Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-01-2025] Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp làm việc ở một cơ quan chính phủ. Mười năm trước, nơi làm việc của tôi được tái cơ cấu và tôi được điều chuyển đến một phòng ban mới được hợp nhất từ ​​một số đơn vị. Trưởng phòng mới trước đây phụ trách công tác an ninh. Lúc đó, tôi đã lo sợ mình bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, càng lo sợ điều gì thì điều đó lại đến. Trong buổi họp toàn thể nhân viên, vị trưởng phòng đã công khai tuyên bố rằng ông ta sẽ tìm ra những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, điều này khiến tôi lo sợ nhiều hơn. Ngoại trừ vài người từ phòng ban cũ của tôi, không một ai trong phòng ban mới biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong quá trình tiếp xúc với các nhân viên an ninh, tôi biết được rằng trưởng ban an ninh chính trị trong công ty chúng tôi chịu trách nhiệm theo dõi mọi người. Quan trọng nhất là họ “không đáng tin cậy”. Tất nhiên, việc theo dõi các học viên Đại Pháp cũng do Phòng 610 chỉ đạo.

Là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, chúng ta có trách nhiệm giảng chân tướng về Đại Pháp với mọi người và cứu độ họ. Mặc dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kiểm soát nghiêm ngặt môi trường làm việc của tôi, và tôi thường thấy kinh sợ, tôi vẫn cố gắng làm theo yêu cầu của Sư phụ. Nghĩa là, tôi coi mọi người tôi gặp ở nơi làm việc đều là người hữu duyên và nắm bắt mọi cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp trực diện. Thực tế, tôi gặp nhiều người thông qua các dự án công việc và thường xuyên có những cuộc trò chuyện riêng với họ. Để giảng chân tướng với họ, tôi thường bắt đầu bằng việc thảo luận về sự hỗn loạn trong xã hội Trung Quốc và tìm ra điểm tương đồng với đối phương.

Sau đó, tôi sẽ chuyển sang chủ đề chính: Cuộc bức hại tà ác của ĐCSTQ đối với Đại Pháp. Tôi sẽ nói với họ cách mà Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới như thế nào, và những sự thật đằng sau vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn. Nếu đối phương dễ tiếp thu, tôi sẽ đề cập đến chủ đề thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, cũng như ý nghĩa của việc làm này.

Tất nhiên, giảng chân tuớng cũng là quá trình tu luyện đối với tôi. Có những lúc khi trạng thái tu luyện của tôi tốt, đối phương sẽ tương tác tích cực với tôi. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của sự nhồi sọ của ĐCSTQ và những chấp trước của bản thân, có những lúc khi đối phương không chịu tiếp thu. Có ngày kia, quản lý dự án của tôi nói: “Đừng nói với những người mà anh gặp về điều này.” Tôi biết anh ấy đang ám chỉ đến nỗ lực giảng chân tướng về Đại Pháp của tôi cho mọi người, nhưng tôi chỉ cười và không nghĩ nhiều về điều này.

Một buổi chiều trưởng phòng đến gặp tôi và yêu cầu tôi đến văn phòng của ông ấy. Tôi cảm thấy có điềm chẳng lành. Ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị và nói: “Nói tôi nghe anh nghĩ gì về Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi biết đây chính là khảo nghiệm dành cho tôi. Tôi không muốn giấu danh tính mình là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi đáp: “Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt và yêu cầu mọi người làm theo chân lý Chân-Thiện-Nhẫn, và có lợi cho sức khoẻ và tinh thần…” Ông ấy cười khẩy và ngắt lời tôi: “Anh không cần nói với tôi những điều đó. Tôi muốn xác minh một điều với anh. Anh đã nói với mọi người về việc thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó”. Tôi nói: “Việc đó xảy ra khi nào?” Ông ấy trả lời: “Có người tố cáo anh, nói rằng anh đã bảo mọi người thoái Đảng”. Tôi hỏi: “Ai nói vậy?” Ông ấy đáp: “Anh không cần quan tâm đó là ai”. Lúc đó, tôi nghĩ đến hai đồng tu mà tôi biết đã bị bức hại vì bị người khác tố cáo.

Lúc đó, tôi liên tục phát chính niệm, tâm niệm rằng mình tuyệt đối không được thừa nhận cuộc bức hại tà ác. Trưởng phòng cao giọng nói: “Anh phải hiểu rõ. Tôi đang xác minh với anh để xem thái độ của anh thế nào. Đồn cảnh sát và nhân viên Phòng 610 sẽ không nói chuyện với anh như thế này đâu”. Tôi bình tĩnh đáp: “Tôi nói chuyện cởi mở với người đó vì tôi nghĩ anh ấy là một người bạn, nên tôi chia sẻ chân tướng với anh ấy. Mọi người nên tin tưởng nhau. Truyền thống Trung Quốc đề cao nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Nếu ngay cả bạn bè mà người đó cũng phản bội, thì người này có còn là bạn không?” Vào khoảnh khắc đó, tôi nhận thấy mặt trưởng phòng đỏ lên, và ông ấy nói: “Cứ coi như tôi chưa nói gì, và hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả. Anh có thể đi được rồi”.

Lúc đó, tôi thật sự hiểu điều Sư phụ giảng:

“Nếu thật sự có thể khi khó nạn trước mặt mà niệm đầu rất chính, khi bức hại tà ác ở trước mặt, khi can nhiễu ở trước mặt, chư vị nói một câu [với] chính niệm kiên định liền có thể khiến tà ác lập tức giải thể, (vỗ tay) liền có thể khiến những ai bị tà ác lợi dụng phải cúi đầu đào tẩu, liền khiến bức hại mà tà ác nhắm vào chư vị [phải tan đi như] khói tiêu mây tản, liền khiến can nhiễu mà tà ác nhắm vào chư vị tiêu mất không còn tung tích.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc, Giảng Pháp tại các nơi VII )

Khi đó, một đồng tu đi ngang qua văn phòng và nghe nói rằng tôi sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát và Phòng 610. Anh ấy đã giúp tôi bằng cách phát chính niệm. Sau đó, khi chúng tôi gặp nhau, tôi đã kể cho anh ấy nghe về tình hình. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy rằng chúng ta nên đối xử từ bi với những người không biết chân tướng Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng có lẽ mình đã đạt được yêu cầu của Pháp ở tầng thứ đó. Sư phụ đã giúp giải thể tà ác đang cố gắng khống chế và bức hại tôi. Sư phụ đã ở bên cạnh bảo hộ tôi.

Sư phụ giảng:

“Trong giảng thanh chân tướng là hành xử với tâm bất mãn của người thường đối với việc bức hại Pháp Luân Công mà hành xử, hay đúng là đứng tại giác độ đệ tử Đại Pháp chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh?” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York, Giảng Pháp tại các nơi III)

Mặc dù lúc đó tôi có suy nghĩ về vấn đề này, nhưng tôi đã không thực sự suy xét sâu sắc về nó. Nguyên nhân chính là sự nhồi sọ của ĐCSTQ đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi, và tôi thường giảng chân tướng với sự tàn nhẫn và căm hận mà ĐCSTQ đã gieo rắc vào trong tôi. Tôi thường không nói chuyện với thiện ý, mà đôi khi lại gây ấn tượng rằng tôi bất mãn với tà Đảng. Đây không phải thực sự chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh từ góc độ của một học viên Đại Pháp. Ngoài ra lúc đó tôi không thể giảng chân tướng về Đại Pháp trực tiếp với trưởng phòng và trưởng bộ phận an ninh chính trị. Nhưng những học viên Đại Pháp khác xung quanh tôi vẫn tìm đuợc nhiều cách khác nhau để giảng chân tướng cho họ.

Vì sự việc đã xảy ra, tôi nhận ra rằng trường không gian của tôi vẫn chưa thuần tịnh, và tà ác mà tôi chịu trách nhiệm trong không gian của mình vẫn chưa bị thanh trừ. Mỗi ngày trước khi đi làm, tôi dành ra năm đến mười phút để phát chính niệm. Mục tiêu của tôi là thanh trừ các nhân tố tà ác đang thao túng vị trưởng phòng và trưởng bộ phận an ninh chính trị, cũng như lạn quỷ và hắc thủ bức hại Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp, can nhiễu việc cứu người. Mặc dù tôi không thể thấy hay cảm nhận được gì từ không gian khác, nhưng tôi kiên định tin vào những điều Sư phụ giảng. Do đó, tôi liên tục phát chính niệm để tiêu trừ nhân tố tà ác can nhiễu những người ở nơi làm việc của tôi.

Một ngày nọ, trưởng phòng gọi tôi lên phòng làm việc của ông ấy và nói: “Cấp trên luôn giao các nhiệm vụ liên quan đến vấn đề Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đề cập đến việc anh tu luyện với họ.” Ông ấy cũng chia sẻ rằng có lần ông đến trụ sở chính để làm việc và đã nói chuyện với những người trong Phòng 610 về tôi. Phòng 610 có hồ sơ của những người đã tu luyện trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999. Ông ấy đề cập rằng những người trong Phòng 610 có cái nhìn tiêu cực về các học viên Pháp Luân Đại Pháp; tuy nhiên, ông ấy đã bảo vệ tôi, nói rằng: “Anh ấy (ám chỉ tôi) không giống như vậy. Anh ấy làm việc siêng năng, tận tâm và có trách nhiệm. Anh ấy rất bình thường”. Tôi đã thật sự vui mừng vì ông ấy đã bênh vực một học viên Đại Pháp với thái độ tích cực. Lúc đó, tôi không biết tại sao ông ấy đột nhiên lựa chọn chia sẻ chuyện này với tôi. Lát sau, một đồng tu nói với tôi: “Anh có nghe nói trưởng bộ phận an ninh chính trị bị tai nạn xe hơi và bị gãy xương nghiêm trọng không?” Sau đó tôi nhận ra tại sao trưởng phòng lại nói với tôi điều đó. Mọi chuyện đều có lý do cả.

Từ sự việc này, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc phát chính niệm và sự nghiêm túc của tu luyện. Tôi biết rằng chỉ bằng cách làm theo yêu cầu của Sư phụ, nghiêm túc học Pháp, quy chính từng ý từng niệm, chân chính tu luyện bản thân và làm tốt ba việc thì tôi mới không phụ lòng từ bi cứu độ của Sư phụ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/18/488560.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/16/225867.html

Đăng ngày 25-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share