với tôi như thế?” “Tôi làm điều này chỉ vì sự an toàn của cô”

Cô Mao, thành viên của Đoàn nhạc Tian Guo trong cuộc diễu hành

Cuộc hội thoại trên diễn ra giữa cô Mao và một khán giả sau cuộc đại diễu hành ở Khu phố Tàu, Manhattan ngày 12 tháng 05 năm 2012. Cô Mao là học viên Pháp Luân Công đến từ Bắc Mỹ. Cô đã giảng chân tướng cho một khán giả và nói với cô ấy sự thật về Pháp Luân Công, về tầm quan trọng của việc thoái đảng cùng các tổ chức liên đới của nó.

Từ khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công năm 1999, cô Mao đã kiên trì gọi điện cho người dân ở Trung Quốc đại lục để cho họ biết sự thật về Pháp Luân Công. Hàng ngày cô đều gọi điện trong nhiều giờ để giúp người dân thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Hàng ngày cô giúp được vài người đến hơn 20 người thoái ĐCSTQ. Người dân từ các tầng lớn xã hội khác nhau đã thoái đảng, trong đó có cả những quan chức quân đội và chính phủ.

Sau 18 năm chịu đựng, những căn bệnh bất trị đã biến mất sau khi tập Pháp Luân Công được hai ngày

Cô Mao bắt đầu tập Pháp Luân Công ở thành phố Lan Châu, Trung Quốc vào tháng 7 năm 1996. Trước đó cô bị bệnh xơ gan, bệnh thận và nhiều căn bệnh nghiêm trọng khác. Cô nói: “Tôi đã chịu đựng những bệnh tật này trong 18 năm và chúng trở nên trầm trọng hơn theo thời gian. Tuy nhiên, không thể chữa trị chúng bằng y học. Tôi đã thử một vài cách khác như dùng các phương thuốc cổ truyền, tập khí công và niệm Phật. Nhưng đều không có tác dụng.”

Một lần cô đến thăm một chuyên gia nổi tiếng về bệnh gan mà cha của người đó là một bác sĩ tư chuyên chữa cho các lãnh đạo trung ương. Vị chuyên gia đó đã chữa trị cho cô được 6 năm nhưng cuối cùng vẫn rất lúng túng không biết chữa thế nào. Dựa vào bệnh án và các triệu chứng lâm sàng, một số bác sỹ lành nghề đã đưa ra kết luận rằng cô Mao chỉ có thể sống nhiều nhất là một năm nữa. Trong sự thất vọng tột cùng, cô biết đến Pháp Luân Công từ một người hàng xóm và bắt đầu tu luyện.

Cô Mao nói: “Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu ra nguyên nhân của nỗi thống khổ mà mình chịu đựng, ý nghĩa cuộc sống cũng như những nguyên tắc đối nhân xử thế. Ngay lập tức tôi cảm thấy thân thể và tinh thần trở nên dễ chịu. Hai ngày sau, tất cả các triệu chứng bệnh tật đều biến mất. Một tháng sau, tôi đến bệnh viện để tái khám và nhận được giấy chứng nhận sức khỏe bình thường. Tôi đã thoát khỏi mọi bệnh tật từ đó. Khi con gái tôi được sáu tháng tuổi, sức khỏe của cháu rất yếu và mắc cùng chứng bệnh như tôi trước đây. Các bác sỹ đã rất lo lắng cho cháu. Khi cháu 9 tuổi, cháu đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó một thời gian cháu hoàn toàn bình phục.”

Những ông chủ của tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân và bắt đầu tập Pháp Luân Công

Sau khi bình phục hoàn toàn, cô Mao đã chuyển đến Mỹ vào tháng 10 năm 1996 để đoàn tụ với chồng. Cô làm việc tại một nhà hàng Trung Quốc. Chủ nhà hàng hứa rằng cô sẽ đứng ở quầy thu ngân và sẽ tăng lương sau khi cô làm việc được một tháng. Tuy nhiên sau khi cô bắt đầu công việc, ông ta đã giao cho cô làm những việc vặt và không tăng lương sau hơn một năm. Cô Mao đã không cãi lý với ông ta. Cô câu thúc bản thân theo những nguyên lý của Pháp Luân Công: Chân – Thiện – Nhẫn và luôn làm việc chăm chỉ.

Cô Mao nhớ lại: “Những đồng nghiệp đều nói tôi là khờ khạo. Nhưng chủ nhà hàng rất hài lòng về  tôi. Ông ta thường khen ngợi sức khỏe tốt của tôi. Tôi đã nói với ông ta rằng tất cả là vì tôi tập Pháp Luân Công, và giới thiệu Chuyển Pháp Luân cho ông. Ông đã rất cảm động và bắt đầu tự tập Pháp Luân Công ở nhà.”

Sau đó, cô Mao mang bầu đứa con thứ hai và phải nghỉ việc ở nhà. Một chủ nhà hàng khác biết được cô là một người làm công tốt và đã liên lạc với cô để cô làm cho ông sau khi sinh.

Cô Mao nói: “Ông ấy đã tìm tôi và đề nghị làm việc cho ông. Ông hứa trả lương cao và tôi sẽ đảm nhận việc giao hàng. Vậy là sau đó tôi đã làm cho nhà hàng của ông. Ông chủ là người vùng Đông Bắc Trung Quốc, ông rất nóng tính và thường la hét những nhân viên đưa hàng. Tất cả người đưa hàng đều sợ ông. Tôi đã cho ông mượn cuốn Chuyển Pháp Luân. Ông đã đọc và thấy rất thích những nguyên lý được dạy trong sách. Sau đó không lâu, ông nói với những nhân viên đưa hàng rằng “Tôi cần phải thay đổi tâm tính. Khi tôi la hét các anh, thực tế là các anh không chịu thiệt vì tôi đã tổn Đức cho các anh”. Từ đó ông kiềm chế tính tình của mình và đối xử tốt với nhân viên.

Người giám sát thoái ĐCSTQ và bắt đầu tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Công.

Sau đó, cô Mao chuyển đến Canada và làm việc ở một công ty thực phẩm. Chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, cô làm việc rất tỉ mỉ và cẩn thận, đối xử thân thiện với đồng nghiệp. Ông chủ và người giám sát thường khen ngợi cô.

Một hôm người giám sát nói rằng ông chủ rất hài lòng với cô và muốn tăng lương cho cô thêm một đô la mỗi giờ. Cô Mao hỏi: “Điều này cũng áp dụng cho tất cả mọi người chứ hay chỉ tôi thôi?”. Người giám sát trả lời rằng điều đó chỉ dành riêng cho cô thôi. Cô đã cảm ơn và từ chối. Cô giải thích cho người giám sát rằng:“Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Bổn phận của tôi là làm việc tốt. Nếu các anh chỉ tăng tiền cho tôi, điều đó sẽ gây ra hiềm khích. Do đó tôi không nhận đâu. Nhưng cảm ơn các anh rất nhiều”. Điều này đã tạo cho ông chủ và người giám sát của cô ấn tượng rất tốt.

Ngành công nghiệp thực phẩm trải qua một thời gian khó khăn khi dịch bệnh SARS hoành hành, sản lượng giảm đáng kể. Ông chủ đề nghị người giám sát  cho nhân viên mới thôi việc và giảm thời gian làm việc của những người có tuổi. Tuy nhiên ông nói người giám sát cần đảm bảo rằng cô Mao có thể làm 40 giờ một tuần vì cô đã đóng góp rất nhiều cho công ty.

Điều này đặt người giám sát vào một tình thế khó xử. Vì mọi người đều muốn kiếm tiền để chu cấp cho gia đình nên không ai muốn bị cắt giảm giờ làm cả. Sau khi biết được điều này, cô Mao đã nói với người giám sát: “Tôi có thể làm ít giờ hơn. Sẽ không sao đâu nếu anh giảm giờ làm của tôi, đừng giảm giờ làm của người khác”.

Cô Mao nói: “Trước đó, người giám sát đã có một số suy nghĩ tiêu cực về Pháp Luân Công vì những lời dối trá và vu khống mà ông ấy nghe được từ tuyên truyền của ĐCSTQ. Ông ấy cũng không nghe bất cứ lời giảng rõ sự thật nào cả. Nhưng qua sự việc này, ông bắt đầu chú ý đến những học viên Pháp Luân Công và thấy rằng những học viên luôn làm việc rất chăm chỉ và không tranh giành lợi ích cá nhân. Sau đó tôi đã giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho ông ấy. Ông đã chăm chú lắng nghe và đã thoái ĐCSTQ cùng với những tổ chức liên đới của nó.

Hiện giờ tôi làm việc lại một công ty khác với rất nhiều công nhân Trung Quốc vốn bị đầu độc nặng nề bởi ĐCSTQ, thậm chí một số còn nói những lời bất kính về Đại Pháp và Sư phụ. Tôi luôn luôn nói cho họ sự thật về Pháp Luân Công. Bây giờ hầu hết họ đều đã thoái ĐCSTQ. Trước đó, thậm chí họ còn không cho tôi hát những bài hát viết bởi các học viên, nhưng giờ đây họ thậm chí không còn ngăn tôi khi tôi bật băng bài giảng Pháp của Sư phụ. Một số công nhân còn lắng nghe bài giảng và nói rằng các bài giảng rất thú vị.

Kiên định  giảng chân tướng về Pháp Luân Công trong 13 năm

Cô Mao nói rằng cô nhận được rất nhiều lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Công: “Môn tu luyện này rất tốt, cho sức khỏe, cho cơ thể và cho tinh thần, đồng thời chuẩn mực đạo đức của con người cũng cải thiện rất nhiều. Tuy nhiên ĐCSTQ vu khống về Pháp Luân Công và người sáng lập thông qua những lời tuyên truyền giả tạo, làm cho người Trung Quốc không còn có thể phân biệt đúng sai, tốt xấu. Một số người Trung Quốc còn lựa chọn đứng về phía tà Đảng và báo cáo về các học viên cho chính quyền địa phương, việc này đặt họ vào tình thế rất nguy hiểm. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Nếu một người làm điều xấu chống lại Phật Pháp và giúp đỡ ĐCSTQ bức hại học viên, người đó sẽ gặp nguy hiểm. Nếu học viên không giảng chân tướng cho họ, làm sao họ có thể biết được hoàn cảnh họ đang gặp phải. Biết chân tướng là hy vọng được cứu duy nhất của họ. Học viên Pháp Luân Công tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Chúng ta đều dùng Thiện đãi người để giúp họ biết chân tướng“.

Trong 13 năm qua, cô Mao thường xuyên đi đến Khu phố Tàu và Lãnh sự quán TQ để phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng cho người Trung Quốc. Bên cạnh đó, cô không ngừng gọi điện về Trung Quốc Đại lục để nói cho mọi người sự thật về Pháp Luân Công. Sau khi hiểu rõ sự thật họ đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Họ đã hiểu rằng Pháp Luân Công là tốt, và không còn tham gia bức hại nữa.

Trưởng trại lao động cưỡng bức cùng với gia đình đã thoái ĐCSTQ

Người phụ trách một trại lao động cưỡng bức nữ ở vùng Đông Bắc Trung Quốc thường xuyên tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Công. Người ta thường nhìn thấy tên của anh ta trong các báo cáo tình hình bức hại. Để giúp người đàn ông này hiểu rõ sự thật, cô Mao đã tìm được thông tin liên lạc và gọi điện cho anh ta. Là người đồng hương từ miền Đông Bắc, cô đã gọi điện giảng chân tướng cho nguời phụ trách này. Anh ta trả lời: “Tôi có thể hiểu rằng cô chân thành quan tâm đến tôi. ĐCSTQ chỉ  đấu đá với nhau thôi.” Sau đó anh ta đã thoái ĐCSTQ và không tham gia bức hại nữa. Hơn thế, anh cũng giúp gia đình mình thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Từ đó, tên của anh không còn xuất hiện trên các báo cáo bức hại nữa.

Cô Mao nói: “Một lần, tôi gọi cho một lính gác ở trại lao động cưỡng bức, giảng rõ sự thật và thuyết phục anh ta thoái ĐCSTQ”. Anh nói với tôi rằng anh sẽ làm thế nếu tôi có thể đưa ra ví dụ về trường hợp về người bị bệnh ung thư đã hồi phục sau khi tập Pháp Luân Công. Tôi đã lấy kinh nghiệm của chính bản thân tôi làm ví dụ. Sau khi nghe điều đó, anh đã thoái ĐCSTQ ngay lập tức. Anh nói với tôi rằng anh thường thấy những học viên trong trại lao động cưỡng bức tập các bài công Pháp. Cuối cùng anh nói: “Tôi sẽ tập Pháp Luân Công trong tương lai.

Công an bảo vệ học viên sau khi hiểu rõ sự thật.

Một trưởng Phòng công an ở vùng Đông Bắc Trung Quốc đã bắt giữ một học viên khi người học viên này đang đọc trang Minh Huệ tại một cửa hàng Internet và đã kế họạch kết án học viên này. Gia đình học viên đó đã rất lo lắng và nhờ các học viên hải ngoại giúp đỡ. Cô Mao đã gọi đến người sĩ quan công an này và giảng rõ sự thật cho anh ta trong hơn một giờ đồng hồ. Sau khi hiểu rõ sự thật, anh ta đã thay đổi ý định. Anh ta đã thoái ĐCSTQ và thả người học viên ngay hôm sau.

Sau sự kiện các học viên chèn sóng vào mạng phát sóng của đài Truyền hình thành phố Trường Xuân để giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công, Giang Trạch Dân đã ra lệnh giết những học viên này. Đồng thời chính quyền địa phương cũng bắt đầu bắt giữ các học viên trên diện rộng. Cô Mao đã không thể ngủ được sau khi nghe tin này. Cô gọi điện rất nhiều lần đến Sở Công an Trường Xuân và các đồn công an để giảng chân tướng.

Cô Mao nói: “Một người công an đã hiểu được sự thật. Anh ta nghĩ rằng tôi gọi điện từ một bốt điện thoại công cộng và e ngại cho sự an toàn của tôi. Anh ta nói rằng anh ta muốn bảo vệ tôi. Tôi nói tôi đang ở ngoài Trung Quốc và đề nghị anh bảo vệ những học viên ở thành phố Trường Xuân. Một vài ngày sau anh nói với tôi rằng đồn công an đã bắt giữ năm học viên và sẽ tiến hành tra hỏi họ. Một học viên giữ 100 bản copy các bài giảng của Sư phụ và giấu trong quần áo cô ấy. Cô ấy giấu các bản copy này dưới ghế khi không có ai trông thấy. Người công an này đã tình cờ nhìn thấy điều đó. Để bảo vệ người học viên, anh đã ngồi trên ghế đó cho đến khi tất cả các công an khác rời khỏi căn phòng. Sau đó anh đã giấu những bản copy này vào ngăn kéo riêng của mình và trả lại người học viên. Nhờ được anh bảo vệ, người học viên đã không bị bức hại và nhanh chóng được thả.“

Kêu gọi  lương tâm để chấm dứt cuộc bức hại tà ác.

Trong trường hợp các bác sĩ và quan chức đã làm trái với lương tâm mình mà tham gia bức hại, cô Mao vẫn gọi điện đến để giảng chân tướng cho họ.

Qua nhiều cuộc điện thoại, cô Mao cũng thu thập được nhiều bằng chứng về những vụ mua bán tạng bị mổ cướp từ các học viên bị giết và bán với số lợi nhuận khổng lồ trong ngành kinh doanh cấy ghép tạng.

Một lần cô gọi cho một bệnh viện ở thành phố Thẩm Dương và hỏi: “Bệnh viện các anh có cung cấp dịch vụ cấy ghép thận không?” Bác sĩ trả lời: “Cô hãy đến càng sớm càng tốt, chúng tôi có thận từ người sống, chúng tôi có thể cung cấp cho cô một quả trong vòng hai ngày.

Vài năm trước, một bệnh viện ở tỉnh Cam Túc tiến hành ba ca cấy ghép gan chỉ trong một tháng. Cô Mao đã gọi cho bệnh viện và hỏi làm thế nào họ lấy được gan. Bác sĩ trả lời rằng Học viện quân y số 04 đã cung cấp cho họ. Ngay sau khi họ thông báo cần gan, viên chức trong học viện sẽ cung cấp một lá gan qua đường hàng không.

Một lần cô nói chuyện điện thoại với một bệnh nhân vừa trải qua ca phẫu thuật cấy ghép thận trong một bệnh viện quân y. Cô hỏi về nguồn gốc của thận. Người bệnh nhân trả lời: “Bác sĩ chỉ nói là từ một người đàn ông 24 tuổi khỏe mạnh. Họ đề nghị tôi không hỏi thêm thông tin gì nữa vì đây là tuyệt mật”

Cô Mao gọi điện tới một bệnh viện ở miền Nam Trung Quốc và hỏi: “Có phải thận mà các anh sử dụng lấy từ những học viên Pháp Luân Công không?“. Bác sĩ trả lời:”Đúng“. Khi cô hỏi bác sĩ làm sao mà họ dám làm như vậy, bác sĩ trả lời cô rằng tất cả các bệnh viện đều làm như vậy.

Một bác sĩ trong khoa phẫu thuật ở một bệnh viện quân y tại khu tự trị Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương nói với cô, “Để đảm bảo chất lượng, thận mà chúng tôi sử dụng đều là từ những người mạnh khỏe và dưới 30 tuổi. Dường như có rất nhiều người hiến tạng.”

Một lần cô gọi cho một trại giam ở Đông Bắc Trung Quốc và hỏi có học viên nào bị giam giữ ở đó không. Người bảo vệ nói rằng có hơn 10 học viên. Cô hỏi “Liệu anh có người hiến thận không?” Người bảo vệ nói họ đã làm những việc đó trước kia và nếu cô Mao muốn có, cô có thể tới để thử máu trước . Cô hỏi tiếp về giới tính của người hiến tạng. Người bảo vệ nói rằng không có vấn đề gì khi người hiến tạng còn trẻ và giới tính không mang tính quyết định. Anh ta còn nói thêm là người hiến tạng từ  nông thôn thì sẽ tốt hơn.

Cô Mao nói dựa trên những thông tin thu thập được qua các cuộc điện thoại giảng chân tướng, ngày càng cần thiết hơn để thức tỉnh mọi người về sự thật để ngăn họ tham gia vào cuộc bức hại và giũ bỏ tội lỗi của họ. Rất nhiều người đã ngưng hành ác  sau khi hiểu rõ sự thật.

Cô nêu ra hai ví dụ. “Tôi đã biết hai người định tiến hành cấy ghép nội tạng, tôi đã nói rõ sự thật cho họ. Một người là một đàn ông 30 tuổi ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Anh ta đến và hỏi bệnh viện của Đại học  Cát Lâm về bệnh thận của mình. Bác sĩ khuyên anh nên cấy ghép thận và hứa sẽ lấy được thận tốt nhất trong vòng vài tuần. Tôi đã nói với anh, nếu bác sĩ tìm được thận cho anh, một học viên Pháp Luân Công khỏe mạnh sẽ bị giết. Thận của người học viên sẽ được đưa cho anh còn tim và gan của người đó sẽ được đưa cho người khác. Anh có thực sự muốn kéo dài mạng sống của mình bằng cách giết một người khác không? Thêm nữa, anh không sợ khi sống với thận của một học viên à? Khi sự thật về cuộc bức hại này được sáng tỏ, anh sẽ là nhân chứng sống (cho tội ác trong cuộc bức hại). Anh ấy đã quyết định không phẫu thuật nữa. Tôi bảo anh chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo“.

Một người nữa là một cán bộ cấp tỉnh ở vùng Tây Bắc Trung Quốc đã bị bệnh thận nghiêm trọng trong một thời gian dài và muốn cấy ghép thận mới. Sau khi tôi nói rõ sự thật cho ông, ông đã thoái ĐCSTQ và đã viết vào sổ tay của ông “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo“. Mỗi ngày ông đều chân thành niệm. Chúng tôi giữ liên lạc, và đã vài  năm trôi qua, sức khỏe ông ấy vẫn ổn mà không cần phẫu thuật.

Cô Mao nói, rằng thuyết vô thần của ĐCSTQ cùng với những lời dối trá đã làm chuẩn mực đạo đức của người dân Trung Quốc xuống cấp nghiêm trọng. Dưới thời ĐCSTQ, một số bác sĩ lẽ ra nên trị bệnh và cứu người lại trở thành những tên đồ tể và giết người. Công an lẽ ra nên bảo vệ người dân lại trở thành đao phủ, dẫm đạp lên luật pháp và tàn sát người vô tội. Những tội ác này vẫn còn tiếp diễn ở Đại lục. Cô Mao tin rằng ĐCSTQ sẽ sớm sụp đổ và Pháp Luân Đại Pháp sẽ cứu con người. Cô cho biết cô sẽ tiếp tục nói rõ sự thật cho mọi người, thức tỉnh lương tâm của họ để họ có một tương lai tốt đẹp hơn.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/13/“我只为了你能平安”(图)-257492.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/22/133546.html

Đăng ngày 21–7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share