Bài viết của Lục Nguyệt Hà, một học viên ở thành phố Thạch Gia Trang, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-05-2012] Cha tôi đã đọc một bài viết về Pháp Luân Công và người sáng lập, Sư phụ Lý Hồng Chí, trên một tạp chí khí công Trung Quốc năm 1993. Ông đã bị mê mẩn bởi môn tập và hỏi mọi người khi nào khóa học Pháp Luân Công tiếp theo sẽ được tổ chức.

Tính quả quyết và kiên trì của cha tôi cuối cùng cũng được đền đáp, khi ông được cho biết rằng khóa giảng Pháp tiếp theo của Sư Phụ sẽ được tổ chức ở Thiên Tân. Lúc đó cha tôi rất mệt, ho và ra đờm liên tục. Ông bị sốt cao và vô cùng đau đớn. Tuy thế, ông vẫn nhất định đi Thiên Tân để tham dự khóa học, và không chịu cho bất kỳ ai trong chúng tôi nghỉ làm để đi với ông. Gia đình chúng tôi đã bàn bạc rất lâu về chuyện này, vẫn chưa có ai có thể thuyết phục ông thay đổi ý định. Điều tất cả chúng tôi có thể làm là tiễn ông ở sân ga tàu hỏa. Nhìn thấy ông ngồi trên toa tàu tựa vào cửa sổ, chúng tôi đã rất lo lắng. “Ông ấy có làm được không? Nếu lỡ…?” Chúng tôi không dám nói lên nỗi lo sợ tồi tệ nhất.

Khi cha tôi trở về từ khóa học của Sư Phụ, ông trông khỏe mạnh hơn nhiều và tràn đầy năng lượng. Ông kể với chúng tôi về những thay đổi sức khỏe kỳ diệu mà ông đã trải nghiệm trong suốt thời gian ông ở đó, và vô cùng phấn khích nói rằng Sư phụ sẽ sớm đến Thạch Gia Trang để đích thân giảng Pháp.

Từ xa xôi đến để đắc Pháp

Đó là đầu năm 1994, và còn rất lạnh. Nóng lòng bởi tin tức rằng Sư phụ sẽ đến để truyền Pháp, chúng tôi bắt đầu báo cho mọi người biết và nhanh chóng truyền thông tin khắp nơi. Những họ hàng của chúng tôi mà sống ở các vùng khác của Trung Quốc đã làm một chuyến đi đến Thạch Gia Trang để tham dự khóa giảng Pháp.

Vào sáng của buổi giảng Pháp ngày đầu tiên, vài nghìn người đã tập trung bên ngoài giảng đường của một doanh trại quân đội. Khi một chiếc xe tải màu trắng vừa đến, mắt chúng tôi chống lên háo hức. Một người cao lớn, đẹp trai mặc áo khoác kaki bước ra khỏi xe, với nước da hồng nhuận và nụ cười hiền lành trên gương mặt. Đó là Sư phụ. Ngài đi vào giảng đường, và chúng tôi ngay lập tức theo sau.

Mặc dù có vài nghìn người trong giảng đường lúc đó, không một ai gây tiếng động khi Sư phụ giới thiệu Phật Pháp tinh thâm. Bầu không khí thật tĩnh lặng, thanh bình và tường hòa. Tôi chưa bao giờ bị kinh ngạc như vậy trong suốt cuộc đời tôi. Khi nghe Sư Phụ giảng, tôi được chứng kiến nhiều cảnh tượng thần kỳ. Tôi nhìn thấy trong các không gian khác, vô số các sinh mệnh, cao khoảng 3 mét, màu vàng nhạt đang lơ lửng quanh giảng đường. Sau đó tôi nhận ra rằng đó là Pháp Thân của Sư Phụ đang tịnh hóa thân thể các học viên. Sư Phụ rất ân cần và cũng rất hóm hỉnh. Đây thật là điều mới mẻ.

Các học viên đến từ nhiều vùng của Trung Quốc, và chúng tôi đều rất lịch thiệp và sẵn lòng giúp đỡ nhau. Một chàng trai trẻ từ Bắc Kinh ngồi cạnh tôi. Anh ấy đến với vài học viên khác, và tất cả họ đều đã dự các khóa giảng của Sư phụ nhiều lần rồi. Nhưng, họ vẫn muốn đến để nghe Sư phụ lần nữa. Khi tôi nói với chàng trai rằng tôi không có bất cứ tài liệu Pháp Luân Công nào, anh ấy cho tôi mượn băng tiếng Sư phụ giảng Pháp để sao chép, và cũng chỉ cho tôi cách làm huy hiệu Pháp Luân. Anh ấy đưa tôi tất cả mọi thứ mặc dù chúng tôi hoàn toàn xa lạ. Tôi cảm thấy các học viên có một trái tim vàng, không ích kỷ, xảo trá hay gian lận. Tôi nghĩ rằng thật tuyệt vời khi tu luyện là có thể nâng cao đạo đức con người.

Khi Sư phụ đang thuyết giảng trên bục, tôi thấy một cột trụ ánh sáng cự đại sắc vàng  xuyên suốt trần của giảng đường và thông đến tận trời, với rất nhiều Thần trong các hình tượng khác nhau phía sau Ngài. Thật là một cảnh tượng đáng ngắm nhìn! Các thành viên trong gia đình tôi đều kích động.

Cháu gái và cháu trai tôi cũng tham dự khóa giảng, và thiên mục của cháu trai tôi được khai mở ngay ngày đầu tiên. Nó thấy các tiểu anh hài kích thước nhỏ bằng ngón tay đang chơi đùa quanh Sư Phụ. Cháu trai tôi chưa đầy 6 tuổi. Cháu bị hoảng bởi điều nhìn thấy và bắt đầu khóc. Khi bố cháu hỏi vì sao khóc, cháu tôi miêu tả điều nó đã thấy. Chúng tôi lắng nghe một cách tò mò và động viên nó rằng đó là điều tốt khi có thể thấy các chiều không gian khác với thiên mục. Tuy nhiên hai ngày sau cháu vẫn sợ. Sư Phụ hẳn là đã đóng thiên mục của cháu lại vì cháu không còn thấy các chiều không gian khác sau đó nữa. Cháu không còn sợ và khóc nữa.

Sau khóa học chúng tôi tìm một cơ hội được chụp hình với Sư Phụ. Sư phụ dành nửa ngày chụp hình với các học viên ở quảng trường bên ngoài giảng đường. Tôi đã rất xúc động bởi sự kiên nhẫn và từ bi vô hạn của Sư phụ, và Ngài liên tục đi từ nhóm học viên này đến nhóm khác để họ chụp hình.

Tất cả chúng tôi ước rằng Sư phụ sẽ trở lại Thạch Gia Trang và tổ chức các khóa giảng Pháp khác, nhưng do nhiều nguyên nhân, điều ước của chúng tôi chưa bao giờ thành hiện thực.

Khi chín ngày giảng Pháp kết thúc, chúng tôi cảm thấy như mình vừa trải nghiệm qua sự biến đổi to lớn cả về tinh thần lẫn thể chất. Chúng tôi đã phải tìm kiếm từ rất lâu và cuối cùng đã tìm thấy con đường chân chính nhất để thực sự tu luyện!

Từ Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/23/【征稿选登】十八年前我亲见传法场上殊胜景象-257114.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/7/133833.html

Đăng ngày: 9– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share