[MINH HUỆ 21-05-2012]

1. Tìm Sư phụ

Tháng 07 năm 2000 tôi đến nhà cháu trai nhân một kỳ nghỉ. Hai vợ chồng cháu đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vào thời điểm đó tôi là một Phật tử. Một ngày cháu nói với vợ: “Hôm qua Sư phụ điểm hóa cho anh rằng một ai đó bên nhà ngoại của gia đình anh, vốn là một người rất tốt, vẫn chưa đắc Pháp. Liệu có thể là dì út chăng, chúng ta hãy nói với dì về Đại Pháp.”

Chúng đã rất kiên nhẫn nói với tôi về sự tốt đẹp của Đại Pháp và vì sao học viên Đại Pháp lại bị bức hại. Sau vài ngày tôi rất cảm động vì những gì hai cháu đã kể và nói với hai cháu hãy để dì đọc sách đã. Hai cháu rất vui mừng và đưa tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi thấy mắt chúng nhòe lệ.

Đêm hôm đó, tôi thấy các chữ Vạn sáng chói qua thiên mục của mình. Khi tôi kể lại chuyện này, nước mắt các cháu lại trào ra và cười nói với tôi: “Dì có tiền duyên từ rất lâu với Đại Pháp, những gì dì nhìn thấy chính là Sư phụ khích lệ dì tu luyện đấy.”

Nhưng khi đọc sách, tôi luôn ngủ gục sau vài trang giấy. Tôi không biết đó là can nhiễu. Tuy nhiên không kể khó khăn thế nào tôi đều cảm thấy một luồng lực lớn mạnh thúc đẩy tôi đọc xong sách càng sớm càng tốt. Tôi đã đọc xong trong hai ngày rưỡi. Tôi cảm thấy cuốn sách rất vĩ đại và đó chính là điều mà tôi luôn tìm kiếm

Một điều tôi sẽ không bao giờ quên là khi một học viên đến nhà cháu trai tôi trong lúc trời đang mưa to và hân hoan nói với các cháu: “Cuối cùng chúng ta đã nhận được kinh văn mới nhất của Sư phụ rồi.” Cậu học viên lấy ra kinh văn “Tiến về viên mãn” từ trong túi như thể đang cầm trên tay một báu vật. Đã một năm trôi qua kể từ khi chính quyền bắt đầu bức hại Đại Pháp, và tôi thực sự ấn tượng, bởi điều này vô cùng nguy hiểm. Hầu hết các học viên đều bị theo dõi hết sức chặt chẽ nhưng họ vẫn kiên định tin vào Đại Pháp. Tôi nung nấu quyết tâm sẽ tu luyện Đại Pháp.

Sau kỳ nghỉ hè, tôi muốn đem sách về nhà mình. Tuy nhiên, tại thời điểm đó chính quyền đã thiết lập rất nhiều điểm kiểm tra. Vợ của cháu trai đã lo lắng vì tôi chỉ vừa mới đắc Pháp. Cháu hỏi tôi: “Sẽ ra sao nếu dì bị kiểm tra trên đường về nhà?“ Tôi trả lời không ngần ngại: “Đừng lo gì cả, dì sẽ bảo vệ cuốn sách bằng mạng sống của mình.”

Sau đó tôi lên đường về nhà mang theo các cuốn sách về Đại Pháp và các băng thu các bài công pháp. Tôi đã quên mất là tôi có thể bị kiểm tra. Thay vào đó, tôi nghĩ rằng mình thật may mắn khi đắc được Đại Pháp. Sau bốn giờ chạy, xe buýt chở chúng tôi bỗng dừng lại. Tôi tin rằng Đại Pháp thật vĩ đại và các sinh mệnh tà ác quá thấp kém để tìm thấy một điều gì. Chúng lên xe buýt và ở trên đó một thời gian, rồi rời đi. Sau đó tôi hỏi người lái xe những người đó là ai, anh ấy trả lời: “Họ đến để tìm các học viên Pháp Luân Công nhưng hình như không tìm thấy được gì cả.” Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo vệ tôi, một học viên mới.

Mặc dù tôi vừa mới học các bài công pháp ở nhà cháu tôi, tôi đã quên một số động tác. Tôi muốn tìm hỏi những người học viên trong địa phương nhờ giúp đỡ nhưng tôi không tìm được ai cả. Một người nói với tôi rằng có một học viên sống trong tòa nhà đối diện, nhưng đã lâu rồi không gặp. Tôi liên lạc với chồng của học viên đó và được biết: “Cô ấy ở trong trại giam và tôi cũng không biết bao giờ cô ấy được thả nữa.” Tôi rất buồn khi biết rằng học viên này đang bị bức hại, tôi không thể làm gì ngoài việc đợi cô ấy trở lại.

Một tháng sau cô được thả và tôi đến thăm cô. Bất chấp bị bức hại tàn khốc, cô vẫn tin vào Đại Pháp. Cô rất vui khi gặp tôi và nói: “Chúng ta hãy tu luyện cùng nhau và phải tinh tấn hơn”

2. Trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh

Một ngày khi đến nhà cô, cô ấy hỏi: “Chị có dám đi giảng chân tướng không?“, tôi trả lời: “Tất nhiên, tôi mong rằng có nhiều người biết rõ sự thật hơn.” Cô nói: “Vậy chúng ta hãy ra ngoài đêm nay và phân phát tài liệu giảng chân tướng.” Tôi đáp lại: “Tại sao lại tối nay, hãy đi bây giờ đi, tôi làm việc trong một bệnh viện, tôi sẽ đặt các tài liệu trong các phòng, các bệnh nhân và gia đình họ trong phòng đó có thể đọc được.”

Tôi bắt đầu từ tầng thượng và đi xuống, tôi phân phát tài liệu cho tất cả các phòng. Sau đó, chúng tôi đi đến một khu buôn bán. Tôi kể với tất cả thương nhân về việc tôi đã biết được sự thật về Pháp Luân Công. Kết thúc câu chuyện tôi luôn nói: “Đây, tôi có một tờ tài liệu, nó rất quý giá, hãy giữ gìn nó. Sau khi anh đọc xong đừng vứt nó đi, hãy đưa cho những người khác trong gia đình anh.” Tất cả họ đều vui mừng nhận lấy tài liệu và cảm ơn tôi

Bỗng nhiên một học viên khác đột nhiên gọi cho tôi và nói: “Hãy cẩn thận ở chỗ đó.” Tôi nhìn về hướng cô chỉ. Cô nói có một công an đang đứng đó và nhắc tôi phải đề phòng. Tuy nhiên tôi chẳng trông thấy người công an nào cả, tất cả những gì tôi nhìn thấy lúc đó chỉ là một người chưa nhận được tài liệu. Do đó tôi tiến về phía người đó và đưa cho anh ấy một tờ tài liệu, khi tôi quay lại, người học viên nói với tôi: “Tôi nghĩ chị đã thấy một người, anh ta đứng ngay sau lưng người chị đưa tài liệu, nhưng quay mặt đi hướng khác và đang gọi điện, anh ta đã quay lại ngay sau khi chị gửi xong tài liệu.” Tôi trả lời: “Tôi không nhìn thấy viên công an nào cả.” Sau đó tôi quay lại nhìn xung quanh cẩn thận hơn và thấy rằng có vài người công an đang đi tuần ở đó. Tâm tôi rất thuần tịnh lúc đó. Trong cả buổi chiều hôm đó mọi người ở các khu buôn bán khác đều lắng nghe tôi và tôi đã không gặp viên công an nào cả

Thông thường khi tôi luyện bài tĩnh công, tôi bị đổ rất nhiều mồ hôi và chân bị đau. Tuy nhiên, đêm đó, tôi đã luyện bài tĩnh công một tiếng mà không bị đau. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang khích lệ mình.

Một lần khác tôi bị theo dõi khi phân phát tài liệu và tổ trưởng tổ dân phố đã báo với cảnh sát. Khi đó tôi chưa biết đến phát chính niệm. Dù vậy tôi nghĩ là: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp, cô không thể bắt tôi được, giảng rõ sự thật cho mọi người không có gì sai cả.” Khi tôi rời khỏi khu dân cư ấy, cô ta nói: “Dừng lại!” Nhưng thực tế là cô ta không thể di chuyển được, tất cả những gì cô ta có thể làm được là nói. Tôi vẫn nghĩ rằng cô ấy không thể bắt tôi và tiếp tục bước theo hướng Tây. Rồi cô ấy nói: “Hãy đi sang hướng Đông, hướng Tây có người chờ bắt chị đấy.” Tôi nghĩ rằng tôi không nên nghe cô ấy nên đã không dừng bước. Lúc đó có một ô tô công an ập đến từ phía Đông, nhưng tôi vẫn kiên định tư tưởng: “Sư phụ đang bảo vệ tôi, các sinh mệnh tà ác không thể bắt tôi được.” Kết quả là xe công an không thể đi nhanh hơn tôi đi bộ. Họ rượt đuổi tôi nhưng luôn ở sau tôi cả trăm mét. Người công an hô to lên: “Dừng lại, cô hãy dừng lại!” Tôi không hề hốt hoảng và không sợ hãi một chút nào. Tôi đã thoát khỏi đó bằng chính niệm của mình.

Sau này tôi nhận thức được rằng mặc dù tôi chỉ mới tu luyện Đại Pháp một thời gian không dài, nhưng khi giữ tâm trong sạch và kiên định tin vào Đại Pháp và Sư phụ, những điều xấu đều có thể chuyển thành tốt, mọi việc đều là khảo nghiệm.

3. Cứu độ lính canh trại giam ngay cả khi bị bức hại

Bốn tháng sau khi đắc Pháp, tôi tham gia một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm. Một người học viên hỏi tôi có muốn đi Bắc Kinh thỉnh nguyện không. Tôi trả lời: “Cảm ơn chị nhiều, nhưng tôi vừa mới đắc Pháp và tôi lo rằng sẽ không làm được tốt.” Chị ấy đã khích lệ tôi: “Trái tim em rất thuần khiết, Sư phụ sẽ giúp em.” Ngày 01 tháng 12 năm 2000 tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn và giương lên biểu ngữ giảng rõ sự thật, tôi đã bị bắt giữ và đưa đến trại giam Triều Dương.

Một lần khi bị thẩm vấn, tôi nghe thấy một giọng nói từ phòng bên cạnh. Lúc đó một lính canh đang bức hại một học viên. Tôi cầu Sư phụ giúp đỡ để giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho người công an đang thẩm vấn tôi. Tôi muốn cứu anh ta và không muốn rằng anh ta phạm tội với Đại Pháp. Tôi nói với anh ta: “Tôi hy vọng rằng anh sẽ không như đồng nghiệp của anh ở phòng bên cạnh. Không phải vì tôi sợ rằng anh sẽ bức hại tôi. Tôi chân thành mong anh nhận được những điều tốt. Đệ tử Đại Pháp là những người tốt, tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Giang Trạch Dân đã khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công vì lòng ghen tị. Tu luyện Pháp Luân Công giúp con người ta khỏe mạnh hơn và nâng cao tiêu chuẩn đạo đức hơn. Đất nước nhận được rất nhiều lợi ích từ điều đó. Tôi mong rằng anh hiểu rõ sự thật và không hành ác nữa.” Người công an nói: “Tôi hiểu, cảm ơn chị, tôi sẽ sáng suốt trong hành động. Chị nên tự bảo vệ mình, tôi mong rằng chị sẽ sớm về nhà.”

Lúc đầu họ đối xử với tôi rất tệ hại và đóng gông vào mắt cá chân của tôi. Tôi vẫn nói với họ bằng một nụ cười: “Đừng đối xử với tôi như vậy, thỉnh nguyện là quyền của mỗi công dân, tôi đã phạm luật gì? Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, đấy là luật trời. Anh chỉ làm theo mệnh lệnh mà không suy nghĩ gì cả, nhưng một ngày nào đó khi những việc làm tệ hại này bị phơi bày, liệu anh có lĩnh hết mọi trách nhiệm không. Anh có từng hỏi tại sao học viên Pháp Luân Công lại kiên định vào niềm tin của họ như vậy không? Chẳng nhẽ họ là những người ngốc? Hãy suy nghĩ nghiêm túc điều đó.” Tôi không ngừng nói với họ và họ thay đổi dần dần. Tôi nói: “Hãy mở gông cho tôi.” Một lính canh nói: “Được, hãy để tôi tháo nó ra.” Một người khác nói: “Thật đáng tiếc khi một người tốt như chị lại bị giam trong này và phải chịu đựng những điều này.” Tôi nói với họ: “Bây giờ tôi trông rất mạnh khỏe, bốn tháng trước không được như vậy đâu. Tôi ốm yếu, mắc nhiều chứng bệnh và không vui. Tuy nhiên sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi hoàn toàn đã thay đổi chỉ trong vài tháng. Đại Pháp đã cứu độ tôi và tôi muốn chính phủ biết điều đó. Tuy nhiên tôi đã bị giam vì nói lên sự thật và sau đó bị tra tấn.”

Người lính canh nữ đã nói với ba người khác: “Tôi có thể ở đây một mình được, thế là đủ rồi, các chị hãy đi làm việc khác.” Sau khi họ rời đi, cô ấy hỏi tôi: “Pháp Luân Công thực sự kỳ diệu như vậy sao?”, tôi trả lời: “Tại sao cô không nghĩ rằng có rất nhiều học viên lên Bắc kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công? Tôi chỉ mới tu luyện vài tháng nhưng đã hưởng lợi rất nhiều, huống hồ những học viên tu luyện lâu năm như họ.” Cô ấy trả lời: “Tôi có vấn đề về tim và còn bị bệnh thận, tôi có thể được chữa khỏi khi tu luyện Pháp Luân Công không?” Tôi hỏi cô ấy: “Cô chắc hẳn đã tịch thu một số sách Đại Pháp từ nhà các học viên, có phải vậy không?” Cô ấy xác nhận và tôi nói: “Trước tiên hãy đọc sách, sau đó tìm một học viên ở địa phương có thể hướng dẫn cho cô năm bài công pháp. Nếu cô tuân theo những gì Đại Pháp dạy, cô sẽ chóng lành bệnh, như tôi thôi.” Cô ấy trả lời: “Tôi không hề biết Pháp Luân Công lại tốt như vậy, tôi sẽ không bức hại các học viên Pháp Luân Công nữa, tôi cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Công.”

Lúc đó một người công an trẻ bước vào, tôi cười và hỏi anh ấy; “Liệu tôi có thể nói chuyện với anh vài câu không?” Anh ấy trả lời: “Được.” Thế là tôi bắt đầu nói cho anh về sự thật về Pháp Luân Công, người lính canh nữ cố tình rời đi. Người công an trẻ nhanh chóng hiểu được sự thật và tôi hỏi anh ấy: “Anh có tịch thu sách Đại Pháp nào không?“ Anh ấy trả lời: “Có, tôi cất chúng trong ngăn kéo của tôi.” Tôi hỏi: “Tôi có thể mượn một cuốn để đọc không?” Anh ấy không đồng ý, bởi vì nếu những viên công an khác trông thấy, anh sẽ bị kết tội. Tôi nói: “Chỉ vài phút thôi cũng đã tốt với tôi rồi, tôi đã không đọc sách Đại Pháp đến gần một tháng nay. Là một học viên, không có sự dẫn dắt của Đại Pháp, tôi cảm thấy như một đứa trẻ chập chững, không bước đi được nếu không có cha mẹ dìu dắt, tôi thật sự, thật sự muốn học Pháp.” Anh ấy cảm động trước lòng chân thành của tôi và đưa tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi ôm sách vào ngực mình, cả thân và tâm tôi run lên, tôi không thể diễn tả nổi niềm vui lúc đó như thế nào. Tôi mở cuốn sách và nhìn ảnh Sư phụ. Nhìn vào ảnh Ngài đang mỉm cười, tôi bật khóc. Bỗng nhiên tôi cảm thấy một năng lượng thuần khiết cường đại tràn ngập thân thể. Người công an trẻ quan sát tôi khóc và dường như hiểu được cảm giác của tôi, khi tôi trả lại cuốn sách, anh ấy nói: “Tôi chắc chắn sẽ cất giữ sách an toàn, tôi đã hiểu được nhiều điều hôm nay, những học viên Pháp Luân Công các chị thật phi thường.”

4. Chính niệm chính hành

Vào tháng 04 năm 2002, tôi bị buộc phải rời nhà để tránh bị bắt giữ phi pháp. Tôi đến tỉnh Sơn Đông và tham gia một hạng mục giảng rõ sự thật bằng cách chèn một đoạn băng vào chương trình phát sóng truyền hình. Chúng tôi bị phản bội bởi một người học viên chịu trách nhiệm mua bán đồ thiết bị. Tất cả các học viên trong hạng mục đều bị bắt. Tôi bị bắt và bị đưa đến trại giam Uy Hải. Lúc đó một số học viên nghĩ rằng, khi chúng tôi làm hạng mục này, chúng tôi đã mạo hiểm với tính mạng của chính bản thân mình.

Tuy nhiên, tôi không bao giờ đồng ý với quan điểm đó. Đây là một việc tốt và vĩ đại để chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Các lính cánh bị tà ác gây ảnh hưởng đang bị nguy hiểm và khẩn thiết cần được cứu. Tôi đã phát một niệm mạnh mẽ: “Điều tôi làm là chân chính nhất trong vũ trụ, các sinh mệnh tà ác không xứng để bức hại tôi. Tôi là đệ tử của Sư phụ, tôi phải nghe theo Sư phụ.” Tôi đã hướng nội và nhận ra rằng mình phải giữ chính niệm từng giây phút. Là một học viên, tôi chỉ có trách nhiệm là cứu người. Tôi không được phép để bất cứ chấp trước nào của mình khiến bất kỳ chúng sinh nào phạm tội chống lại Đại Pháp.

Một lần, bảy hay tám lính canh đến với những dụng cụ tra tấn. Tôi cầu Sư phụ trợ giúp vì tôi muốn giảng rõ sự thật và cứu độ họ. Tôi cảm thấy mình rất to lớn và họ thì quá nhỏ bé. Tôi không sợ hãi chút nào và nói với họ: “Các anh đều to cao, khỏe mạnh, cớ sao lại dùng những thứ này đối xử với một người phụ nữ như tôi? Các anh đều bị sai khiến bởi Giang Trạch Dân, hắn sử dụng các anh để bức hại người tốt bụng và vô tội. Tôi mong là các anh sẽ hiểu được sự thật và không làm điều xấu.”

Khi nói với họ như vậy, tôi hoàn toàn quên đi bản thân mình, tất cả mọi suy nghĩ trong tôi lúc đó chỉ là cố gắng cứu độ họ. Họ yên lặng lắng nghe, sau khi họ hiểu rõ sự thật, họ rời đi từng người từng người một.

Một lần khác, một lính canh, người đã từng tát tôi, trói tôi vào một chiếc ghế sắt. Tôi nói với anh ấy: “Có thể anh không hiểu tại sao anh lại tát tôi, tôi không hề thù hận anh vì điều đó.” Anh ấy hỏi tại sao không và tôi trả lời: “Sư phụ dạy chúng tôi không bao giờ được đánh lại. Và tôi không hận anh bởi anh không biết sự thật. Pháp Luân Công đã truyền ra rất nhiều quốc gia, chỉ có Trung Quốc là cấm. Tôi khuyên anh nên biết sự thật, nếu anh nhận được bất kỳ tài liệu giảng sự thật nào về Pháp Luân Công, hãy đọc chúng cẩn thận. Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đừng bức hại học viên Đại Pháp nữa. Như thế anh sẽ có tương lai tốt.” Anh ấy nói: “Tôi sẽ ghi nhớ những gì chị nói. Cảm ơn chị.” Anh ấy đặt một chiếc túi nhồi lên ghế sắt và nói: “Chị hãy ngủ đi.” Tôi gối đầu lên chiếc túi và ngủ một mạch tới tận sáng hôm sau. Ban ngày, người lính canh ra lệnh cho một tù nhân khác giám sát tôi. Người tù nhân này nói: “Hãy nhìn chân của chị kìa.” Chân tôi đầy những vết đỏ nhưng tôi không hề cảm thấy gì cả, tôi biết điều đó là do tôi đã làm đúng và Sư phụ đã chịu đựng mọi đau đớn cho tôi.

Vào buổi trưa của ngày thứ 9, tôi đã được thả. Tôi khóc và nói: “Cảm tạ Sư phụ! Con sẽ tu luyện tốt hơn và không cho tà ác cơ hội nào bức hại con nữa. Con sẽ theo Sư phụ cho đến cuối cùng và trở về nhà cùng với Sư phụ. Con sẽ không trở lại đây nữa.”

Thình lình, tôi bỗng hiểu ra rằng: nếu chúng ta luôn giữ chính niệm và chính hành, Sư phụ sẽ bảo hộ chúng ta và các sinh mệnh tà ác không thể bắt giữ chúng ta được. Tốt hay xấu chỉ xác định bởi một niệm. Bởi vì tôi không nghĩ rằng can nhiễu từ hạng mục chương trình chèn sóng truyền hình lại là mạo hiểm đến cuộc sống của chúng tôi, nên tôi đã thoát ra khỏi trại giam trong vòng 9 ngày bằng chính niệm. Bốn người học viên khác bị bắt cùng thời gian với tôi đã bị kết án, dài nhất là 18 năm tù, và người học viên đó vẫn còn trong tù cho tới nay.

Tôi hy vọng rằng bài viết của tôi sẽ khích lệ những học viên Đại Pháp tinh tấn tu luyện trên con đường của mình ở thời điểm cuối cùng này.

Theo thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/21/【征稿选登】迫害中得大法-难中不忘救警察-256801.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/1/134203.html

Đăng ngày 15-08-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share