Bài viết của Nhược Bàn, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-11-2024] Tôi năm nay 66 tuổi, từng làm hiệu phó và giảng viên chính tại một trường dạy nghề ở miền Bắc Trung Quốc trước khi nghỉ hưu. Năm 2008, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ một số Thần tích đã xảy ra trong 16 năm tu luyện của tôi.
Bệnh xơ gan biến mất mà không cần dùng thuốc
Khi mới ngoài 40 tuổi, tôi mắc bệnh xơ gan, viêm túi mật và đau thắt lưng. Khuôn mặt tôi đen sạm, chân sưng tấy và cơ thể phù nề. Tôi cao 1m68 và nặng đến 95 kg. Kết quả xét nghiệm chức năng gan cho thấy men gan của tôi vượt ngưỡng 400, cao gấp 10 lần mức bình thường. Hai chỉ số liên quan khác gần ở mức tối đa. Túi mật của tôi bị sưng to. Tôi thử nhiều phương pháp điều trị y tế cũng như luyện khí công, nhưng không có hiệu quả.
Sức khỏe của tôi ngày càng suy giảm, khiến tôi cảm thấy rất tuyệt vọng. Tháng 6 năm 2008, tôi tham dự một cuộc họp, và gặp lại đồng nghiệp tại một trường liên kết mà tôi không gặp trong nhiều năm. Tôi ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh ấy. Lưng anh thẳng, làn da mịn màng và sáng bóng. Trước đây, anh thường đau ốm, từng phải chạy chữa khắp nơi, và mặc dù còn trẻ, anh từng bị gù lưng và khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Anh ấy nói với tôi: “Tôi đã thay đổi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ mang lại lợi ích to lớn cho sức khỏe, mà còn giúp nâng cao chuẩn mực đạo đức con người. Những lợi ích tuyệt vời ấy đã lật tẩy những vu khống dối trá của ĐCSTQ.”
Sau cuộc họp, tôi đến gặp người bạn tu luyện đó, và được anh ấy chia sẻ sâu hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Càng nghe, tôi càng cảm thấy say mê. Ngay lập tức, tôi mua một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, cùng các sách Đại Pháp khác. Tôi cũng tự học năm bài công pháp trực tuyến.
Sư phụ đã giúp tôi tịnh hóa thân thể ngay sau khi bắt đầu tu luyện, tôi trải qua đợt sốt cao, đồng thời bị tiêu chảy. Điều kỳ diệu là các bệnh tật của tôi đã dần biến mất. Sau đó, tôi ăn uống ngon miệng và ngủ ngon giấc. Cân nặng của tôi bắt đầu giảm. Khuôn mặt tôi trở nên hồng hào, và tôi đi lại nhẹ nhàng. Ba tháng sau, tôi đi khám tại bệnh viện, và mọi chỉ số đều hoàn toàn bình thường. Từ đó, cuộc sống của tôi trở nên tươi sáng.
Thông qua việc học Pháp, tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của đời người, xem nhẹ danh lợi và từ bỏ hành vi không đúng mực của mình. Tôi làm việc chăm chỉ và chịu đựng gian khổ. Tôi cũng hòa đồng với các đồng nghiệp, và cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày.
thiên mục của tôi được khai mở
Không lâu sau, Sư phụ khai mở thiên mục cho tôi. Tôi thấy Pháp Luân xoay tròn và tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Tôi thấy một con mắt lớn đang chớp chớp trước mặt mình. Tôi cũng thấy những bông hoa, cây cối và lâu đài đình các trong một không gian khác. Sư phụ đã loại bỏ mọi tư tưởng vô thần của tôi, giúp tôi kiên tín vào Đại Pháp và củng cố đức tin.
Dễ dàng mang vác vật nặng lên lầu
Sau hai năm tu luyện, một hôm, tôi đổ đầy một bình gas và để nó ở ngoài trời trước khi đi làm. Sau giờ làm, tôi mang bình gas lên tầng ba. Tôi cảm thấy bình không nặng lắm, và tôi nghĩ có lẽ gas đã bay hơi. Nhưng tôi biết ngay cả khi không còn gas thì chiếc bình kim loại rỗng vẫn nặng hơn 9kg. Sau khi mang bình vào trong nhà, tôi đặt xuống rồi lắc thử, và phát hiện bình vẫn đầy. Tôi thử nhấc nó lên thì thấy nó khá nặng, khoảng gần 23kg.
Tôi tin rằng Sư phụ đã gánh bớt trọng lượng cho tôi để động viên tôi tinh tấn trong tu luyện. Ngài muốn tôi được trải nghiệm trạng thái thông Chu thiên, để tôi có thể nhảy xuất khỏi khuôn khổ khoa học thực chứng và lý tính lĩnh ngộ Đại Pháp.
Dây xích xe đạp bị tuột ngay trước đền
Vào một ngày Chủ Nhật, tôi đạp xe đi dạo. Khi đi ngang qua đền Quan Đế, tôi muốn vào tham quan. Trước đây, đền này miễn phí nhưng giờ đây phải mất 10 Nhân dân tệ tiền vé. Thời điểm đó, tình hình tài chính của tôi khá khó khăn, nên tôi quyết định không vào. Khi tôi sắp đạp xe đi, dây xích xe đạp đột nhiên bị tuột ra và xe không chạy được nữa. Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Tôi ngộ rằng Sư phụ đang điểm hóa tôi nên vào đền.
Tôi mua vé vào đền. Phòng triển lãm trưng bày một mô tả ngắn về Quan Vân Trường, người anh hùng với đức tính chính trực và lòng trung nghĩa. Trong Lầu Xuân Thu có một bức tượng vàng của ông đang đọc sách. Nhìn vào bức tượng, tôi không kìm được nước mắt, và cảm ngộ rằng các học viên chúng ta cần kiên định hoàn thành sứ mệnh trợ Sư Chính Pháp thiêng liêng của mình.
Khi rời khỏi đền, tôi nghĩ đến việc mang xe đạp đi sửa ở một tiệm sửa xe gần đó. Nhưng khi tôi thử đạp xe lại, thì xe vẫn chạy bình thường!
Ví của tôi không bị đánh cắp
Năm 2015, tôi từ chức khỏi vị trí lãnh đạo, và đến nhà con trai ở Quảng Châu để chăm sóc cháu trai. Một hôm, sau khi xuống xe buýt và chỉ mới đi được vài bước, một người đàn ông hô lên từ phía sau tôi: “Bà làm rơi ví rồi”. Tôi quay lại và thấy chiếc ví của mình trên mặt đất. Tôi phát hiện túi quần của mình bị rạch, có lẽ là do một tên trộm trên xe buýt. Tôi kiểm tra ví và thấy không bị mất gì cả.
Tôi cất ví vào túi sau còn lại. Đi được một đoạn ngắn, có người lại hô lên: “Bà đánh rơi ví rồi!” Đúng là chiếc ví lại nằm trên đất lần nữa.
Nhìn lại những gì vừa xảy ra, tôi ngộ ra Sư phụ đã bảo hộ tôi. Với kích thước của vết rạch, tên trộm có thể dễ dàng lấy cắp chiếc ví và đánh cắp mọi thứ bên trong. Nếu mất những thứ bên trong ví, tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Sư phụ đã bảo hộ tôi thoát khỏi rắc rối đó.
Chuyện về chiếc lọ đựng đường
Hai năm trước, đại dịch COVID-19 hoành hành và mọi người đều bàn tán về nó trong sợ hãi. Tôi cũng có cùng quan niệm người thường đó. Tôi nhớ mình từng bị bệnh gan, và cần ăn nhiều trứng hơn để bổ sung protein và tăng cường khả năng miễn dịch. Vì vậy, trong bữa sáng, tôi luộc hai quả trứng và thêm đường vào. Món này rất ngon, nên tôi tiếp tục ăn như vậy trong bốn ngày.
Đến ngày thứ năm, tôi luộc trứng như thường lệ, và với tay lấy lọ đường trên bàn, nơi tôi vẫn luôn đặt nó. Nhưng lọ đường không có ở đó. Tôi tìm kiếm xung quanh cũng không tìm thấy. Con trai tôi giúp tôi tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy. Vì vậy, tôi đành từ bỏ và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Khi nấu xong, tôi liếc nhìn lại bàn thì thấy lọ đường vẫn ở ngay đó, đúng vị trí cũ.
Tôi ngộ ra Sư phụ muốn nhắc nhở tôi rằng các học viên Đại Pháp không cần phải lo lắng về đại dịch như người thường, và Ngài điểm hóa tôi bằng cách “giấu” lọ đường.
Trong thời gian đại dịch, con trai, con dâu và hai cháu của tôi đều bị nhiễm virus và phải nằm trên giường, trong khi tôi chỉ bị đau đầu nhẹ vào một buổi tối, và triệu chứng đó biến mất vào ngày hôm sau.
Để cảm tạ lòng từ bi vô biên của Sư phụ, tôi không thể cô phụ sự mong đợi của Ngài, mà cần cố gắng tu luyện tinh tấn, đồng hóa với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/3/479507.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/1/221900.html
Đăng ngày 22-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.