Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-03-2025] Một kỹ sư môi trường 80 tuổi ở thành phố Cẩm Châu, tỉnh Liêu Ninh, đã bị đình chỉ lương hưu từ năm 2016 chỉ vì kiên định không từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Công.

Bà Vũ Tú Lan bắt đầu làm việc từ năm 1968. Bà đã giữ nhiều chức vụ khác nhau trong chính quyền thành phố Cẩm Châu, Cục Xây dựng và Viện Bảo vệ Môi trường cho đến khi nghỉ hưu vào năm 2002.

Năm 1974, bà Vũ bị viêm khớp dạng thấp. Trong quá trình điều trị, bà bị nhiễm virus Viêm gan B. Vài năm sau, bà được chẩn đoán có u xơ tử cung và đã được phẫu thuật. Do bị nhiễm trùng trong quá trình truyền máu, bà còn mắc thêm bệnh Viêm gan C. Sắc mặt bà xám xịt và thường xuyên cảm thấy mệt mỏi. Bà đã đến hầu hết các bệnh viện lớn ở các thành phố lân cận để tìm cách chữa trị, nhưng không hiệu quả.

Đầu năm 1996, bà Vũ đã tham dự một chuỗi các bài giảng Pháp Luân Công. Sau một thời gian tu luyện, bà đã hoàn toàn bình phục và trở lại làm việc sau một năm nghỉ ốm.

Sau khi chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ra lệnh bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, bà Vũ đã nhiều lần trở thành mục tiêu bị nhắm đến chỉ vì kiên định với đức tin của mình. Bà bị kết án một năm lao động cưỡng bức và hai bản án tù giam tổng cộng 5 năm. Sau khi lương hưu của bà bị đình chỉ vào năm 2016, bà đã liên hệ với nhiều cơ quan khác nhau, yêu cầu khôi phục lương hưu, nhưng không có kết quả. Vào ngày 3 tháng 3 năm 2025, bà đã đệ đơn kiện hành chính lên Tòa án Đường sắt Cẩm Châu, yêu cầu Cục Nhân lực và An sinh Xã hội Cẩm Châu và Cục Tài chính trả lại khoản lương hưu mà họ đã giữ lại của bà trong 9 năm qua và khôi phục các phúc lợi hưu trí của bà.

Bà Vũ viết trong đơn khiếu nại: “Tôi đã 80 tuổi. Tôi không có con cái. Theo truyền thống của Trung Quốc và ‘Luật Bảo vệ Quyền lợi Xã hội’, lẽ ra tôi phải được xã hội tôn trọng và bảo vệ. Ít nhất sinh kế cơ bản của tôi cũng phải được đảm bảo. Nhưng kể từ tháng 4 năm 2016, tôi không nhận được một đồng lương hưu nào. Tôi không có thu nhập nào khác và chỉ có thể dựa vào sự đóng góp của những người tốt bụng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào tình cảnh tài chính túng quẫn như vậy sau 34 năm làm việc. Thật đau lòng khi tôi phải vật lộn để sống qua ngày ở tuổi già và chạy đôn chạy đáo để đòi lại khoản lương hưu mà mình đã khó nhọc kiếm được!”

Dưới đây là các đoạn trích từ đơn khiếu nại của bà Vũ.

Án tù và tra tấn

Tôi bị bắt vào ngày 13 tháng 5 năm 2015, khi đang dán các tấm áp phích Pháp Luân Công. Tòa án quận Lăng Hà đã mở phiên tòa xét xử vụ án của tôi vào ngày 8 tháng 9 năm 2015, sau đó kết án tôi hai năm tù. Vào tháng 4 năm 2016, Cục An sinh Xã hội thành phố Cẩm Châu đã đình chỉ lương hưu của tôi. Sau khi được thả vào tháng 5 năm 2017, tôi đã liên hệ với họ và yêu cầu họ khôi phục việc chi trả, nhưng không có kết quả.

Tôi lại bị bắt vào ngày 5 tháng 7 năm 2019 và bị kết án ba năm tù, cũng bởi Tòa án quận Lăng Hà. Cuối tháng 12 năm 2019, tôi bị chuyển từ Trại tạm giam thành phố Cẩm Châu đến Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh. Lúc đó tôi 74 tuổi và lẽ ra phải được phân vào khu dành cho người già yếu. Tuy nhiên, lính canh lại đưa tôi vào khu số 5 và tôi vẫn bị buộc phải làm việc nhiều giờ mỗi ngày mà không được trả lương. Nơi làm việc của tôi ở gần lối vào tòa nhà, nhiệt độ thấp hơn và có gió lùa mạnh. Buổi tối khi trở về phòng giam, chân của tôi luôn mất nhiều giờ mới ấm lên được.

Ngoài ra, vì tôi kiên định không từ bỏ Pháp Luân Công, lính canh không cấp chăn nệm cho tôi, buộc tôi phải ngủ trên một tấm ván trần. Một số tù nhân thay phiên nhau canh chừng tôi và không cho tôi ngủ.

Do bị bức hại, tôi bị cao huyết áp và cảm thấy rất chóng mặt. Lính canh đưa cho tôi một ít thuốc, nhưng tôi không dám uống vì sợ thuốc có độc. Thấy tôi thực sự mệt mỏi, trưởng phòng giam Lý Hiểu Đan đã cho phép tôi chợp mắt vào ban ngày. Sau khi hết giờ lao động, một số tù nhân đưa tôi đến một căn phòng nhỏ, đánh đập và lăng mạ tôi, cố gắng ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Một người trong số họ còn đánh vào vùng gan phải của tôi.

Sau vài ngày, tôi kiệt sức và rơi vào tình trạng nguy kịch. Chỉ đến lúc đó, lính canh mới ra lệnh cho các tù nhân ngừng đánh đập tôi. Tuy nhiên, họ vẫn buộc tôi phải lao động cho đến khi tôi được thả.

Việc đình chỉ lương hưu của tôi là bất hợp pháp

Khi còn ở trong tù, tôi đã đọc cuốn sách “Giáo dục xuất ngục” do Cục Giám sát Nhà tù Trung ương xuất bản. Ở trang 152 có viết: “Đối với những người đã nghỉ hưu trước khi bị kết án và đã bắt đầu nhận lương hưu, sau khi ra tù, họ sẽ nhận được mức lương hưu như trước khi bị kết án và sẽ được điều chỉnh theo mức chi phí sinh hoạt trong tương lai.”

Trước khi tôi được trả tự do, hai viên lính canh nói rằng trước tiên tôi nên đảm bảo việc lương hưu được khôi phục. Một người trong số họ khuyên tôi nên liên hệ với cục tư pháp để thông báo về việc tôi ra tù. Nhưng sau đó khi tôi đến cục tư pháp, họ nói rằng họ chỉ phụ trách các vấn đề tư pháp, chứ không phải việc chi trả lương hưu. Tôi nói với họ rằng lính canh Trương đã hai lần bảo tôi liên hệ với cục tư pháp và tôi không biết ai đang nói sự thật. Họ giữ im lặng.

Tôi cũng đã đến ủy ban dân cư nơi tôi ở, họ nói rằng tôi nên liên hệ với cục an sinh xã hội để nhận lương hưu, họ thậm chí còn nói rằng tôi có thể kiện cục an sinh xã hội nếu họ từ chối trả tiền cho tôi. Nhưng khi tôi đến đó, họ lại đẩy tôi qua lại giữa các cơ quan khác nhau.

Khi tôi nói chuyện với cục an sinh xã hội, họ đã trích dẫn thông báo số 69, “Thông báo về các vấn đề liên quan đến các biện pháp cưỡng chế và xử phạt hành chính, xử phạt hình sự, xử lý tiền lương đối với người lao động trong các cơ quan sự nghiệp,” của Bộ Nhân lực và An sinh Xã hội năm 2012.

Thông báo này là một ban hành nội bộ và không phải là luật được ban hành. Vì luật lao động và luật an sinh xã hội của Trung Quốc bảo vệ người về hưu khỏi việc bị tước đoạt các phúc lợi hưu trí mà họ khó nhọc kiếm được, nên thông báo này không thể được sử dụng để tước bỏ các phúc lợi hưu trí của tôi.

Ngoài ra, văn bản số [2010]5 do Văn phòng Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc ban hành ngày 21 tháng 5 năm 2021, nêu rõ tại Điều 1: “Người mãn hạn tù không bị phân biệt đối xử trong việc làm, giáo dục, an sinh xã hội, v.v., và được hưởng đối xử xã hội bình đẳng.” Điều 12 cũng nêu rõ: “Người mãn hạn tù đủ điều kiện hưởng trợ cấp bảo hiểm thất nghiệp thì được hưởng trợ cấp bảo hiểm thất nghiệp theo quy định; người đã tham gia bảo hiểm hưu trí cơ bản cho người lao động hoặc bảo hiểm hưu trí xã hội nông thôn mới sẽ tiếp tục tham gia bảo hiểm và đóng phí hoặc nhận lương hưu cơ bản theo quy định.”

Trong “Công văn số 44 năm 2001 của Văn phòng Lao động và An sinh Xã hội”, một công văn trả lời của Văn phòng Bộ Lao động và An sinh Xã hội về phúc lợi hưu trí cho người nghỉ hưu sau khi bị kết án tù, có nêu: “Sau khi chấp hành xong án tù hoặc cải tạo lao động, lương hưu cơ bản có thể tiếp tục được chi trả theo tiêu chuẩn trước khi chấp hành án hoặc cải tạo lao động, và họ có thể tham gia vào các đợt điều chỉnh lương hưu cơ bản trong tương lai.”

Và cuối cùng, Ủy ban Trung ương về Quản lý Toàn diện An ninh Công cộng, Bộ Tư pháp, Bộ Công an, Bộ Lao động và An sinh Xã hội, Bộ Dân chính, Bộ Tài chính, Tổng cục Thuế Nhà nước, và Tổng cục Quản lý Công nghiệp và Thương mại Nhà nước đã ban hành một ý kiến chung vào năm 2004, nêu rõ rằng “Đối với tù nhân được thả khỏi tù đã nhận lương hưu cơ bản trước khi bị kết án tù hoặc cải tạo lao động, họ có thể tiếp tục nhận lương hưu cơ bản dựa trên mức trước khi chấp hành án hoặc cải tạo lao động, và tham gia vào các đợt điều chỉnh lương hưu trong tương lai.”

Như đã thấy ở trên, việc Cục An sinh Xã hội giữ lại lương hưu của tôi là hoàn toàn bất hợp pháp.

Cuộc sống khó khăn

Sau khi chấp hành xong bản án tù đầu tiên vào tháng 5 năm 2017, tôi đã đến Cục An sinh Xã hội để yêu cầu khôi phục lương hưu. Họ yêu cầu tôi trả lại số tiền tôi đã nhận từ tháng 5 năm 2015 đến tháng 5 năm 2016 (thời gian giữa lúc tôi bị bắt và trước khi họ bắt đầu đình chỉ lương hưu của tôi). Tôi nói với họ rằng tôi không có khả năng trả lại số tiền đó. Họ lại viện dẫn thông báo số 69 và nói rằng việc tôi có nên nhận mức sinh hoạt phí tối thiểu hay không là tùy thuộc vào quyết định của cơ quan tôi từng công tác.

Tôi lập luận rằng thông báo này không thể được sử dụng làm cơ sở pháp lý để đình chỉ lương hưu của tôi, vì nó đi ngược với Luật An sinh Xã hội. Ngay cả theo Điều 9 trong mục 2 của thông báo, lương hưu của tôi lẽ ra đã phải được khôi phục từ lâu, vì trong đó nêu rõ: “Nếu một nhân viên của một đơn vị sự nghiệp công lập hoặc một người lao động của một cơ quan chính phủ phải chịu các biện pháp bắt buộc và các hình phạt hành chính hoặc hình sự sau khi nghỉ hưu, nếu người đó đã tham gia đóng bảo hiểm hưu trí, thì lương hưu của họ sẽ được xử lý theo các quy định liên quan của nhà nước.”

Nhưng nhân viên an sinh xã hội đã che bản cứng của thông báo và không để tôi đọc.

Sau khi mãn hạn bản án tù thứ hai vào tháng 7 năm 2022, tôi đã phải mất gần 17 tháng mới bắt đầu nhận được trợ cấp sưởi ấm, còn lương hưu của tôi vẫn bị đình chỉ.

Các bản án tù và sự bức hại về tài chính đã gây ra khó khăn to lớn cho tôi. Tôi cảm thấy kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể chất. Tôi phải chịu áp lực chưa từng có, không thể làm việc và phải sống một mình ở tuổi này. Trước khi tôi nhận được trợ cấp sưởi ấm vào tháng 12 năm 2023, tôi thường run rẩy trong cái lạnh của mùa đông, với gió lùa qua khung cửa sổ cũ kỹ. Tôi đã cố gắng bịt kín cửa sổ bằng một ít vải bông, nhưng không có tác dụng. Sau đó, một người tốt bụng đã đề nghị trả tiền thay cửa sổ mới cho tôi. Tôi thực sự cảm kích sự giúp đỡ của anh ấy, nhưng trong tay không có bất cứ thứ gì để trả cho anh ấy.

Ngoài cửa sổ, lò sưởi cũng bị hỏng, bồn rửa và ban công bị dột, nhưng tôi không đủ tiền để sửa chữa bất cứ thứ gì.

Trong suốt những năm qua, tôi sống nhờ vào thực phẩm do người thân và bạn bè quyên tặng: người thì cho tôi bao gạo, người thì cho bột mì hoặc một ít rau. Đôi khi tôi phải đào rau dại ngoài đồng để ăn tạm.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc tự ca ngợi mình trên TV, ai có thể ngờ rằng dưới sự cai trị của họ, một cựu kỹ sư 80 tuổi từng làm việc cho cơ quan chính phủ suốt 34 năm lại phải sống sót bằng cách ăn rau dại. Khi còn làm việc, tôi rất được tôn trọng, nhưng đến những năm cuối đời, tôi buộc phải sống một cuộc sống nghèo khổ như vậy chỉ vì cuộc bức hại đối với đức tin của mình. Tôi không làm gì sai, mà chỉ cố gắng làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn. Đây là cái giá phải trả để làm người tốt dưới sự cai trị của ĐCSTQ.

Tôi đã liên hệ với cục an sinh xã hội nhiều lần, giải thích với họ rằng tôi bị kết án oan và lương hưu là tài sản hợp pháp mà tôi kiếm được sau hàng chục năm làm việc chăm chỉ. Nó không phải do chính phủ ban cho tôi; cục an sinh xã hội chỉ giúp tôi quản lý nó, họ không có quyền giữ lại hoặc đình chỉ lương hưu đối với tôi. Nhưng cho dù tôi nói gì, họ đều phớt lờ và vẫn đình chỉ các khoản lương, khiến tôi rơi vào tình thế khó khăn.

Các bài viết liên quan:

Cụ bà 74 tuổi bị bắt vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công

Thành phố Cẩm Châu, tỉnh Liêu Ninh: Lương hưu của các học viên Pháp Luân Công bị đình chỉ bất hợp pháp

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/15/491661.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/2/226074.html

Đăng ngày 06-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share