Bài viết của Thiên Duyên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 27-05-2012] Ngày 13 tháng 5 năm 2012 là kỷ niệm 20 năm ngày mà Sư Phụ từ bi vĩ đại của chúng ta giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp ra công chúng. Để bày tỏ lòng biết ơn của cả gia đình tôi đối với ơn từ bi cứu độ của Sư Phụ và giúp những người mà bị lừa dối bởi ĐCSTQ hiểu được chân tướng, tôi muốn kể ra những kinh nghiệm trong việc biến nguy thành an khi gặp phải nguy hiểm.
“Chẳng tốn đồng nào so với việc phải mất 10,000 nhân dân tệ”
Mẹ chồng tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào năm 65 tuổi. Trước đó bà có những vấn đề về sức khỏe từ đầu tới chân. Bà cần phải tới bệnh viện một hoặc hai lần trong một năm và phải dùng thuốc mỗi ngày. Sau khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công bà đã trở nên mạnh khỏe với một làn da hồng hào và đi lại một cách khỏe khoắn.
Mẹ chồng tôi chưa bao giờ được đến trường và bà không biết nhiều ký tự tiếng Hán. Bà đã theo các đồng tu đọc Pháp và học các ký tự trong khi lắng nghe các bài giảng Pháp của Sư Phụ. Sau hai tháng bà có thể đọc toàn bộ Chuyển Pháp Luân và nhìn thấy mỗi ký tự trong sách lấp lánh ánh sáng vàng nhưng không thể nhận ra những ký tự giống như vậy trong những cuốn sách khác. Những người cùng làng đã thấy được những thay đổi tích cực của mẹ chồng tôi và hiểu được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Họ bắt đầu đọc Pháp và tập công với mẹ chồng tôi. Pháp Luân Đại Pháp đã được truyền rộng một cách nhanh chóng trong thị trấn của tôi.
Kể từ khi tà Đảng bắt đầu bức hại các học viên Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, các viên chức Phòng 610 và cảnh sát tà ác đã sách nhiễu các thành viên trong gia đình chúng tôi qua điện thoại hay trực tiếp vào những ngày nghỉ. Mẹ chồng tôi đã chứng kiến các thành viên trong gia đình phải chịu đựng cuộc bức hại như bắt giữ, lục soát nhà cửa và giam giữ. Bà luôn ở trong trạng thái lo âu. Cuối cùng bà đã chuyển đến ở một mình trong một căn nhà mới và việc tu luyện của bà đã tạm thời ngừng lại.
Vào một tháng mười hai, tôi đến thăm bà và thấy nước da tái xám và sự biểu hiện đau đớn của bà, bà đi lại một cách khó khăn. Tôi biết rằng bà có một vết thương lớn ở lưng và bà đang phải chịu đựng sự đau đớn ở khắp mọi nơi. Vào ban đêm bà không thể ngủ bởi vì bà phải ngồi suốt cả đêm do đau đớn. Bà cũng bị tăng huyết áp. Chồng tôi cùng các chị em gái của anh ấy đã cố gắng để đưa mẹ chồng tôi đến bệnh viện. Nhưng bà ấy đã nói một cách giận dữ với chồng tôi,“Bố vợ của con đã bị một vết muỗi cắn và mưng mủ. Ông ấy đã tới bệnh viện để làm tiểu phẫu. Bệnh viện lấy 10,000 nhân dân tệ tiền phí. Mẹ có một vết thương lớn như vậy. Thế sẽ phải mất bao nhiêu tiền đây?”
Bất kể những người khác cố gắng đưa bà đến bệnh viện như thế nào đi chăng nữa bà đều không muốn đi. Tôi nói: “Mẹ có muốn về nhà con để đón năm mới và tập Pháp Luân Công với con không?” Bà đã gật đầu đồng ý. Chồng tôi cùng các chị em gái của anh ấy đều không dám phản đối vì tất cả bọn họ đều biết rằng sức khỏe của mẹ chồng tôi như thế nào khi bà còn đang tập Pháp Luân Công. Bà đã ngừng tập Pháp Luân Công vì bà sợ hãi cuộc bức hại.
Sau khi mẹ chồng tôi tới nhà của tôi, bà đã tập công cùng tôi vào buổi sáng và tự học Pháp vào thời gian ban ngày. Chúng tôi đọc Pháp cùng nhau vào buổi tối và chia sẻ kinh nghiệm với nhau. Bà tiếp tục hướng nội để tìm ra những nguyên nhân dẫn đến tình trạng khó khăn hiện tại của bà. Bà đã hiểu ra rằng bà gặp phải vấn đề về sức khỏe là bởi vì bà đã buông lơi trong việc tu luyện và không tuân theo tiêu chuẩn của “Chân-Thiện-Nhẫn” trong cuộc sống hàng ngày. Vào ngày thứ hai, cơn sốt của bà đã hết và vào ngày thứ ba vết thương của bà đã vỡ mủ. Vết thương đó đã thành sẹo chỉ trong có hơn một tuần và vào dịp tết, nước da của bà đã hồng hào trở lại như trước và sức khỏe của bà đã hoàn toàn hồi phục.
Mẹ chồng tôi đã tu luyện Pháp Luân Công. Không phải tốn mất một đồng xu nào, một vết thương lớn ở sau lưng của bà đã lành lại mà không cần dùng thuốc. Bố của tôi đã bị một vết muỗi cắn mưng mủ và mất tới 10,000 nhân dân tệ tiền viện phí. Cả gia đình tôi lại được chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp trong việc chữa bệnh và cải thiện sức khỏe. Trong dịp tết bà đã nói với tất cả họ hàng và bạn bè đến chơi rằng sự hồi phục của bà là nhờ bà tập luyện Pháp Luân Công. Bà cũng khuyên mọi người đừng bao giờ nghe điều dối trá của tà ác và thúc giục họ hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
“Bác hãy cẩn thận khi lái xe!”
Một ngày vào đầu xuân, trời đang mưa và kèm theo cả tuyết rơi, mặt đường thì trơn trượt. Con trai tôi đạp xe đến trường trung học. Khi cháu trở về nhà sau giờ học, người cháu đầy bùn đất. Tôi hỏi một cách lo lắng, “Con bị ngã à?” “Không, con đã bị một chiếc xe đâm ngã!” cháu trả lời.
Sau khi cháu thay quần áo, cháu đã kể chi tiết cho tôi sự việc xảy ra vào buổi sáng. Đường thì trơn trượt và con trai tôi lái xe rất cẩn thận. Đến khúc quành gần trường học thì một chiếc xe chở hàng đã đâm vào con trai tôi từ phía sau và cháu đã văng ra khỏi xe đạp cách đó năm đến sáu mét. Con trai tôi ngồi trên mặt đất. Cháu không hề cảm thấy đau đớn tí nào, ngoại trừ việc người cháu bám đầy bùn đất và chiếc xe thì nằm ở giữa phố. Con trai tôi không sợ hãi chút nào cả. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cháu là cháu sẽ ổn và cháu có Sư Phụ bảo hộ. Sau đó người tài xế thò đầu ra khỏi buồng lái và quát con trai tôi, “Này, mày có mắt không vậy?” Con trai tôi đáp lại, “Bác đã đâm cháu từ phía sau.” Tất cả những người đi bộ đều tới và kết tội người tài xế. Người tài xế ra khỏi xe với bộ mặt thẹn thùng “Cậu bé có sao không?” Con trai tôi lắc mình để rũ sạch bùn đất và nói “Cháu không sao.” Người tài xế lấy ra 10 nhân dân tệ và nói, “Đưa cái này cho mẹ cháu để mua một túi bột giặt để giặt sạch quần áo cho cháu này.” Con trai tôi xua tay và nói,“Bác không cần làm như vậy đâu. Sau này bác hãy cẩn thận khi lái xe.” Sau đó con trai tôi đi đến trường và kéo theo chiếc xe đạp bị hỏng.
Sau khi các bạn học cùng lớp của cháu biết được sự việc đã xảy ra, một số đứa đã nói rằng con trai tôi thật là ngốc và một số thì nói một cách phẫn nộ rằng người tài xế cần một bài học. Con trai tôi nói với một nụ cười rằng“Người tài xế không cố tình làm như vậy. Không cần thiết phải giữ ông ta lại.” Con trai tôi nói với thế tay hợp thập,“Tạ ơn Thần Phật phù hộ. Con đã không bị chết trong vụ tai nạn và con thật là quá may mắn.” Tan học, con trai tôi đã mang xe đạp ra hàng sửa xe. Người đàn ông ở hàng sửa xe cũng phàn nàn về việc cháu đã không lấy tiền. Tuy nhiên, con trai tôi đã không hối tiếc.
Con trai tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công khi cháu tám tuổi và đã có thể nhìn thấy nhiều điều ở không gian khác. Kể từ khi tà Đảng bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, con trai tôi vẫn kiên định tín Sư tín Pháp. Cháu thường truyền đi những tờ tiền có những thông điệp về Đại Pháp được viết trên đó và cũng thường giải thích chân tướng về Đại Pháp cho bạn bè và các bạn cùng lớp.
Sự việc xảy ra ngày hôm đó càng tăng thêm tín tâm cùng sự hiểu biết của tôi và các thành viên trong gia đình đối với những lời giảng của Sư Phụ.
“Do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.”(Chuyển Pháp Luân)
“Thậm chí còn không có một chiếc xe nào ở trên đường.”
Kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, các viên chức phòng 610 đã tới nhà tôi để đe dọa tôi hay đến nơi làm việc của chồng tôi để hạch sách anh ấy hoặc họ gọi điện thoại để sách nhiễu chúng tôi. Chồng tôi đã chứng kiến cuộc bức hại mà tôi đã phải gánh chịu. Tôi cũng thường giảng chân tướng về Đại Pháp cho anh ấy. Sau khi hiểu được chân tướng anh ấy đã thoái khỏi tà Đảng cùng các tổ chức liên đới của nó. Anh ấy đã hỗ trợ và giúp tôi làm nhiều việc để chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Trong tâm anh ấy luôn tin vào Sư Phụ và tin rằng Đại Pháp là tốt.
Một đêm vào khoảng 10 giờ tối chồng tôi đã uống rượu say và lái xe máy về nhà. Anh ấy loạng choạng đi vào phòng và nằm vật ra ghế sopha. Anh ấy liên tục lẩm bẩm, “Đúng là một buổi tối thật tuyệt vời và thậm chí không có một chiếc xe nào ở trên đường ngoại trừ mình. Một Pháp Luân lớn đang tỏa sáng trên đường ngay đằng trước khi mình đang lái xe về nhà.”
Nghe những lời anh ấy lẩm bẩm, một luồng nhiệt ấm nóng chạy khắp cơ thể tôi và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi. Con đường mà chồng tôi đi là một trục đường giao thông chính chạy từ phía đông sang phía tây của thành phố. Ở đó các phương tiện qua lại liên tục và phải mất 20 phút đi bằng xe máy trên con đường đó. Làm sao lại có thể không có một phương tiện nào ở trên đường? Chồng tôi có thể về nhà một cách an toàn chỉ là bởi sự bảo hộ của Sư Phụ.
Những điều tương tự như vậy nhiều lần đã xảy ra với chồng tôi. Ban đầu anh ấy cảm thấy lạ. Sau đó, một ngày tôi đã kể lại cuộc bức hại mà tôi đã phải chịu cho anh ấy. Tôi nói với anh ấy rằng đó là do sự bảo hộ của Sư Phụ mà lần nào tôi cũng vượt qua được những quan sinh tử.
Một lần cảnh sát tà ác đã bắt giữ tôi tại nơi tôi làm việc và đưa tôi tới một trại giam. Một tháng sau khi tôi được thả thân thể tôi rất yếu và tôi bị bất tỉnh trong một cái sân tại đồn công an. Viên công an đã đẩy tôi vào một cái xe và đưa tôi đến một “ trung tâm chuyển hóa” nơi mà tôi đã tuyệt thực. Lúc đó tim tôi đập hơn 100 nhịp một phút và phần dưới cơ thể tôi xuất huyết. Khi công an thấy mạng sống của tôi gặp nguy hiểm, họ sợ phải chịu trách nhiệm và đã để chồng tôi mang tôi đến bệnh viện chữa trị. Khi về nhà tôi đã học Pháp và tập công. Tôi đã hồi phục trong vòng một tháng.
Chồng tôi đã hiểu ra rằng khi các thành viên trong gia đình tôi gặp phải nguy hiểm, Sư Phụ đã bảo hộ chúng tôi và biến nguy thành an. Chồng tôi đã nói một cách thành tâm, “Hết lần này tới lần khác Sư Phụ đã bảo hộ gia đình chúng ta. Hãy cảm tạ tấm lòng từ bi của Sư Phụ vì đã cứu mạng chúng ta. Cả gia đình ta được hưởng lợi ích từ sự tu luyện Pháp Luân Công của em đấy!”
Bởi vì cả gia đình chúng tôi đều đã hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công và thoái khỏi các tổ chức của tà Đảng và tất cả chúng tôi đều tin “ Pháp Luân Đại Pháp hảo”, nên chúng tôi đều được Sư Phụ bảo hộ.
Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/27/【征稿选登】感谢师尊救了我们全家-256845.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/12/133925.html
Đăng ngày: 18–7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.