Bài viết của Vũ Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-09-2024] Mỗi khi nghĩ lại về 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình, tôi không thể chỉ dùng lời nói để bày tỏ hết lòng biết ơn đối với Sư phụ từ bi của chúng ta! Thân tâm tôi đã được thanh lọc, và gia đình tôi được hưởng lợi ích rất nhiều.

Tôi muốn chia sẻ về sự hồi phục khỏi chứng trầm cảm của con gái mình để chứng minh tính siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.

Vợ chồng tôi sống ở thành phố Vũ Hán và có ba người con: Hai con trai và một con gái út. Con trai lớn và con gái sống cùng thành phố với chúng tôi, đứa còn lại sống ở thành phố khác. Khi tôi đang ở nhà của con trai thứ hai để chăm sóc cháu nội thì vào tháng 12 năm 2014, tôi nhận được một chuỗi tin nhắn từ con gái, vốn đang làm việc trong một bệnh viện. Từ ngữ của cháu không rõ ràng và tôi cảm thấy có điều bất ổn. Tôi lo lắng và quyết định đi gặp con gái.

Tôi khởi hành vào buổi trưa, đến Vũ Hán bằng xe lửa, và đến bệnh viện của con gái vào khoảng hơn 2 giờ chiều. Con gái tôi luôn là một đứa trẻ hoạt bát với tính cách vui vẻ và nụ cười ngọt ngào. Nhưng khi nhìn thấy nó, trông nó khá bối rối. Con tôi nói: “Hãy đưa con về nhà”. Các bác sỹ và y tá trong bệnh viện đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi đến gặp giám đốc bệnh viện và nói rằng con tôi muốn nghỉ việc. Giám đốc không hỏi gì cả và chỉ nói phòng tài chính thanh toán lương cho con gái tôi.

Tôi nói với con gái: “Mẹ không ăn gì từ sáng rồi. Có nhà hàng nào gần đây không? Mẹ sẽ nhanh chóng lấy chút gì đó để ăn và giúp con đóng gói đồ đạc.” Con gái đã đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ đằng sau bệnh viện.

Tôi gọi món và khi chuẩn bị ăn, con tôi nói to: “Mẹ, con có thai rồi!” Tôi sững sờ. Con tôi chưa kết hôn. Bạn trai của nó sống ở xa và chúng còn chưa đính hôn.

Tôi cảm thấy rất tệ, nhưng cảnh tỉnh bản thân: “Mình là một người tu luyện Đại Pháp. Mình nên bình tĩnh khi đối diện các vấn đề”. Tôi nói với con gái: “Hãy đóng gói đồ đạc và về nhà trước”. Cháu nói tôi hãy ăn trước nhưng tôi không thể ăn gì nữa. Tôi đã gọi cho con trai lớn đến và đưa chúng tôi về nhà. Con trai hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nói: “Không có gì. Em gái con làm việc mệt mỏi và chỉ muốn nghỉ ngơi ở nhà một thời gian ngắn.” Khi trên đường về nhà, con trai nói rằng tôi trông không tốt và hỏi tôi có ổn không. Tôi nói ổn và có thể là bị mệt vì đi xe lửa.

Chồng tôi đang chơi mạt chược. Tôi nhanh chóng dọn phòng để con gái nghỉ ngơi và sau đó làm bữa tối. Chồng tôi về nhà buổi tối và hỏi mọi thứ có ổn không. Tôi trả lời giống như đã nói với con trai và ông ấy không hỏi gì thêm nữa. Sau bữa tối, ông ấy xem TV. Con gái tôi chỉ ăn một chút và lên lầu nghỉ ngơi.

Sau khi rửa bát dĩa, tôi hỏi con gái việc gì đã xảy ra. Cháu nói rằng đã không thể ngủ vào buổi tối trong hai tháng, và có một giọng nói trong tai suốt thời gian dài. Hơn nữa, cháu đã không có kinh nguyệt trong hai tháng, nên nghi ngờ rằng đã có thai. Khi tôi hỏi làm thế nào mà chuyện đó xảy ra, cháu nói rằng một người bạn cùng lớp dẫn cháu đi trượt băng, cháu không biết chơi nên người bạn đã giới thiệu một chàng trai để dạy cháu. Trong lúc nghỉ ngơi, người này cho cháu uống một thứ gì đó và tâm trí cháu trở nên mơ màng sau khi uống. Khi tỉnh dậy, cháu không nhớ việc gì đã xảy ra. Tôi rất giận và la lên: “Mẹ dạy con thế nào từ khi còn nhỏ? Là con gái thì phải luôn tự chủ chính mình và không giao du với con trai một cách tuỳ tiện. Sao con lại làm một việc xấu hổ như vậy!” Con tôi khóc và không nói gì.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện. Tại sao lại giận dữ như vậy? Tâm trí con gái mình lúc đó mơ màng, và rất khó để khẳng định lời con gái là đúng hay sai. Mình phải xử lý thật lý trí.” Tôi với với con rằng sáng mai sẽ đến Bệnh viện Mẹ và Bé để kiểm tra và bảo con đi ngủ. Cháu nói rằng không thể ngủ. Tôi nói: “Nếu không thể ngủ thì có thể đọc Chuyển Pháp Luân cùng với mẹ.” Con tôi đồng ý. Cháu không tu luyện Đại Pháp nhưng luôn tin Đại Pháp. Sau đó chúng tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân. Khi tới giờ phát chính niệm, tôi bảo cháu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Đêm đó cả hai chúng tôi đều không ngủ được.

Sáng hôm sau, tôi đưa con đến bệnh viện để siêu âm. Sau đó bác sỹ nói: “Con gái bà không có thai. Không có gì bất ổn cả. Áp lực tinh thần là do triệu chứng không có kinh nguyệt. Hãy để cô ấy nghỉ ngơi ở nhà và mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Mặc dù vậy, con tôi vẫn không thể ngủ. Cháu liên tục nói rằng có giọng nói trong tai nhưng không thể nghe được là nói gì. Tôi hỏi: “Con có muốn đến bệnh viện để chữa trị hay học Pháp cùng mẹ?” Cháu nói muốn học Pháp cùng tôi. Vào ban ngày, ngoài thời gian nấu ăn và làm việc nhà, tôi đều dành thời gian để đọc Chuyển Pháp Luân với con. Chúng tôi cũng học vào ban đêm.

Vì tôi và con gái ở tầng hai, chồng tôi ở tầng một, nên ông ấy không biết chúng tôi có ngủ hay không. Trong vài ngày tiếp theo, ông ấy vẫn đi chơi mạt chược như bình thường. Vào ngày thứ tư, ông ấy hỏi tôi: “Tạo sao đèn chỗ bà sáng suốt đêm thế?” Tôi đã kể cho ông ấy tình trạng của con gái. Ông ấy lập tức muốn đưa con đến bệnh viện tâm thầm. Tôi nói: “Nếu đưa con gái đến đó, cuộc đời nó sẽ bị huỷ hoại. Ở đó có nhiều trẻ em trong làng chúng ta bị bệnh tâm thần. Có ai được chữa lành trong một bệnh viện tâm thần chưa?” Nhưng ông ấy không đồng ý. Ngày hôm đó ông ấy không còn muốn chơi mạt chược nữa mà ở nhà để tranh cãi với tôi.

Tôi sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến con gái nên tôi đã gọi cho con trai thứ hai và nhờ cháu mua vé xe lửa cho tôi và con gái. Sau đó tôi đưa con gái về nhà con trai thứ hai. Vào ban ngày, tôi giúp chăm sóc cháu trai và nấu ăn. Buổi tối tôi đọc Chuyển Pháp Luân cùng con gái.

Tình trạng con gái tôi tệ hơn vào đêm thứ năm ở nhà con trai tôi. Con bé dường như mất trí nhớ. Nó nói rằng không thể nhận ra bất cứ chữ nào, không biết cách sử dụng điện thoại và không thể nhớ gì cả. Tôi đề cập đến những bạn bè và bạn cùng lớp thân nhất của cháu nhưng cháu không hề nhận ra. Cha mẹ của bạn trai của con tôi sống cùng thị trấn với con trai tôi, và họ đã mua trái cây và đến gặp cháu vào mỗi tối. Vài ngày đầu tiên, con gái tôi đã gọi họ là dì và bác. Sau khi mất trí nhớ, cháu không nhận ra họ nữa. Người mẹ rất lo lắng và nói rằng chúng tôi nên đưa con bé đến Bệnh viện Tâm thần Nam Kinh để kiểm tra và bà ấy sẽ đi với tôi. Nhưng người cha nói rằng ông ấy tin Pháp Luân Công là kỳ diệu và họ nên nghe theo tôi. Tôi nói: “Tình trạng của con bé không phải là bệnh. Nó chỉ là bị áp lực tinh thần. Những triệu chứng này rất khó được chữa tại bệnh viện.”

Tâm tôi không động khi đối mặt với tình trạng của con gái. Từ Pháp tôi nhận ra rằng đây là nghiệp lực mà con gái tôi đã tích tụ từ những tiền kiếp. Tôi nghĩ: “Làm sao mà bệnh viện người thường có thể tiêu trừ nghiệp lực của con bé được? Đại Pháp là toàn năng, và năng lực của Sư phụ là vô biên! Miễn là mình tin vào Đại Pháp và Sư phụ, hướng nội, và đi cho chính con đường tu luyện, thì chắc chắc có thể giúp con gái vượt qua giai đoạn khó khăn này.”

Vài tháng sau, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng: Tôi đưa con gái quay về nhà ba mẹ mình. Khi đi qua một cánh đồng lúa, cánh đồng biến thành một cái ao. Tuy nhiên, nước trong đó rất đục. Con gái tôi rớt xuống ao khi đến đó rửa tay. Khi kéo con gái lên thì nó có vẻ như đã chết đuối. Tôi ôm cháu và khóc cho đến khi tỉnh lại, và lúc đó vẫn còn nước mắt ở khoé mắt tôi. Nghĩ về giấc mơ, tôi nhận ra rằng con bé đang trải qua những gì mà nó chắc chắn phải gặp trong cuộc sống và đó là cách để hoàn trả nghiệp lực. Đó cũng là để khảo nghiệm tín tâm của tôi vào Đại Pháp và Sư phụ.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Australia”:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?”

Tôi kiên định tin rằng Sư phụ sẽ giúp tôi vượt qua khổ nạn nhưng tôi cần phải vứt bỏ những chấp trước của con người trong quá trình này. Tôi hướng nội và phát hiện mình có chấp trước ẩn sâu vào ích kỷ. Tôi không có Thiện và Nhẫn to lớn mà Sư phụ đã dạy. Hơn nữa, tôi không đứng ở vị trí con gái để nhìn nhận sự việc khi đối diện với vấn đề của con bé. Dù con tôi là một đứa trẻ trong sáng và tốt bụng khi còn nhỏ, nhưng rất khó cho nó không bị trôi theo dòng khi ở trong một môi trường xã hội bại hoại do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gây nên.

Mỗi tối, tôi tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân cho con và phát chính niệm mỗi giờ. Vào đêm thứ ba sau khi cháu mất trí nhớ, tôi ở cùng con gái đến 3 giờ sáng và hỏi cháu có thấy buồn ngủ không. Khi cháu nói không buồn ngủ, tôi nói: “Để mẹ kể cho con một câu chuyện nhé?”

Kể một câu chuyện có thật về việc nhận nuôi một bé gái

Câu chuyện tôi kể là về một trải nghiệm thật của con gái. Tôi bắt đầu: “Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng nông dân. Họ tuy nghèo nhưng tốt bụng. Họ có hai con trai nhưng vẫn mong có một con gái. Thần tiên trên trời biết được mong ước của họ và khiến điều đó thành sự thật.

“Khoảng 23 năm trước, một sáng nọ, người chồng thấy một bé gái bị bỏ rơi trên mặt đất trước Cục Dân chính. Bé gái chỉ khoảng năm hay sáu tháng tuổi. Bé gái mặc một chiếc váy một lớp cũ và có một cái giẻ dưới thân. Cạnh bé có một tấm giấy ghi ngày sinh. Bé gái mở to mắt và nhìn những người đứng xung quanh. Cục Dân chính chưa mở cửa. Người đi đường vây quanh bé nhưng không ai muốn ẵm cả.

“Người chồng cảm thấy thương cảm nên đưa bé về nhà. Cặp vợ chồng xem bé như con ruột của mình. Họ sống tiết kiệm nhưng sẵn lòng chi tiền mua sữa bột cho bé gái. Họ bảo đảm bé được ấm vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè. Khi có thức ăn ngon, họ luôn cho bé ăn trước. Hai anh trai cũng rất tốt với bé và cũng cho bé đồ ăn thức uống ngon trước. Cặp vợ chồng rất vui khi thấy bé gái lớn lên trong hạnh phúc, đặc biệt là khi bé có sức khoẻ tốt. Cô bé đi học, tốt nghiệp và bắt đầu đi làm. Nhưng, không lâu sau khi bắt đầu đi làm, cô gái đã trải qua một khổ nạn lớn. Người mẹ tự trách mình vì không hoàn thành thệ ước là hướng dẫn cô gái tu luyện Đại Pháp, khiến cô dần mất đi bản tính tốt đẹp trong xã hội ô nhiễm.”

Khi nghe tôi kể chuyện, con gái từ nức nở chuyển sang bật khóc. Tôi khóc và nói: “Con gái, hãy khóc đi. Khóc cho vơi hết nỗi bất bình trong tâm đi.” Từ khi còn nhỏ, những người lớn và trẻ em trong làng thường nói rằng con gái tôi là con nuôi. Chúng tôi thật sự không thể làm gì nhiều để ngăn họ nói điều này. Kết quả là, con gái tôi phải chịu đựng rất nhiều khi nghe việc này. Sau khi khóc, cháu nói muốn ngủ. Sau đêm đó, con gái tôi đã có thể ngủ bình thường.

Nhưng khuôn mặt cháu bắt đầu sưng lên. Nó sưng đến nỗi con bé hầu như không thể mở mắt. Sau hai ngày, vết sưng bắt đầu giảm. Sau đó, cháu phát ban đỏ ở cả hai bên thái dương, dần dần lan ra toàn khuôn mặt. Tôi biết đây là một dấu hiệu tốt vì Sư phụ đang tịnh hoá cho cháu. Khi những vết phát ban nhỏ đang trong quá trình lành lại, trí nhớ của cháu cũng dầu hồi phục, và đã hồi phục hoàn toàn khi các vết phát ban biến mất. Hơn nữa, kinh nguyệt bị ngưng trong vài tháng đã có lại bình thường. Từ khi đưa cháu về nhà, nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, chưa đến một tháng mà con gái tôi đã được chữa khỏi bệnh trầm cảm và chứng mất ngủ một cái kỳ diệu. Khoa học hiện đại không thể giải thích việc này.

Con gái tôi và bạn trai đã sớm đính hôn và kết hôn vào năm 2015. Con tôi sinh một bé gái vào năm 2016, cháu rất hoạt bát và đáng yêu.

Nháy mắt mà 10 năm đã trôi qua. Mỗi khi nghĩ về những khổ nạn đã trải qua với con gái, tôi biết rằng nếu không có sự bảo hộ và ban phúc của Sư phụ, hậu quả là không thể tưởng tượng nỗi. Tôi cùng toàn thể gia đình rất cảm kích sự bảo hộ và cứu độ từ bi của Sư phụ!

Xin cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/26/479248.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/30/221421.html

Đăng ngày 21-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share