Bài viết của một học viên tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-05-2012]
Nhân dịp kỷ niệm hai mươi năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền ra công chúng và Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ mười ba, để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với ơn từ bi cứu độ của Sư Phụ và để nhiều người hơn nữa biết được chân tướng, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm trong 15 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình, đặc biệt trong việc các lãnh đạo, đồng nghiệp và học sinh của tôi đã thay đổi thái độ của họ như thế nào và đã hiểu được Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Các học sinh nói, “Cô ơi, cô đã thay đổi rồi”
Tôi là một giáo viên tiểu học. Tôi đắc Pháp vào năm 1997. Trước đó, tôi là người hiếu thắng trong việc đánh giá năng lực và chấp trước vào danh lợi. Tôi có tâm tính không tốt. Lúc đó khi tôi đứng trước nguy cơ mất việc còn chồng tôi thì không hiểu tôi và đang tính đến việc ly hôn thì một đồng nghiệp đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc xong cuốn sách đó trong ba ngày. Sau đó trong cùng ngày, tôi đã tìm thấy một điểm luyện công và bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Sau khi đắc Pháp, tôi trở nên cởi mở và tươi vui, đồng thời tôi đã buông bỏ việc truy cầu danh tiếng và lợi ích cá nhân. Tâm của tôi trở nên an hòa và tôi luôn nghĩ đến những người khác. Tôi thực sự muốn trở thành một người tốt hơn. Tất cả các lãnh đạo và các đồng nghiệp của tôi đều nói rằng tôi cứ như đã trở thành một người hoàn toàn khác. Một lần nhà trường tổ chức một cuộc thi ngâm thơ. Học sinh Minh Minh ở lớp tôi đã biểu diễn tốt nhất và nên được ở vị trí số một. Các học sinh trong lớp tôi rất vui và có một chút hiển thị, nhưng các học sinh của lớp khác đã thông báo cho người phụ trách đội thiếu niên Tiền Phong, người mà sau đó đã hạ điểm của Minh Minh xuống cuối bảng khi thông báo kết quả. Tất cả các học sinh trong lớp tôi đều trở nên tức giận và muốn đánh nhau với các học sinh lớp khác. Tôi đã thuyết phục các em dừng lại. Tôi vẫn bình tĩnh và tự nhủ rằng tôi cần phải nhẫn nại. Sau đó tôi đã nói chuyện với người phụ trách. Việc này đã gây sốc cho rất nhiều giáo viên trong trường. Trước đây, tôi có thể sẽ nổi giận bởi tính xấu của mình và sẽ gây ra một cuộc tranh cãi lớn. Hiệu trưởng của trường cũng ủng hộ tôi. Các giáo viên nói rằng, “Tâm tính của chị thật tốt. Nếu đó là chúng tôi thì chúng tôi đã không thể không tranh cãi với người phụ trách.”
Sư Phụ đã giảng,
“Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời trong, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi bỏ qua việc đó và tôi đã rất an hòa. Sau đó, khi người phụ trách nhìn thấy tôi, anh ấy cảm thấy không thoải mái. Nhưng với tôi, nó giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi đã không còn truy cầu danh và lợi ích cá nhân nữa.
Sau một học kỳ, các học sinh đều thấy rằng tôi đã hoàn toàn thay đổi. Một học sinh đã nói, “Cô ơi, trước kia mắt cô có ánh nhìn ác, giống như mắt của một con sói. Tất cả chúng em đều sợ cô và không muốn đến gần cô. Bây giờ cô trở nên rất tốt và an hòa. Chúng em thích nói chuyện với cô.” Tôi rất vui khi nghe thấy điều đó. Tôi đã nói với em học sinh đó,“Cô đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Em học sinh đó nói, “Ồ, hóa ra là như vậy. Bố mẹ em cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi đã thực sự trải nghiệm được sự thần kỳ của Đại Pháp. Miễn là chúng ta tu luyện Pháp, tuân theo “Chân-Thiện-Nhẫn”, chúng ta sẽ thay đổi một cách không hay biết và những người khác sẽ cảm nhận được điều đó. Tôi là người rất nóng tính trước khi tu luyện Đại Pháp. Thậm chí tôi còn đánh học sinh khi các em phạm lỗi và tôi thường nói những lời mỉa mai. Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã tu luyện một cách tinh tấn và dùng hành động để chứng thực Pháp.
Vào năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Từ đó, tôi đã bị bắt giữ bốn lần. Bởi vì tôi rất nghiêm khắc với bản thân trong công việc, tôi đã tạo nên một nền tảng tốt đối với các lãnh đạo và đồng nghiệp. Họ đã có một ấn tượng rất tốt về tôi. Họ đã chứng kiến việc tôi đã bị bức hại một cách tàn bạo như thế nào và dùng mọi cách để bảo vệ tôi, chống lại cuộc bức hại với chính niệm, điều này cũng đã giúp họ cùng những thành viên trong gia đình họ lựa chọn một tương lai rất tốt đẹp.
Sự thay đổi của ba vị hiệu trưởng
Hiệu trưởng Vương là hiệu trưởng của trường tôi từ từ năm 1999 đến cuối năm 2000. Khi tôi bị bắt lần đầu tiên, bà ấy đã đến trại giam để thăm tôi và thuyết phục tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Bà ấy nói rằng tôi đã gây nên tác động tiêu cực đến cơ hội của trường để đạt được danh hiệu trường xuất sắc và khiến trường có được ít tiền thưởng hơn. Bà ấy cố gắng thuyết phục tôi hiểu được tình hình và không chống lại ĐCSTQ. Tôi đã nói với bà ấy về sự vĩ đại của Đại Pháp. Sau đó bà ấy đã không tranh cãi với tôi nữa. Tôi đã tuyệt thực để chống lại cuộc bức hại ở trại giam, việc này đã khiến bà ấy rất sốc. Sau khi tôi được thả và trở lại làm việc, tôi đã bị bắt thêm hai lần nữa và một lần đã bị kết án lao động cưỡng bức. Sau một năm ở trại lao động cưỡng bức, tôi lại quay trở lại làm việc. Trong suốt giai đoạn đó, chồng tôi đã ép tôi phải ly dị và đánh đập tôi rất tồi tệ. Cơ thể của tôi đầy những vết bầm tím. Nhưng tôi vẫn quyết tâm kiên định với niềm tin của mình. Hiệu trưởng Vương đã thấy được sự kiên định của tôi trong việc tu luyện Đại Pháp. Thái độ của bà ấy đối với tôi đã dần dần thay đổi.
Sau khi tôi trở lại làm việc, Hiệu trưởng Vương đã không để tôi đứng lớp dạy học. Thay vào đó, bà ấy đã chỉ định tôi đến phòng văn thư để nhận báo và lau dọn tòa nhà. Đó là một sự thay đổi lớn từ một giáo viên đứng lớp thành một người làm việc vặt. Tất cả mọi người đều bàn tán về việc đó và nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng. Một số thì đồng cảm với tôi, một số thì không hiểu tôi, một số thì xem xem liệu tôi có bị rối loạn tâm thần hay không. Do những tuyên truyền tà ác của ĐCSTQ, họ đã không hiểu Pháp Luân Công. Nhưng tôi có một tâm thái hòa ái và tôi luôn luôn vui vẻ. Sau một thời gian, thái độ của mọi người đối với tôi đã dần dần thay đổi. Họ thấy tôi bình thường và rằng tôi là một người tốt. Hiệu trưởng Vương bắt đầu quan tâm đến tôi. Trong suốt buổi nói chuyện, bà ấy cảm thấy tiếc và thấy rằng tôi rất ngoan cố nhưng đồng thời bà ấy thực sự ngưỡng mộ sự kiên định của tôi.
Năm 2000, tà ác bức hại Pháp Luân Công nghiêm trọng nhất. Các cơ quan cấp trên liên tục gửi yêu cầu về trường học đòi tôi phải viết một tuyên bố bảo đảm từ bỏ tập luyện Pháp Luân Công. Hiệu trưởng Vương cố gắng thuyết phục tôi nhưng tôi đã kiên quyết từ chối viết thư. Bà ấy đã không kiềm chế được và trở nên tức giận đối với tôi. Bà ấy nói rằng tôi không hiểu được công việc của bà ấy. Tôi biết rằng ĐCSTQ tà ác đã dùng những điều sai trái mang tính đoàn thể nhằm gây ảnh hưởng lớn đến trường của tôi. Tôi đã nói với bà ấy một cách hòa ái, “Tôi biết việc này không dễ đối với chị và các cơ quan cấp trên đã đặt rất nhiều áp lực cho chị. Tôi có thể nói chuyện với các cán bộ phòng giáo dục và giải thích việc này một cách rõ ràng.” Có lẽ sự từ bi của tôi đã khiến bà ấy cảm động. Bà ấy không còn tức giận nữa. Tôi đã viết một bức thư và tới phòng giáo dục đồng thời nộp cho người đứng đầu bộ phận phụ trách vấn đề này. Trong thư tôi nói rằng không có gì sai khi tin vào Chân – Thiện – Nhẫn và trở thành một người tốt. Là một giáo viên, tôi nên là một hình mẫu cho các học sinh. Tôi đã hưởng lợi từ Đại Pháp, tôi không thể nói dối và tôi phải tu luyện Đại Pháp cho tới cùng. Trong thư, tôi cũng nói rằng tôi sẽ không viết bất cứ tuyên bố bảo đảm nào hay từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi họ xem bức thư của tôi, họ đã không nói bất cứ điều gì và đã để tôi đi.
Vào cuối năm 2000, Hiệu trưởng Vương đã nghỉ hưu. Tại bữa tiệc chia tay, bà ấy đã nói với tôi trước mặt rất nhiều giáo viên, “Em là người mà chị ngưỡng mộ nhất. Em đã không phản bội lại niềm tin của chính mình. Em cần phải chú ý đến an toàn và bảo vệ bản thân.” Tôi biết Hiệu trưởng Vương đã nói thật và tôi đã thấy được những sự thay đổi ở bà ấy.
Người hiệu trưởng thứ hai tới trường tôi vào tháng 09 năm 2001. Tôi đã bị bắt giam vào trại lao động cưỡng bức và quay trở lại làm việc vào tháng 11. Trước khi tôi được thả, Hiệu trưởng Lý đã tổ chức một buổi họp và cảnh báo các giáo viên phải tránh xa tôi. Bà ấy nói rằng mặc dù họ không thể thuyết phục được tôi, họ không nên lắng nghe tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Bà ấy cũng sắp xếp cho các giáo viên khác giám sát tôi.
Tôi biết rằng Hiệu trưởng Lý đã không hiểu tôi và cũng không hiểu Pháp Luân Công. Bà ấy đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ và tôi rất thông cảm với bà ấy. Điều mà tôi có thể làm là làm việc thật tốt và nghiêm khắc với bản thân mình trong việc tuân theo những nguyên lý của Chân – Thiện – Nhẫn. Bà ấy không muốn tôi đứng lớp và chỉ giao cho tôi làm việc ở phòng máy tính để đánh máy tài liệu. Có rất nhiều công việc đánh máy ở trường và rất nhiều giáo viên đã tới để trợ giúp cho tôi. Hàng ngày tôi rất bận. Đôi lúc do sự kiểm tra của cơ quan cấp trên, tôi không thể nghỉ trưa nhưng tôi không hề phàn nàn và tôi luôn vui vẻ hòa ái bất kể tôi có bận đến mấy. Tôi cũng rất hòa đồng với các giáo viên khác. Tôi thường tận dụng cơ hội để giúp họ hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công. Nhiều người trong số họ đã hiểu và không thù ghét Đại Pháp nữa. Lúc đó, do áp lực của ĐCSTQ tà ác, nhiều giáo viên và đặc biệt là hiệu trưởng luôn chỉ trích Pháp Luân Công trong các bản tường trình và báo cáo của họ, dùng những lời sáo rỗng, rập khuôn để làm nổi bật sự ủng hộ đối với ĐCSTQ trong việc chống lại Pháp Luân Công. Khi tôi thấy những nội dung đó trong khi đánh máy, tôi luôn xóa sạch chúng đi. Một số giáo viên đã không hiểu tại sao. Tôi đã giảng chân tướng cho họ một cách tử tế. Một số người nói với tôi rằng hiệu trưởng đã bảo họ viết những lời đó. Tôi nói với họ rằng họ không nên sợ hãi và thậm chí tôi đã xóa cả những lời của hiệu trưởng. Sau đó, trường tôi không còn có những tuyên truyền lăng mạ Pháp Luân Công nữa. Tôi cũng tìm cơ hội để giảng chân tướng cho Hiệu trưởng Lý và sau đó các tài liệu mà bà ấy viết không còn đề cập đến Pháp Luân Công nữa. Tôi đã chính lại môi trường.
Tôi làm việc một cách chăm chỉ và không tranh cãi về khối lượng công việc. Tôi rất tốt đối với các giáo viên và luôn nhiệt tình khi họ nhờ tôi giúp đánh máy các tài liệu. Chúng tôi rất hòa đồng với nhau. Dần dần môi trường đã thay đổi và thái độ của Hiệu trưởng Lý cũng thay đổi. Một lần bà ấy đã nói với tôi,“Cô Ngô, cô thực sự có mối quan hệ rất tốt với mọi người. Các giáo viên lâu năm đã nói với tôi. Họ quan tâm đến cô và cảm thấy khối lượng công việc của cô quá nhiều. Nhưng cô cũng không phàn nàn. Họ bảo tôi quan tâm tới cô và lo rằng cô có thể sẽ bị kiệt sức. Học kỳ này khối lượng công việc của cô sẽ giảm xuống một nửa. Cô là một người tốt và tử tế. Tôi cũng nhận thấy rằng không cần phải giám sát cô nữa. Cô đã làm rất tốt.” Khối lượng công việc của tôi thực sự đã giảm xuống một nửa. Tôi cũng có thể làm việc đánh máy ở ngoài trường học. Thời gian của tôi trở nên linh hoạt hơn và không ai giám sát tôi cả. Tôi chỉ tự nghiêm khắc với bản thân mình.
Khi môi trường ở trường học trở nên tốt hơn đối với tôi, tôi có thêm nhiều cơ hội để giảng chân tướng cho các đồng nghiệp. Hơn nữa, tôi có một tâm trí mở mang và cơ thể khỏe mạnh. Bất cứ khi nào phòng giáo dục tổ chức giải đấu bóng rổ hay quận tổ chức các trò chơi thể thao, tôi đều chủ động tham gia. Trên sân bóng rổ, tôi chơi rất chủ động và chạy khắp cả sân. Nhưng tôi không mệt một chút nào cả. Tôi nghĩ đây cũng là cách để chứng thực Pháp. Lúc đó tôi cũng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng cơ thể tôi tràn đầy năng lượng. Đây là kết quả của sự tu luyện. Đó là để chứng thực Pháp. Hàng năm tại các cuộc thi thể thao, tôi đã chạy 100 mét cùng những giáo viên trẻ khác. Tôi không có dấu hiệu của sự mệt mỏi và tôi luôn dành vị trí thứ nhất, thứ hai hay thứ ba. Khi tên của tôi được xướng lên trên loa phát thanh, cả sân đều nghe thấy, hầu hết mọi người đều biết tôi tập Pháp Luân Công. Từ trong tâm mình tôi cảm thấy rất tự hào và tôi đã dùng hành động của mình để chứng thực Pháp.
Không lâu sau đó, tôi đã đến gặp Bí thư Đảng ủy ở phòng giáo dục bởi một số vấn đề về lương của tôi. Khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy, ông ấy đã không phản đối. Bầu không khí rất hòa ái. Ông ấy nói, “Cô Ngô, hiệu trưởng của cô đã nói cho tôi về tình hình của cô. Cô làm việc rất tốt và rất hòa hợp với mọi người. Tất cả chúng tôi đều biết việc này. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết những khó khăn của cô. Chuyên ngành của tôi là về lịch sử. Trong tương lai nếu có dịp thì chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này thêm.” Tôi đã thấy được sự thay đổi của họ và biết rằng dần dần họ đã hiểu được chân tướng. Tà ác mà khống chế họ ngày càng trở nên ít hơn. Kể từ đó, tôi gần như đã trở thành bạn tốt của Hiệu trưởng Lý. Chúng tôi nói về mọi chuyện. Tôi đã hóa giải được những khúc mắc và những bối rối của bà ấy. Bà ấy đã không tham gia vào cuộc bức hại nữa.
Vào năm 2003, Hiệu trưởng Lý chuyển sang công việc khác và người hiệu trưởng thứ ba đã đến. Chúng tôi đã làm việc với nhau hơn tám năm và cùng nhau trải qua bao nắng mưa. Cuối cùng bà ấy đã trở thành một sinh mệnh được đắc cứu. Người hiệu trưởng này cũng họ Lý. Ngay khi bà ấy đến, bà ấy đã nói chuyện với tôi. Sau đó bà ấy đã để tôi đứng lớp.
Không lâu sau hệ thống giáo dục yêu cầu các giáo viên ký hợp đồng lao động. Bà ấy nghe thấy rằng có một số nội dung trong hợp đồng liên quan đến Pháp Luân Công, vì vậy bà ấy đã nói chuyện với tôi trước và nói tôi hãy chuẩn bị. Tôi nói rằng nếu hợp đồng đó chống lại Pháp Luân Công, tôi sẽ không ký. Khi có hợp đồng, nó gồm cả nội dung không cho phép tập Pháp Luân Công, vì vậy tôi đã không ký nó. Bà ấy đã tìm tôi và nói rằng đó là quy tắc thống nhất của phòng giáo dục và nó không phải để chống lại riêng cá nhân tôi. Tôi nói, “Nếu tôi không làm việc tốt và không được phép ký thì không sao. Nhưng điều này chống lại niềm tin của tôi và nó không hợp lý. Đây là áp đặt. Tôi sẽ không ký đâu.” Người hiệu trưởng đã rất bối rối. Bà ấy đã nghĩ đến rất nhiều sự lựa chọn cho tôi. Ví dụ, bà ấy nói với tôi rằng tôi có thể xin nghỉ hưu do bệnh tật, việc đó còn tốt hơn là mất việc. Hoặc tôi có thể nghỉ hưu, điều đó có thể đem lại cho tôi một khoản thu nhập khoảng vài trăm nhân dân tệ mỗi tháng, điều này vẫn còn tốt hơn là không có việc. Tôi nói rằng tôi cần phải thảo luận việc này với các thành viên trong gia đình của tôi.
Tôi đã bàn bạc việc này với chồng tôi và anh ấy cũng bảo tôi hãy ký hợp đồng. Anh ấy nói,“Họ đã đặt ra luật lệ. Không có cách nào khác đối với chúng ta. Em vẫn có thể luyện công ở nhà sau khi em ký nó.” Tôi đã bị bối rối. Nếu tôi không ký, tôi sẽ bị mất việc và cuộc sống của tôi sẽ khó khăn. Nếu tôi ký thì đó là sai. Tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi không thể bị trôi theo dòng xoáy. Nếu nó là của tôi, tôi sẽ không mất nó. Nếu nó không phải của tôi, tôi sẽ không thể có được nó ngay cả khi tôi truy cầu nó. Tôi không thể ký hợp đồng và tôi cũng không thể xin về hưu do bệnh tật. Đệ tử Đại Pháp là không có bệnh và tôi không thể bỏ việc. Tất cả những người đi đường vòng là có liên quan đến việc ký kết thỏa hiệp với tà ác. Tôi đã được hưởng lợi từ Đại Pháp. Nếu tôi ngay cả không thể nói chỉ một từ về Đại Pháp, thì tôi thậm chí còn không xứng với một con người. Tôi đã quyết định rằng bất cứ khó khăn gì mà tôi gặp phải, tôi sẽ không sợ. Tôi sẽ không ký và sẽ để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên.
Từ ngày thứ hai trở đi, hiệu trưởng đã bảo các đồng nghiệp, những người bạn tốt và các thành viên trong gia đình thuyết phục tôi. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng và để họ hiểu thêm về Pháp Luân Công. Bà ấy thấy rằng tôi không động tâm. Sau đó bà ấy đã tìm hai lãnh đạo của phòng giáo dục để thuyết phục tôi. Tôi cũng vẫn không động. Sau gần một tháng, vào ngày cuối cùng, hiệu trưởng đã mang hợp đồng về từ phòng giáo dục. Bà ấy nói rằng bà ấy đã bàn bạc vấn đề này với các viên chức có thẩm quyền ở cấp cao hơn. Họ đã thỏa hiệp. Họ đã thay đổi các nội dung trong hợp đồng và bỏ đi tất cả các nội dung có liên quan đến Pháp Luân Công. Bà ấy hỏi xem liệu tôi có thể ký nó không. Tôi đã vui vẻ đồng ý. Trước đó tôi đã từ chối ký nó bởi vì nó không hợp lý nhưng tôi vẫn cần phải hỗ trợ gia đình và cần có công việc. Vì vậy cơn bão lớn này đã qua đi. Ngày hôm sau tôi đã ký hợp đồng, đồng nghiệp đã ca ngợi tôi, “Pháp Luân Công lại chiến thắng!”
Đột nhiên tôi đã hiểu Pháp của Sư Phụ,
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(“Sư đồ ân”,Hồng Ngâm II)
Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ. Tôi thật sự vô cùng biết ơn sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ. Từ chuyện này, hiệu trưởng đã thấy được quyết tâm kiên định của tôi trong việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Năm 2004, một sự việc khác đã xảy ra gây chấn động lớn cho vị hiệu trưởng. Tôi vừa trở thành một giáo viên của một lớp học mới. Do nóng vội, tôi đã bắt đầu giảng chân tướng trước khi tôi trở nên thân thiết với các em học sinh. Các em học sinh vẫn còn trẻ và các em đã nói với cha mẹ mình. Một trong số các phụ huynh học sinh đã chống lại Đại Pháp. Ông ấy đã tập hợp rất nhiều cha mẹ học sinh và lên kế hoạch báo cáo cho nhà trường cùng phòng giáo dục. Sau đó, 27 vị phụ huynh đã tập hợp ở bên ngoài trường học. Trong khi họ đang bàn bạc vấn đề, một vị phó hiệu trưởng cũ của trường đã tình cờ đi ngang qua và nghe được. Ngay lập tức ông ấy đã gọi cho nhà trường và bảo họ giải quyết êm đẹp và bảo vệ tôi. Không lâu sau, hai vị phó hiệu trưởng đã tìm thấy tôi và nói với tôi, “Chúng tôi biết chị là một người tốt và chúng tôi muốn bảo vệ chị. Chị có thể tạm thời rời khỏi lớp học. Chúng tôi sẽ tìm ra một cách để thuyết phục phụ huynh học sinh.” Tôi đã đồng ý. Sau đó nhà trường đã nhờ các giáo viên chủ nhiệm, chủ nhiệm khoa và những giáo viên khác thuyết phục riêng từng cha mẹ học sinh. Tôi đã nói với các học viên giúp tôi phát chính niệm. Sau hai ngày làm việc, vào ngày thứ Bảy và Chủ Nhật, các phụ huynh học sinh cuối cùng đã đồng ý rút lui. Sự náo động đã qua đi. Bạn bè và đồng nghiệp của tôi đã dùng chính niệm để bảo vệ tôi.
Tuy nhiên, nửa tháng sau, tôi đã bị công an bắt tại nơi làm việc mà không có bất cứ lý do nào. Các đồng nghiệp của tôi vô cùng tức giận rằng ĐCSTQ chỉ làm những việc xấu và bức hại người tốt. Một số người đã tới chỗ hiệu trưởng và nói, “Chúng ta không thể để chuyện này như vậy được. Cô ấy chẳng làm bất cứ việc gì. Nếu cô ấy bị giam giữ hay kết án lần này, gia đình cô ấy sẽ tan vỡ.” Vị hiệu trưởng cũng rất giận dữ.
Với lương tâm và lòng tốt của mình, bà ấy đã có can đảm để nói rất nhiều những lời tốt đẹp về tôi trong cuộc họp ở phòng giáo dục. Bà ấy nói rằng tôi là một người rất tốt và công việc ở trường của tôi thật hoàn hảo. Bà ấy đã ca ngợi tôi và cố gắng hết sức để bảo vệ tôi. Hơn nữa, các thành viên trong gia đình tôi đã cố gắng hết sức để yêu cầu thả tôi. Tôi đã được thả sau nửa tháng.
Chứng kiến sự bức hại của ĐCSTQ đối với tôi, các đồng nghiệp cùng lãnh đạo đã cố gắng hết sức để bảo vệ tôi bởi vì họ biết rằng tôi là một người tốt và họ chống lại cuộc bức hại những người tốt.
Vị hiệu phó luôn bảo vệ tôi
Tôi đã tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho các học sinh và tôi thường gặp phải các vấn đề. Một lần, tôi đã giảng chân tướng cho một học sinh. Cậu ấy là một học sinh lớp ba và rất hồn nhiên. Sau đó, cậu ấy về nhà và hỏi xin một cuốn sách Đại Pháp, nói rằng cậu cũng muốn tập Pháp Luân Công. Cha mẹ của cậu ấy rất hoảng sợ. Họ muốn báo cáo với phòng giáo dục và Phòng 610.
Khi bố của cậu ấy nói chuyện về việc này trong phòng chơi mạt chược, một giáo viên nghỉ hưu của trường đã nghe thấy. Ngay lập tức bà ấy đã ngăn ông ta lại và nói,“Người giáo viên này là bạn tốt của tôi. Cô ấy rất tốt và tử tế. Ông không bao giờ nên tố cáo cô ấy.” Sau đó, bà ấy đã tìm một giáo viên đã nghỉ hưu khác cùng với vị phó hiệu trưởng cũ, người mà đã giúp lấy lại lương cho tôi và thuyết phục 27 phụ huynh học sinh không báo cáo tôi. Họ đã đến nhà của tôi, nói với tôi về việc này và bảo tôi hãy chú ý tới an toàn. Sau ngày nghỉ quốc tế lao động, tôi thấy rằng học sinh đó đã chuyển đi. Sau đó, tôi biết rằng hai giáo viên đã nghỉ hưu cùng với vị phó hiệu trưởng cũ đã giúp chuyển người học sinh đó đi để không làm ảnh hưởng đến tôi.
Lúc nào vị phó hiệu trưởng đó cũng bảo vệ tôi. Một lần những người từ đồn công an đã tới trường tôi để tìm thông tin về tôi. Bà ấy đã trách móc viên công an, “Anh không còn việc gì để làm à? Cô ấy có một cuộc sống tốt và dạy các học sinh tốt. Tại sao các anh luôn sách nhiễu cô ấy? Thực sự các anh chẳng có việc gì để làm cả!” Viên công an cảm thấy xấu hổ và đã rời đi. Lần khác phó hiệu trưởng đã có một cuộc tranh cãi với phó trưởng phòng công an khi bà ấy giúp tôi lấy lại tiền phạt. Viên phó trưởng phòng công an không có thái độ tốt. Vị phó hiệu trưởng đã nói với ông ta, “Ông là cái gì? Ông chỉ là những tên cướp. Tôi không phải học viên Pháp Luân Công. Ông chỉ ức hiếp các học viên Pháp Luân Công. Tại sao ông lại lấy tiền của cô ấy và sau đó lại không trả lại cho cô ấy?”
Các học sinh đã giúp tôi thuyết phục mọi người thoái đảng
Tôi dạy các lớp trong toàn trường và tiếp xúc với rất nhiều học sinh. Trong các lớp học, tôi đều chú ý đến việc giáo dục đạo đức. Tôi thường nói về đạo đức truyền thống Trung Quốc và nói với các em về văn hóa Thần truyền của Trung Quốc và phải kính trọng cha mẹ như thế nào. Tôi cũng nói với các em về sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Ví dụ, tôi đã nói với các em về ý nghĩa trên bề mặt của Chân – Thiện – Nhẫn và bảo cho các em những nguyên lý của việc trở thành một người tốt như thế nào. Hầu hết các học sinh đều hiểu chân tướng. Các em không chỉ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới của nó mà còn thuyết phục những người khác thoái. Ở hai lớp, hầu hết tất cả các học sinh đều thoái. Hàng chục học sinh đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi các em đọc Cửu Bình về ĐCSTQ và hiểu chân tướng. Lần khác, chín học sinh đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi các em xem video về vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn tại văn phòng của tôi.
Một nữ học sinh đã hiểu được chân tướng và cũng về nhà để nói với cha mẹ em thoái xuất của ĐCSTQ. Bà của em đã từ chối và bà không vui. Em học sinh đó đã quay trở lại nói chuyện với tôi và hỏi xem em nên nói như thế nào với bà của mình. Tôi đã dạy em những điều nên nói và cuối cùng bà của em đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Sau đó em cũng với nói chuyện với bà ngoại ở quê để bà thoái đảng. Em đã bảo bà tham gia vào cuộc họp gia đình và nói rằng họ phải nghe em. Em đã thuyết phục tám đến chín người trong gia đình của em thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một số học sinh đã đến thăm tôi sau khi các em tốt nghiệp. Các em cũng đưa các bạn học cùng lớp của mình ở trường trung học đến chỗ tôi để nhờ tôi thuyết phục các em thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một số em học sinh đã nhờ tôi viết lưu bút tốt nghiệp. Tôi bảo các em hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp tốt” và trở thành một người tốt. Nhiều học sinh đã viết cho tôi lưu bút khi tốt nghiệp giống như vậy,“Cô Ngô, cô là một người tốt. Em rất thích học lớp của cô. Em cảm ơn cô vì đã dạy em những nguyên lý để trở thành một người tốt.” Một số em nói, “Chúng em ủng hộ cô tu luyện Pháp Luân Công.”
Các học sinh yêu mến tôi và thích học lớp tôi
Tôi luôn nghiêm khắc với bản thân mình trong việc tuân theo những nguyên lý của Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi đối xử với mỗi học sinh bằng lòng tốt. Tôi chăm chỉ dạy học và cố gắng để trở thành bạn của các em học sinh sau giờ học. Khi các em phạm lỗi, tôi không bao giờ la mắng hay đánh các em. Thay vào đó, tôi đã nói với các em những nguyên lý làm thế nào để trở thành một người tốt và nguyên nhân mà các em mắc lỗi. Tất cả các học sinh đều rất gần gũi với tôi. Khi tôi đến một lớp, cả lớp đều vỗ tay. Đôi khi, giáo viên của lớp đó thậm chí còn cảm thấy ghen tỵ đối với tôi. Môn tôi dạy không phải môn chính trong trường. Nhưng khi môn học bị hủy bỏ thì các học sinh đều không vui. Sau giờ học, các học sinh đã nói với tôi những lời từ tận trong tâm như “Cô ơi, chúng em rất yêu cô (các học sinh tiểu học rất trong sáng và hồn nhiên)”, “Cô ơi, chúng em thích học lớp của cô”, “Cô ơi, bố mẹ em tranh cãi với nhau và muốn ly dị.” Các em kể với tôi mọi chuyện và nhờ tôi giúp đỡ. Khi tôi xuất hiện ở sân chơi, nhiều học sinh đã chạy đến để chào và nắm lấy tay tôi. Hiệu trưởng cùng tất cả các giáo viên khác đều nhìn thấy việc này. Tôi không giống như những giáo viên khác. Tôi rất kiên nhẫn với các học sinh và tôi không bao giờ la mắng hay đánh các em. Tôi thường nói với các em những nguyên lý của việc làm thế nào để trở thành một người tốt và tôi rất quan tâm đến các em. Tôi không bao giờ sử dụng các học sinh như những bao cát. Các em học sinh đều cảm nhận được sự từ bi của tôi.
Các đồng nghiệp đã dùng chính niệm để bảo vệ tôi hết lần này tới lần khác
Một lần, một phụ huynh học sinh là một viên công an, đã đến trường tôi và nói rằng tôi đã nói chuyện với con của ông ấy về Pháp Luân Công. Các giáo viên đã thuyết phục ông ấy về nhà. Sau đó giáo viên chủ nhiệm của học sinh đó cũng đã nói chuyện với cha mẹ học sinh. Lần khác, ông của một học sinh đã tới trường để báo cáo về tôi. Hiệu trưởng của trường cũng thuyết phục ông ấy hãy bỏ qua chuyện đó. Giáo viên chủ nhiệm thường nói với tôi rằng các phụ huynh học sinh đã gọi cho cô ấy nhưng cô ấy đã bảo họ đừng báo cáo tôi. Cô ấy bảo tôi hãy để ý tới an toàn. Tôi đã cảm ơn cô ấy. Một lần các học sinh đã nói trong giờ học tiếng Trung rằng Mao Trạch Đông đã làm rất nhiều điều xấu và ông ta là một kẻ xấu xa. Người giáo viên đã hỏi ai đã nói với các em điều đó và các em đã trả lời rằng tôi đã nói. Sau đó người đồng nghiệp đó đã kể cho tôi việc này và lo lắng cho tôi. Tôi đã trấn an cô ấy và nói rằng mọi việc sẽ ổn thôi.
Ba vị hiệu trưởng đều chống lại sự sách nhiễu của các nhà chức trách
Một lần, vị phó hiệu trưởng ở trường tôi tìm tôi và nói với tôi rằng Phòng 610 muốn nói chuyện với tôi. Tôi nói rằng tôi không muốn gặp họ. Tôi cũng nhờ vị phó hiệu trưởng gọi cho Phòng 610 và hỏi tại sao họ lại muốn gặp tôi. Bà ấy đã gọi cho Phòng 610 và nói, “Cô Ngô của chúng tôi không muốn gặp các ông. Cô ấy không thích việc đó và cô ấy sẽ không gặp các ông.” Sau đó tôi tìm hiệu trưởng và nói với bà ấy “Tôi làm tốt công việc của mình. Tại sao họ lại muốn sách nhiễu tôi? Tôi sẽ không gặp họ.” Hiệu trưởng cũng thông cảm với tôi. Bà ấy đã gọi cho phòng giáo dục và từ chối thẳng cuộc gặp. Cuối cùng, tôi đã không cần phải gặp nhân viên của Phòng 610.
Năm 2010, hai vị hiệu trưởng đã nói với tôi rằng Phòng 610 cấp tỉnh và thành phố muốn gặp tôi. Tôi nói rằng tôi không muốn gặp họ. Hiệu trưởng nói rằng họ khăng khăng đòi đến. Tôi nói rằng tôi sẽ nghỉ một ngày và tắt máy di động. Hiệu trưởng nói đó là một ý tưởng hay và bà ấy sẽ để cho tôi nghỉ. Sau đó, tôi nghĩ rằng các học viên thì không nên có kẻ thù. Tôi chỉ nên để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên.
Ngày hôm sau, hiệu trưởng lại gọi tôi lên văn phòng. Tôi lên văn phòng của bà ấy và thấy phó giám đốc và hai viên chức ĐCSTQ từ phòng giáo dục của quận và hai viên chức Phòng 610. Tất cả bọn họ đến để thuyết phục tôi gặp các viên chức Phòng 610 của tỉnh và thành phố và bảo tôi đừng nói những điều sai trái. Tôi nói rằng tôi không biết họ sẽ hỏi gì vì vậy tôi không biết phải nói điều gì. Tôi đã tận dụng cơ hội để vạch trần cuộc bức hại. Tôi nói, “Những năm qua, tôi đã bị bắt bốn lần. Tôi vô tội. Tôi cố gắng để trở thành một người tốt và tôi không phạm phải bất cứ tội gì. Cuộc bức hại đã mang đến thiệt hại lớn cho gia đình tôi và gần như đã phá vỡ gia đình tôi. Giờ đây, tôi chỉ muốn trở thành một công dân bình thường và sống cuộc sống của tôi. Không muốn những người khác làm phiền tôi. Sự phiền phức này đã kết thúc được chưa?” Các nhân viên của Phòng 610 đều cảm thấy không thoải mái khi nghe thấy điều này bởi vì tất cả bọn họ đều tham gia vào cuộc bức hại. Ngay lập tức giám đốc phòng giáo dục nói rằng họ sẽ không sách nhiễu tôi nữa.
Chiều hôm sau, hai viên chức Phòng 610 của tỉnh và thành phố đến. Hiệu phó đã gọi tôi lên văn phòng. Ông ấy nói khẽ với tôi, “Cô Ngô, cô biết rằng tất cả chúng tôi đều muốn bảo vệ cô. Cô cần phải kiểm soát tốt mọi chuyện.” Tôi trấn an ông ấy, “Ông không cần phải sợ họ. Tôi sẽ ổn thôi. Tôi sẽ kiểm soát tốt mọi việc.” Khi tôi tới văn phòng hiệu trưởng, tôi thấy tám hay chín người ở trong phòng. Tâm tôi rất thanh tỉnh. Các nhân viên của Phòng 610 chỉ hỏi một vài câu rồi họ rời đi. Sau đó, hiệu trưởng nói với tôi rằng họ đã bỏ tôi ra khỏi danh sách và không còn sách nhiễu tôi nữa. Tôi cảm thấy rất vui vì tất cả mọi người dần dần đã hiểu được chân tướng và sinh mệnh của họ đã được đắc cứu.
Trên đây là những kinh nghiệm tu luyện của tôi tại nơi làm việc trong những năm qua. Sức mạnh gì khiến tôi kiên định với niềm tin của mình như vậy? Câu trả lời rất đơn giản, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt!” Vào ngày 13 tháng 05 năm 2012, Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới và kỷ niệm 20 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu ra công chúng, tôi muốn dùng cách này để cảm tạ ơn cứu độ từ bi của Sư Phụ. Tôi cũng mong rằng ngày càng có nhiều người hơn nữa hiểu được chân tướng và được cứu. Tôi hy vọng rằng sẽ ngày càng có thêm nhiều người tốt trên thế giới.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/15/【征稿选登】领导同事学生都知道法轮大法好-256854.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/29/133683.html
Đăng ngày: 14 –7 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.