Học viên Nhã Cầm từ thành phố Bản Khê thuật lại, đồng tu chỉnh lý
[MINH HUỆ 04-06-2012] Ngày 01 tháng 05 năm 1994, tôi tham dự khóa giảng Pháp lần thứ bảy của Sư Phụ tại thành phố Trường Xuân. Kể từ lúc đó, tôi đã hoàn toàn đắm mình trong Đại Pháp. Nhớ lại trải nghiệm nghe Sư Phụ Lý giảng Pháp, tôi nhớ đến nhiều trải nghiệm kỳ diệu và rất sống động trong thời gian đó.
1. Nhiều năm bệnh tật
Năm 1994, sức khỏe của tôi không được tốt. Tôi có nhiều vấn đề về sức khỏe, bao gồm cả chứng đau nửa đầu nghiêm trọng. Chứng đau nửa đầu thường bắt đầu lúc 1 giờ chiều và kéo dài cho đến khi 8 hoặc 9 giờ tối. Khi bị đau dữ dội, tôi đã từng đập đầu mình vào tường trong tuyệt vọng. Tôi thường xuyên bị chóng mặt và nôn mửa. Năm nào tôi cũng đi châm cứu, nhưng chỉ làm giảm cơn đau một cách tạm thời mà không thể giải quyết vấn đề cốt lõi của nó. Ngoài ra, tôi còn bị đau lưng trầm trọng. Khi tôi ngồi xổm xuống, tôi không thể đứng dậy được. Tôi thường bị cảm lạnh vào tháng Mười hàng năm. Tôi bị ho và thấy khó thở. Ngực của tôi bị tổn thương do ho liên tục và thường xuyên phải truyền tĩnh mạch. Cơn đau ngực không hề thuyên giảm cho tới tận tháng Năm. Trong mười năm mà các triệu chứng thay nhau tới liên miên. Tôi cũng bị viêm đại tràng nên ban ngày bụng của tôi thường bị quặn đau. Các bệnh này ảnh hưởng tới tôi nhiều đến nỗi tôi không thể ngủ vào ban đêm còn ban ngày thì lại buồn ngủ. Chúng không chỉ gây đau đớn cho tôi mà còn là một gánh nặng tài chính cho gia đình tôi. Tôi đã không thể chăm sóc hai con của mình. Nhưng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tất cả các bệnh của tôi đều biến mất.
2. Mơ thấy một điềm lành
Đầu năm 1994, tôi có một giấc mơ là tôi làm việc trong một nhà máy. Sau khi tôi mặc quần áo lao động vào, tôi mở cánh cửa của nhà xưởng và nhìn thấy bầu trời rất xanh, với những đám mây trắng tinh khiết. Cây cối có màu xanh rực rỡ và chim chóc hót líu lo ngọt ngào. Ở giữa đường là một khu vườn đầy hoa đẹp, và tôi thấy mình rất thư thái.
Trong khi tôi đang thưởng thức cảnh quan tuyệt đẹp, tôi thấy một vị sư già và một vị sư trẻ đi về phía tôi. Vị sư già mặc quần áo nhà sư màu vàng với một tấm áo cà sa màu đỏ, tất dài trắng như tuyết, và đôi giày nhà sư màu vàng. Vị sư trẻ mặc quần áo nhà sư màu tím và cũng có tấm áo cà sa màu đỏ. Hai vị sư trông tiên phong đạo cốt, vị già hơn có vẻ như là một vị trụ trì.
Họ dừng lại trước mặt tôi và mỉm cười. Vị sư già ra hiệu cho vị sư trẻ đưa cho tôi một bát cơm. Cái bát trông giống như được làm bằng ngọc bích màu xanh trong suốt. Một đôi đũa tốt màu trắng ngà đặt trên cái bát. Vị sư trẻ trao cái bát lại cho vị sư già. Vị sư già đón nhận cái bát với cả hai tay, mỉm cười và gật đầu với tôi như thể muốn nói rằng cơm là dành cho tôi ăn. Sau đó, ông ấy đưa cho tôi cái bát.
Tôi đón cái bát với cả hai tay và thấy thức ăn bên trong là một thứ bột nhão trong suốt. Tôi nghĩ chắc hẳn nó phải rất ngon. Vị sư già mỉm cười và gật đầu. Tôi hiểu rằng ông ấy muốn tôi ăn nó. Họ quay người lại và tôi nhìn theo họ bước đi. Sau khi vị sư già đi bốn tới năm mét, ông ấy dừng lại và quay người lại một lần nữa để gật đầu với tôi. Tôi cảm thấy như ông ấy nói với tôi là tôi phải ăn thức ăn ở trong bát.
Tôi quay người lại và đi về nhà xưởng để ăn. Sau đó tôi thức dậy. Tôi không hiểu ý nghĩa của giấc mơ nên tôi chỉ nghĩ rằng điều này thật lạ. Ngày hôm sau, tôi kể chuyện cho đồng nghiệp của tôi. Họ nói thường thì người ta không mơ về các vị sư và Đạo sĩ, cho nên chắc đây phải là một điềm lành. Sau này khi tôi học Pháp, tôi đã hiểu ra rằng đó là một điểm hóa tôi được đắc Đại Pháp. Đó cũng là Sư Phụ đang che chở và bảo hộ cho tôi.
3. Một con rồng vàng đã khuyến khích tôi tu luyện
Vào thời điểm đó, khí công phổ biến trên khắp Trung Quốc. Một người bà con của người hàng xóm của tôi tập Pháp Luân Công. Người hàng xóm nhận thấy tôi không được khỏe nên khuyến khích tôi cùng tập Pháp Luân Công. Cô ấy tìm tôi và nói,“Ngay bây giờ Sư Phụ Lý đang giảng ở thành phố Cẩm Châu. Chị nên tham dự càng sớm càng tốt. Bệnh tật của chị sẽ được chữa khỏi sau khi chị học Pháp Luân Công.” Bởi vì tôi bận rộn ở nhà nên tôi đã không đi. Nhưng tôi nhờ cô ấy mang về cho tôi một cuốn sách Pháp Luân Công. Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi nghĩ rằng nó thực sự tốt và rằng Pháp Luân Công là thực sự tuyệt vời. Tôi cũng thực sự muốn tập luyện. Tôi nhớ người hàng xóm nói với tôi là có khóa giảng Pháp khác vào ngày 01 tháng 05 tại thành phố Trường Xuân. Tôi thực sự muốn đi, nhưng rất nhiều việc ở nhà đã ngăn cản tôi đi.
Ngày 26 tháng 04, người hàng xóm hỏi tôi có đi không. Cô ấy bảo tôi là tôi phải quyết định để còn mua vé sớm. Tôi nói, “Hãy để tôi suy nghĩ một chút.”
Vào buổi trưa sau khi ăn trưa, tôi cảm thấy rất buồn ngủ. Ngay sau khi tôi nằm xuống, tôi thấy sương mù dày đặc phía trước hai mắt tôi. Đột nhiên, sương mù hoàn toàn biến mất và tôi thấy tất cả mọi thứ rõ ràng và tươi sáng. Tôi nhìn thấy một con rồng vàng đu xuống trước mặt tôi và một ánh vàng kim chiếu vào mắt tôi. Những cái vảy trên chân trước của con rồng lớn như cái đĩa. Tôi nghĩ “Rồng là hộ pháp của Phật. Đây là Phật quang.”
Đột nhiên tôi nhận ra là nó đang mời tôi tham dự khóa giảng Pháp. Ngay lập tức tôi nhờ người hàng xóm đặt vé cho tôi.
4. Mối quan hệ tiền duyên với Đại Pháp khi chúng tôi đặt vé
Tôi phải tìm bưu điện và đặt vé qua điện thoại. Khoảng 6 giờ chiều, chúng tôi đi bộ cùng nhau qua nhà máy và tôi thấy chồng mình. Tôi nói với anh rằng tôi muốn tham dự khóa giảng Pháp và tôi cần đặt vé qua điện thoại. Anh nói, “Em có thể gọi điện ở trong văn phòng anh.”
Tôi gọi điện thoại, và người học viên tại Trường Xuân nói chúng tôi cần phải đặt vé cho khóa giảng Pháp. Ông ấy nói,“Đây chắc hẳn phải là nhân duyên bởi vì tôi vừa về đến nhà để lấy vài thứ tôi bỏ quên thì tôi nghe thấy điện thoại. Nếu chị gọi chỉ sớm hơn một phút thì tôi đã không nghe thấy rồi. Chị thực sự có một mối quan hệ tiền duyên với Đại Pháp. Tôi chắc chắn sẽ giữ vé cho chị. Nhưng chị phải đến sớm một ngày để nhận vé.” Thế là tôi vượt qua được những việc tầm thường ở nhà và cuối cùng lên đường tới Trường Xuân vào đêm ngày 28 tháng 04.
5. Nhiều điều kỳ diệu thường xuyên triển hiện trong khóa giảng Pháp
Bệnh tật hoàn toàn biến mất
Khi Sư Phụ giảng Pháp cho chúng tôi về việc loại bỏ nghiệp lực và điều chỉnh thân thể cho các học viên, Ngài nói, “Tôi sẽ thanh lý bệnh tật cho các học viên. Một số sẽ có các triệu chứng của bệnh tật, nhưng chúng sẽ biến mất trước hoàng hôn ngày mai.” Tất cả các triệu chứng của tôi đã thực sự trở lại. Tôi bị chứng đau nửa đầu một lần nữa và nó đau đớn một cách khủng khiếp. Thậm chí tôi không thể đứng lên. Cuối cùng, hai học viên đã phải dìu tôi bước đi khi lớp học kết thúc. Ngày hôm sau, tôi không thể dậy được do đau đầu quá, và tôi không muốn đi tới lớp. Tuy nhiên, một học viên đã thuyết phục tôi,“Pháp không dễ đắc. Xin đừng bỏ lỡ nó. Chị chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi. Hơn nữa, chị sẽ hoàn toàn hồi phục trước lúc hoàng hôn.” Tôi chịu đựng đau đớn và tới tham dự. Trong buổi học, các triệu chứng của tôi dần dần giảm xuống. Trước hoàng hôn, tôi đã hoàn toàn hồi phục và tôi cảm thấy một cảm giác thoải mái mà tôi chưa bao giờ trải qua. Tôi đã rất vui mừng. Cơ thể của tôi rất nhẹ và tôi không hề mệt mỏi cho dù tôi đi bộ bao xa. Tôi đã thật sự trải nghiệm sự cứu độ của Sư Phụ vào ngày hôm đó.
Sau khi tham dự khóa giảng Pháp này, tôi không bao giờ bị tái phát chứng đau nửa đầu hoặc các bệnh tật khác. Sư Phụ giảng cho chúng ta,
“… đều gỡ bỏ nó ra từ gốc rễ.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Sư Phụ đã hoàn toàn lấy đi gốc bệnh tật của tôi.
Háo hức được thọ Pháp
Khi chúng tôi đi xe buýt từ khách sạn đến lớp giảng Pháp, xe buýt đột nhiên phải dừng lại vì giao thông. Chúng tôi sắp bị muộn. Trời cũng đang mưa. Các học viên trên xe buýt rất lo lắng. Đại Pháp quá tốt. Chúng tôi không thể bỏ lỡ bất kỳ bài giảng nào của Sư Phụ. Tôi nói với một vài học viên,“Chúng ta nên xuống xe và chạy đến lớp.” Vì vậy vài người trong số chúng tôi chạy bộ đến lớp. Thật kỳ lạ là chúng tôi không bị ướt mặc dù trời đang mưa lớn. Thay vào đó, một số học viên đi xe buýt lại bị ướt.
Chúng tôi hiểu rằng Sư Phụ đã bảo vệ chúng tôi và Ngài đã khuyến khích chúng tôi vì sự chân thành cầu Pháp của chúng tôi. Con xin cảm tạ Ngài, Sư Phụ từ bi.
6. Học Pháp, tu tâm tính và nâng cao các tiêu chuẩn đạo đức
Sau khi tôi trở về nhà từ khóa giảng Pháp, tôi học Pháp với sự tập trung sâu hơn. Tôi cố gắng để nâng cao tâm tính của mình theo các yêu cầu của Sư Phụ. Tôi tu luyện bản thân mình làm một người có các chuẩn mực đạo đức cao.
Không phàn nàn hoặc thù ghét bất cứ ai
Tôi là người kiểm tra trong nhà máy và công việc khá dễ dàng. Nhưng ai đó đã ghen tỵ và muốn giành lấy công việc của tôi, vậy nên họ hối lộ người quản lý hai tút thuốc lá. Tôi bị cho thôi công việc đó và bị đẩy cho một công việc lao động cực nhọc là vận chuyển vật liệu. Tôi phải vận chuyển các khối đồng nặng 10 kg. Đó là công việc cực nhọc hơn nhiều so với việc trước đây của tôi. Ngay cả chồng tôi cũng nghĩ rằng điều này không công bằng. Anh ấy muốn gửi một món quà cho người quản lý và đề nghị ông ấy để tôi làm việc trước kia. Tôi nói với chồng tôi một cách bình tĩnh,“Giờ đây em đang tu luyện Đại Pháp. Sư Phụ đã cho em một cơ thể khỏe mạnh. Chúng em cần phải làm theo Chân – Thiện – Nhẫn và không thể tranh đấu với những người khác. Bây giờ em có thể làm bất kỳ công việc gì. Em sẽ làm bất cứ việc gì họ sắp xếp cho em.”
Vì vậy, tôi đã không tranh đấu với người đã lấy mất công việc của tôi, cũng không tranh luận với người quản lý. Tôi cũng cảm thấy bình an trong tâm và không ôm giữ bất kỳ oán hận nào đối với họ. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ có thể nhẫn được như vậy. Mặc dù công việc mới là rất nặng nề, tôi đã không hề nản lòng.
Để vận chuyển vật liệu, ba người phụ nữ phải bê các khối đồng vào xe đẩy và đẩy xe lên trên đồi tới lò nung để bắt đầu quá trình xử lý. Một trong những người phụ nữ không được khỏe lắm. Vì tôi là một học viên, tôi nghĩ rằng tôi thực sự nên làm tốt công việc khó khăn. Hàng ngày, tôi cố gắng hết sức mình để đẩy xe đẩy lên trên đồi. Sau mỗi ngày làm việc, tôi rất mệt mỏi và đôi chân của tôi thì rã rời. Khi tôi về tới nhà, tôi phải chăm sóc người mẹ bị teo não và hai đứa con của tôi. Điều đó thực sự là căng thẳng, nhưng tôi cần làm tốt, bởi vì tôi là một học viên.
Nhẫn trước những chỉ trích của người khác
Giám đốc phân xưởng của tôi là hàng xóm của tôi. Anh ấy có mối quan hệ rất tốt với gia đình tôi. Anh ấy khoảng 30 tuổi, trong khi tôi đã trên 40. Một ngày nọ, phân xưởng bị ngưng hoạt động và hàng chục công nhân chỉ ngồi đó tán gẫu. Ba người phụ nữ chúng tôi vẫn tiếp tục vận chuyển vật liệu. Cuối cùng, chúng tôi không thể đi được nữa. Do tôi lớn tuổi hơn và có mối quan hệ tốt với giám đốc, những người phụ nữ kia bảo tôi gặp giám đốc để đề nghị anh ấy tìm một công nhân nam phụ giúp chúng tôi. Nhưng khi tôi hỏi giám đốc, đột nhiên anh ấy thực sự tức giận và mắng tôi với những từ ngữ rất cay nghiệt. Hàng chục người đều nhìn tôi. Tôi cảm thấy bị sỉ nhục. Tuy nhiên, là một học viên, tôi cần phải nhẫn trước những điều như vậy. Tôi nên “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.” Tôi cần phải nâng cao tâm tính của tôi, giữ bản thân mình ở tiêu chuẩn cao và không làm cuộc xung đột lớn lên. Vì vậy, tôi không nói một lời và bước ra khỏi phân xưởng một cách lặng lẽ. Những người phụ nữ cùng làm với tôi đều cảm thấy buồn cho tôi. Tôi nói, “Mọi chuyện đều ổn. Tôi đã bình tĩnh lại và sẽ tiếp tục làm tốt công việc của mình.” Như thể không có chuyện gì xảy ra, tôi đã không đổ lỗi hay oán ghét người giám đốc chút nào.
Tu luyện để trở thành người tốt
Mùa xuân năm 1995, chỗ làm của tôi sử dụng hệ thống rút thăm để phân nhà cho công nhân. Có sáu tòa nhà. Một số tòa có vị trí tốt và tất cả mọi người đều muốn vị trí tốt. Những người khác còn nhờ thầy bói nói cho họ biết người nào trong gia đình có thể rút thăm tốt nhất. Nhiều người nói với con tôi, “Mẹ cháu là một người tu luyện. Mẹ cháu hẳn phải có vận may. Cháu nên bảo mẹ rút thăm.” Nhưng là một học viên, tôi nên buông bỏ lợi ích cá nhân và không nên đặc biệt truy cầu nó. Sư Phụ sẽ an bài tất cả mọi thứ. Tôi nói,“Mẹ sẽ không rút thăm đâu. Chúng ta cũng không nên hỏi thầy bói. Chúng ta nên tùy kỳ tự nhiên và sống với bất cứ căn nhà nào được giao cho chúng ta.” Tôi cũng đã không để cho các con đi xem bói.
Hai ngày sau, chồng và con tôi đã rút thăm được một căn nhà nằm trong tòa nhà mà mọi người cho là tệ nhất. Nó nằm ở trên đồi cao và vẫn chưa xây xong. Tất cả các tòa nhà khác đã sẵn sàng cho mọi người chuyển tới. Nhưng chúng tôi phải chờ đợi thêm một vài tháng nữa. Chồng tôi rất thất vọng còn con tôi liên tục phàn nàn. Tôi nói với họ, “Xin đừng nói thêm bất cứ điều gì nữa. Không ai muốn tòa nhà này. Nhưng ai đó phải sống ở đây. Hãy bình tĩnh. Nếu chúng ta không rút thăm được căn này thì người nào đó sẽ bắt phải nó thôi. Nếu chúng ta bắt được căn này, điều đó có nghĩa là chúng ta nên sống ở đó.” Tôi đã rất bình tĩnh và không hề phàn nàn, và điều này đã an ủi họ.
Đêm đó trong lúc ngồi đả tọa, tôi cảm thấy tâm mình rất tĩnh lặng và trường năng lượng xung quanh tôi rất mạnh mẽ. Thiên mục của tôi nhìn thấy tôi ngồi trong làn nước trong suốt và các nhóm vật chất màu trắng sáng liên tục di chuyển hướng lên trên quanh cơ thể tôi tới đầu của tôi. Vật chất màu trắng trong suốt và tinh khiết cũng liên tục di chuyển lên. Tôi nghĩ rằng tâm tính của tôi đã được đề cao nên Sư Phụ khuyến khích tôi bằng cách cho tôi xem một cảnh tượng đẹp như vậy.
Sau này tòa nhà mà mọi người coi là tệ nhất hóa ra lại tốt nhất đối với tôi. Tòa nhà được xây dựng trên một ngọn đồi, và mặc dù nó không thuận tiện để đi mua sắm, nó lại rất yên tĩnh. Các học viên cần sự yên tĩnh. Các tòa nhà được coi là có địa thế tốt thì có đủ hoạt động xã hội, liên hoan và ca hát. Điều đó rất phiền phức. Cư dân trong những tòa nhà đó không thể ngủ vào ban đêm do ồn ào quá. Sư Phụ đã an bài mọi thứ cho tôi.
Năm 1996, một buổi sáng tôi tthức dậy và lưng của tôi bị đau, nhưng tôi vẫn đi làm. Khi tôi nâng lên một khối đồng lớn, tôi nghe thấy một tiếng rắc ở lưng của mình. Bốn hay năm công nhân quanh tôi cũng đều nghe thấy và họ hét lên, “Lưng của chị bị gãy rồi. Chúng ta nên yêu cầu lãnh đạo đưa chị đến bệnh viện bằng ô tô càng sớm càng tốt. Đây là một tai nạn lao động.” Tôi không thể di chuyển lưng và cảm thấy như nó đã bị gãy. Nó rất đau và mặt của tôi chuyển sang tái xanh.
Khi tôi thấy tất cả mọi người đang lo lắng đi tìm xe ô tô, tôi la lên,“Đừng bận tâm! Tôi đau lưng từ sau khi tôi thức dậy cơ.” Đồng nghiệp của tôi nói, “Chị thật là ngốc. Tất cả chúng tôi đều muốn tìm một cái cớ về tai nạn lao động. Hôm nay mọi người đều nghe thấy lưng của chị bị gãy rắc một cái trong lúc làm việc. Đây là một tai nạn lao động. Chị đang rất mệt. Thậm chí nếu chị nghỉ ngơi ở nhà một vài ngày thì cũng tốt.” Nhưng trong tâm trí tôi có suy nghĩ là:“Tôi là một học viên. Đây chỉ là một trạng thái trong quá trình loại bỏ nghiệp của tôi. Không có điều gì xảy ra cả. Tôi không thể mang rắc rối cho nơi làm việc và cho các lãnh đạo cũng như bắt họ phải chi trả các chi phí y tế cho tôi. Nếu tôi không làm việc thì họ không thể trả tiền cho tôi.” Vì vậy, tôi không để đồng nghiệp đi tìm các lãnh đạo để giúp tôi. Vào buổi trưa khi tôi trở về nhà ăn trưa, nó đau tới mức tôi không thể ăn. Buổi chiều, tôi vẫn khăng khăng đòi quay lại chỗ làm. Lưng tôi đau cả ngày. Đến tối, tôi khăng khăng đi học Pháp với các học viên khác. Nhưng nó quá đau để đọc Pháp.
Nhưng do tâm tính của tôi đã đề cao lên nên Sư Phụ đã giúp tôi. Khoảng 8 giờ tối, trong lúc đang học Pháp, một học viên đột nhiên nói, “Nhìn chị kìa. Chị đã ngồi thẳng lưng và chị không còn đau nhiều nữa. Đây quả là một phép lạ.” Tôi cũng cảm thấy nó thật kỳ diệu. Lưng của tôi đã đau đớn một cách khủng khiếp. Tôi chỉ học Pháp và nó tự nhiên hồi phục. Tôi không cần phải uống thuốc hay đi đến bệnh viện. Những chấn thương đã hồi phục, chỉ là như vậy. Sư Phụ đã giúp tôi loại bỏ một cục nghiệp lực lớn. Tâm tôi tràn đầy sự biết ơn đối với Sư Phụ.
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi trở thành người chủ yếu bị bức hại trong khu vực của tôi. Ủy ban khu phố và khu dân cư liên tục can nhiễu tôi và cố gắng để “chuyển hóa” tôi. Năm 2001, cả gia đình tôi bị sa thải và chúng tôi mất nguồn thu nhập. Một ngày nọ, giám đốc của ủy ban khu phố tìm tôi một cách đường đột và nói với tôi một cách giả tạo, “Sau khi chúng tôi thảo luận vấn đề, chúng tôi quyết định cấp cho chị một khoản bảo hiểm an ninh xã hội cho người có thu nhập thấp. Gia đình chị đáp ứng đủ các yêu cầu.” Tôi là một học viên và chúng tôi xả bỏ lợi ích cá nhân và danh vọng, và sẽ không bị động tâm bởi những điều đó. Tôi sẽ không từ bỏ niềm tin của tôi vì các lợi ích này. Ngoài ra, có nhiều gia đình còn khó khăn hơn chúng tôi nhiều, thậm chí họ còn không có cháo để ăn. Ít nhất là tôi vẫn có cháo để ăn. Không có bảo hiểm cho thu nhập thấp. Học viên chúng tôi cần phải có lòng từ bi và tôi cần phải nghĩ cho những gia đình cần nó hơn.
Vì vậy, tôi bình tĩnh và kiên quyết bác bỏ đề nghị của ông ấy, tôi nói, “Tôi không cần điều này. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các thành viên gia đình của chúng tôi đều khỏe mạnh và chúng tôi vẫn có thể đi ra ngoài tìm việc làm. Tôi sẽ không sử dụng phần đó. Xin hãy cấp nó cho gia đình nào mà đang thực sự gặp khó khăn về tài chính.”
7. Một người tu luyện Đại Pháp, toàn bộ gia đình đều được hưởng lợi từ Đại Pháp
Năm 1998, nhiều học viên đã đi đến các làng nông thôn ở khu vực miền núi để giới thiệu Đại Pháp cho dân chúng. Nhiều học viên đã dùng ngày nghỉ của mình để làm việc này. Chúng tôi đã được hưởng lợi ích về thể chất và tinh thần từ Đại Pháp, vì vậy chúng tôi muốn nhiều người hơn cũng được hưởng lợi. Nhưng một ngày kia chồng tôi đột nhiên bị ốm. Anh ấy ra ngoài làm việc sáu tháng mà không được nhận lương. Gần Tết, ông chủ của anh ấy đổi số điện thoại di động và chồng tôi không thể liên lạc với ông ta. Chồng tôi rất lo lắng và trên một trong những xương sống của anh ấy có một cái u. Sau một thời gian, tình trạng của anh ấy trở nên xấu đi, và cái u càng ngày càng lớn. Trong khi đó, thêm hai cái u có kích thước to như quả trứng phát triển dưới nách anh ấy. Anh ấy sốt cao 39 đến 40 độ C. Anh ấy chỉ có thể ngồi trên ghế sofa mà không thể nằm xuống. Tất cả các học viên đều đi ra ngoài để giới thiệu Đại Pháp, nhưng tôi không thể đi. Tôi không thể để chồng tôi ở nhà một mình và không chăm sóc của anh ấy. Tôi đã lo lắng.
Một đêm, chồng tôi nói với tôi, “Có thể anh không sống được nữa. Bệnh viện nói rằng có thể đây là bệnh lao và yêu cầu anh phải có các xét nghiệm chuẩn đoán chính xác và phải nhập viện. Việc này sẽ mất chi phí hơn 10.000 nhân dân tệ. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không khỏi bệnh và chết? Anh thực sự lo lắng về hai đứa trẻ.” Vào thời điểm đó, chỉ có người con trai lớn của tôi có thể đi ra ngoài làm một số công việc tạm thời, kiếm được khoảng 300-400 nhân dân tệ. Tôi nói, “Ngay cả nếu chúng ta không còn tiền, chúng ta vẫn cần điều trị cho anh. Ngày mai chúng ta sẽ đi đến bệnh viện.” Chồng tôi đã khóc cả đêm đó.
Ngày hôm sau, chúng tôi tới bệnh viện và các nhân viên bảo tôi về nhà chờ kết quả. Trên đường trở về, tôi gặp một học viên và ông ấy khuyên một cách để tiết kiệm tiền là tới một phòng khám nhỏ để truyền tĩnh mạch. Tôi đưa chồng tôi đến phòng khám, một học viên gọi điện cho tôi thông báo rằng tất cả các học viên cần phải khẩn cấp đi hồng Pháp ở nông thôn. Tôi đã rất đau khổ. Khi tôi đang do dự thì chồng tôi nói, “Em nên đi. Đừng lo lắng cho anh. Việc hồng Pháp quan trọng hơn anh. Em không nên trì hoãn nữa.” Tôi hỏi anh,“Anh có thể tự lo liệu chứ?” Anh ấy nói có. Tôi nói với anh:“Sau khi em tu luyện Đại Pháp, bệnh tật của em đều biến mất. Em nên đi và giới thiệu Đại Pháp cho những người khác. Nếu anh có vấn đề gì thì hãy gọi cho em.”
Trước khi tôi đi, tôi đứng trước ảnh Sư Phụ và nói: “Con tới đây là vì Pháp và con nên hồng Pháp cho những người khác. Sư Phụ, xin an bài mọi thứ cho chúng con.”
Chúng tôi đã đi tới một vùng nông thôn cách nhà rất xa để hồng truyền Đại Pháp và ở đó 14 ngày. Sau khi tôi trở về nhà, tôi thấy chồng tôi đã khỏi. Trên thực tế, ba ngày sau khi tôi đi thì anh đã có thể nấu ăn cho bọn trẻ. Cái u trên lưng của anh đã được nặn ra và thế là bệnh của anh cuối cùng đã khỏi. Tôi đã rất vui mừng. Anh đã không nhập viện và chúng tôi chỉ mất hơn 100 nhân dân tệ cho các xét nghiệm chuẩn đoán. Chồng tôi còn nói đùa với tôi, “Nếu em đi hồng Pháp sớm hơn, thì anh đã được lành bệnh sớm hơn.”
Tôi nghĩ rằng Sư Phụ đã nhìn thấy sự chân thành của tôi trong việc đặt Đại Pháp ở vị trí hàng đầu, và thấy chồng tôi ủng hộ tôi ngay cả khi anh bị bệnh rất nặng. Một lần nữa Sư Phụ đã giúp tôi và gia đình tôi. Điều này thực sự là “Một người tu luyện Đại Pháp, cả gia đình đều được hưởng lợi [từ Đại Pháp].”
Tôi có thể cảm thấy sự thù thắng của Đại Pháp và sự vĩ đại của Sư Phụ trong mỗi và mọi thứ. Tôi đắm mình trong Pháp và liên tục đề cao tâm tính và tiêu chuẩn đạo đức của tôi. Tôi cố gắng làm một người tốt và thậm chí là một người tốt hơn. Đại Pháp đã rèn luyện tôi thành một người từ bi hơn và giúp tôi tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn để làm một người tốt. Đại Pháp đã cho tôi một cuộc sống thứ hai. Lòng biết ơn và kính trọng của tôi đối với Sư Phụ không thể diễn tả bằng lời.
Từ Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/4/【征稿选登】祥龙励志坚-257920.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/24/134105.html
Đăng ngày 30-07-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.