Bài của Vũ Liên, học viên Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18 – 05 – 2012] Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trong bài giảng Pháp đầu tiên mà tôi tham dự, Sư Phụ đã tịnh hóa cơ thể của tôi và đã ban cho tôi một Pháp Luân. Trước đó, tôi luôn cảm thấy khó chịu về thể chất. Sau chín bài giảng Pháp, tôi cảm thấy rất thoải mái và thư giãn, tất cả các bệnh mà tôi có đã biến mất. Sau đó, tôi bước vào con đường tu luyện.

Tôi đọc Pháp mỗi ngày và đối chiếu bản thân theo các lời giảng của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân. Tính tình nóng nảy của tôi dần dần trở thành ôn hòa, và tôi không cãi nhau với chồng tôi nữa. Tôi cũng bắt đầu quan tâm anh ấy hơn trước. Tính khí của chồng tôi cũng bình tĩnh lại khi tôi thay đổi, và gia đình tôi trở nên hài hòa. Đại Pháp đã thay đổi tôi.

Sau khi bị mất việc vào năm 1998, tôi mở một cửa hàng giặt là. Tôi thuê địa điểm từ một cơ quan chính phủ. Cửa hàng nhỏ của tôi trở nên kinh doanh tốt, và tôi đã có mối quan hệ tốt với các nhân viên của cơ quan. Họ có ấn tượng tốt đẹp về tôi và gia đình của tôi. Một ngày, chồng tôi đã mời người thợ điện của cơ quan đến ăn cơm. Ngày hôm sau, người thợ điện đã tắt đồng hồ đo điện của chúng tôi, điều này có nghĩa là chúng tôi sẽ tiết kiệm được khoảng 100 – 200 nhân dân tệ mỗi tháng.

Khi tôi biết về điều này, tôi đã nói chuyện với chồng tôi dựa trên các nguyên lý của Pháp và nói với anh về nguyên lý “bất thất bất đắc” (Chuyển Pháp Luân). Tôi hy vọng rằng anh sẽ nói chuyện với người thợ điện và nói với ông ấy rằng chúng tôi không muốn lợi dụng. Chồng tôi nói rằng anh hiểu nguyên lý. Tuy nhiên, để tránh bị xấu hổ, anh không muốn nói chuyện với người thợ điện về vấn đề này. Tôi cũng không biết làm thế nào để nói chuyện với người thợ điện, nhưng khi tôi nghĩ về việc là một học viên Pháp Luân Đại Pháp mà không theo những lời giảng của Sư Phụ, tôi cảm thấy rất băn khoăn.

Tôi đã thảo luận tình hình của tôi với các bạn đồng tu. Họ khuyến khích tôi tự đi nói chuyện với người thợ điện. Khi tôi nói chuyện với người thợ điện, ông rất cảm động. Ông nói,“Tôi ủng hộ cô. Tôi sẽ sửa chữa đồng hồ ngay lập tức.”

Việc khác xảy ra vào năm 1998. Trong túi quần áo mà một khách hàng đã đem đến cửa hàng của tôi để giặt, tôi thấy 2.400 nhân dân tệ. Khi người khách hàng đến để lấy quần áo của bà hai ngày sau đó, bà ấy hỏi tôi,“Bạn có tìm thấy tiền trong túi quần áo được giặt không?” Tôi hỏi bà, “Bao nhiêu tiền vậy?” Bà ấy mỉm cười nói “2.000 nhân dân tệ.” Tôi nói với bà ấy “Số đó không đúng, và tôi sẽ không đưa cho bà tiền, trừ khi bà cho tôi biết số chính xác.” Bà ấy nói, “Tôi sợ rằng cô sẽ không đưa nó cho tôi, vì vậy tôi cố ý nói một số nhỏ hơn.” Tôi nói với bà về vẻ đẹp của Đại Pháp. Bà đã cảm động và muốn cho tôi 400 nhân dân tệ, nhưng tôi từ chối. Vài ngày sau, bà đến thăm cửa hàng của tôi và mang một số món quà. Tôi không muốn làm cho bà ấy cảm thấy buồn, vì vậy tôi đã nhận quà.

Tôi nhẩm tính trong đầu rằng bà có lẽ đã dành khoảng 250 nhân dân tệ cho những món quà này. Tôi bàn bạc với chồng tôi rằng chúng tôi nên đưa cho bà 250 nhân dân tệ. Tại thời điểm đó, tôi giữ trong tâm trí về tình huống tương tự mà Sư Phụ đã đề cập trong Chuyển Pháp Luân: Một học viên đem trả lại nhà máy dệt những mẩu khăn mà ông đã đem về nhà trước khi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, và một học viên khác đóng góp tiền cho nơi làm việc của mình sau khi con của ông thắng được một chiếc xe đạp trẻ em cao cấp bằng xổ số. Tôi đặt 250 nhân dân tệ vào một túi quần áo mà bà ấy sắp lấy.

Để chứng thực Đại Pháp tại địa phương và đến Bắc Kinh, tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp bốn lần và bị gửi đến các trại giam, trại lao động, và các trung tâm tẩy não. Do cuộc bức hại, tôi đã phải bỏ cửa hàng giặt là.

Năm 2005, tôi mở một cửa hàng giặt là khác. Nhiều khách hàng cũ của tôi quay trở lại. Họ nói với tôi rằng họ đã tìm tôi khắp mọi nơi, và một số người trong số họ đã đi vào tất cả các cửa hàng giặt khô để xem liệu tôi có đang điều hành cửa hàng hay không. Họ nói rằng họ chỉ tin tưởng tôi. Một số người nói với tôi rằng họ đã tìm kiếm tôi trong nhiều năm. Họ đều biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng làm một người tốt; tất cả họ đều lắng nghe tôi giảng rõ sự thật và tất cả họ đều biết rằng tôi đã bị bức hại.

Một ngày nọ, người thợ điện đề cập ở trên tìm thấy cửa hàng giặt mới của tôi. Tôi bắt đầu nói chuyện với ông về việc rút khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Trước khi tôi nói xong vài câu, ông nói với tôi: “Tôi đã biết rằng ĐCSTQ là thối nát. Tôi thấy sự ngay chính của Đại Pháp từ hành xử của cô. Hãy giúp tôi thoái khỏi ĐCSTQ.”

Một ngày nọ, một khách hàng đến lấy năm món quần áo mà chồng bà đã gửi. Tuy nhiên, bà đã không mang theo phiếu xác nhận lấy quần áo. Tôi nói với bà ấy rằng tôi chỉ có thể đưa cho bà quần áo sau khi tôi xem phiếu. Bà hét vào mặt tôi và nói rằng tôi quá cứng nhắc, nói với tôi rằng các thợ giặt khác không bao giờ hỏi bà ấy phiếu. Tôi giải thích với bà rằng đó là để chịu trách nhiệm cho các món đồ của bà, nhưng bà ấy dường như không hiểu. Thay vào đó, bà khăng khăng cố gắng lấy những bộ quần áo đi. Đồng thời bà hét lên với tôi  rằng bà sẽ không đến cửa hàng của tôi nữa. Tôi nhớ lời của Sư Phụ trong tâm và nhắc nhở bản thân mình không được dao động bởi hành vi của bà, tôi muốn cứu bà. Tôi âm thầm phát chính niệm. Khoảng mười phút, bà bắt đầu bình tĩnh lại. Bà ấy nói rằng nếu tôi đã không tin bà ấy, bà ấy sẽ gọi cho chồng để xác minh. Từ  cuộc gọi điện thoại, tôi xác nhận danh tính của bà. Sau đó tôi đồng ý đưa cho bà ấy quần áo. Sau khi tôi đóng gói quần áo của bà, tôi lấy ra 400 nhân dân tệ mà tôi đã tìm thấy trong quần áo trước khi giặt và đưa nó cho bà ấy. Bà đứng đó không muốn nhận tiền, bà không tin rằng có rất nhiều tiền trong túi đến vậy. Tôi đặt tiền vào tay bà. Bà ấy đỏ mặt nói, “Tôi thực sự xấu hổ. Cô là một người tốt. Cảm ơn cô.” Tôi nói, “Tôi đang làm điều mà Sư Phụ đã dạy chúng tôi. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Bà mỉm cười và gật đầu. Kể từ đó, bà đến cửa hàng của tôi thường xuyên hơn.

Khi tôi tìm thấy tiền trong túi quần áo mang giặt, tôi trả lại tiền cho khách hàng, và tôi giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Kết quả là, nhiều người trong số họ đã nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một số người còn nói lớn, “Đại Pháp hảo!” khi họ bước vào cửa hàng của tôi.

Một lần, tôi đã đưa tiền trả lại bằng các tờ tiền có viết các câu giảng rõ sự thật cho một khách hàng. Tôi nói với anh rằng trao truyền những sự thật đó cho người khác sẽ được Trời tưởng thưởng. Anh vui vẻ nhận tiền và nói rằng anh sẽ viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” trên tiền của mình. Vào cuối năm ngoái, khi tôi đang đặt một số cặp câu đối giảng rõ sự thật trong cửa hàng của tôi, anh ấy và một số khách hàng khác đã lấy một số cặp thơ đối và cho biết họ sẽ dán chúng trên cửa nhà  họ.

Một ngày nọ, một người ăn xin 70 tuổi đến cửa hàng của tôi. Tôi nói với ông về vẻ đẹp của Đại Pháp và sự thật về cuộc đàn áp. Tôi cũng giải thích cho ông lý do tại sao mọi người cần phải thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông nói với tôi rằng ông từng là một người lính và ông là một cựu đảng viên của ĐCSTQ. Ông chân thành lắng nghe tôi giảng rõ sự thật và sau đó thoái xuất ĐCSTQ. Ông liên tục nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ông cũng nói rằng ông sẽ yêu cầu con trai của mình thoái xuất ĐCSTQ. Trước khi ông đi, tôi bảo ông chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một thời gian ngắn sau đó, ông trở lại. Tôi hỏi ông có cần gì nữa không. Ông nói rằng ông muốn cảm ơn tôi một lần nữa, và sau đó ông cúi chào tôi và nói, “Cảm ơn cô.” Tôi cảm động đến rơi nước mắt.

Một lần khác, tôi gặp một thanh niên đến từ Quý Châu đến vùng này để làm việc. Anh đến cửa hàng của tôi với bàn tay được bọc trong miếng gạc. Tôi hỏi anh, “Điều gì đã xảy ra vậy?” Anh nói,“Khi tôi không cẩn thận khi làm việc, máy đã cắt một ngón tay của tôi. Tôi phải đi phẫu thuật lần thứ hai vào ngày mai.” Tôi đưa cho anh ta một bùa hộ mệnh với các câu giảng rõ sự thật trên đó và nói với anh, “Chân thành đọc các cụm từ trên bùa hộ mệnh sẽ làm giảm cơn đau của anh.” Anh lấy chiếc bùa hộ mệnh và sau khi nhìn nó, anh ngạc nhiên nói, “Chị tập luyện Pháp Luân Đại Pháp à? Thật khó tin.” Tôi nói với anh về vẻ đẹp của Đại Pháp và nói với anh về cuộc bức hại của ĐCSTQ.

Người thanh niên sau đó nói, “Chà! Những điều trên truyền hình là dối trá. Chỉ nhìn chị tôi có thể nói chị là một người tốt.” Tôi giải thích cho anh ấy tại sao mọi người cần phải thoái xuất ĐCSTQ. Sau khi lắng nghe, anh đã thoái Đảng mà không hề do dự. Ba đến bốn ngày sau đó, sau khi phẫu thuật, anh đã dẫn theo 5, 6 người bạn đến cửa hàng của tôi. Tôi giải thích sự thật cho họ và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Vào tháng 04 năm 2008, tôi đã bán cửa hàng giặt là. Khi khách hàng nhìn thấy tôi sau đó, nhiều người yêu cầu tôi mở một cửa hàng giặt là khác. Họ nói rằng họ chỉ tin tưởng tôi. Khi tôi điều hành cửa hàng, tôi đã thuê 8 người giúp đỡ. Những người giúp đỡ không chỉ hiểu sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, còn yêu cầu các thành viên trong gia đình của họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một số người cũng đã lấy một cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc tại nhà. Họ nói rằng tôi đối xử với họ thực sự tốt, và rằng bất kể việc kinh doanh gì mà tôi có thể làm trong tương lai, họ sẽ trở lại để giúp đỡ.

Từ Thông tri kêu gọi gửi bài Kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/18/【征稿选登】洗衣店的平凡事-257267.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/3/133764.html

Đăng ngày 6-7-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share