Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-10-2024] Vào tháng 5 năm nay, khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) cho hai công nhân ở thành phố, tôi đã bị báo cảnh sát. Một nhóm cảnh sát đã đến nhà tôi, lục soát nhà và đưa tôi đến đồn cảnh sát.

Mặc dù đã biết đến Đại Pháp từ nhiều năm trước, mãi cho đến năm 2023 tôi mới bước vào tu luyện. Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với cảnh sát. Trên đường đến đồn cảnh sát, nhiều quan niệm người thường liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi nhẩm thuộc các khẩu quyết phát chính niệm và cố gắng kiểm soát các quan niệm người thường. Tôi nghĩ: “Con không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng con sẽ không làm Sư phụ thất vọng”. Quyết định này ngay lập tức khiến tâm trí tôi bình tĩnh lại.

Bước ra khỏi đồn cảnh sát

Trong quá trình thẩm vấn, tôi không hợp tác với cảnh sát và không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ. Một cảnh sát đã chụp ảnh tôi mà không có sự đồng ý của tôi và thông qua nhận dạng khuôn mặt, họ đã tìm thấy thông tin của tôi trong cơ sở dữ liệu của họ. Sau khi đọc hồ sơ của tôi, trưởng đồn cảnh sát nhìn tôi với vẻ khó tin và nói: “Cô đã đạt được thành công trong một nghề nghiệp danh giá đến thế, vậy mà lại tu luyện Pháp Luân Công à?”

Tôi cố gắng giải thích với anh ấy rằng Đại Pháp đã được phổ truyền khắp thế giới và được thực hành bởi những người từ mọi tầng lớp xã hội, nhưng anh ta không muốn nghe bất kỳ điều gì. Thay vào đó, anh ta chỉ vào các sách Đại Pháp, đĩa DVD giảng chân tướng và các tờ rơi tịch thu được từ nhà tôi, và đe dọa sẽ tống tôi vào tù.

Tôi đã không nói cho trưởng đồn biết tôi lấy những tờ rơi đó ở đâu, điều này khiến anh ta tức giận hơn. Anh ta hét lên: “Nếu cô không nói cho tôi biết cô lấy chúng ở đâu, tôi sẽ gọi cho sếp của cô”. Nỗi sợ hãi dâng lên trong tôi và đủ loại suy nghĩ chạy loạn trong tâm trí tôi. Nếu tôi mất việc thì sao? Làm sao tôi có thể trả tiền cho khoản vay mua nhà? Làm thế nào tôi có thể nuôi sống gia đình mình?

Nhưng tôi nhanh chóng vượt qua tâm sợ hãi của mình, tôi nghĩ rằng: “Đây có thể là một điều tốt. Nếu tất cả các đồng nghiệp của tôi biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể công khai giảng chân tướng cho họ mà không e ngại gì nữa. Đây chính là bước đột phá mà tôi cần”.

Vào buổi chiều, Đội trưởng Đội An ninh Nội địa xuất hiện. Vị trưởng đồn cảnh sát chỉ vào các sách và tờ rơi Đại Pháp, và hỏi rằng nên đưa những điều gì vào báo cáo. Đội trưởng Đội An ninh Nội địa vẫy tay và rời đi mà không nói gì. Sau đó, trưởng đồn cảnh sát nói với tôi rằng trong báo cáo chỉ ghi lại những cuốn sách nhỏ tôi mang theo khi bị bắt. Về nghề nghiệp của tôi, anh ta ghi là “thất nghiệp”.

Trưởng đồn đã rất tử tế khi không đưa những thứ bị tịch thu từ nhà tôi vào báo cáo, vì chúng có thể làm thay đổi kết quả của vụ án, khiến tình hình của tôi tồi tệ hơn nhiều. Tôi cảm ơn anh ấy: “Tôi rất mừng khi nghe điều này. Không phải vì bản thân tôi mà vì anh, vì lòng tốt của anh. Tuy nhiên, tôi sẽ không ký vào báo cáo”.

Trưởng đồn trả lời với một nụ cười: “Được thôi”. Sau đó, anh ta rời đi để giải quyết một số việc gấp.

Vào buổi chiều, trưởng đồn cảnh sát quay lại và nói với tôi: “Cô bị hình phạt nhẹ nhất mà tôi từng thấy, chỉ bị giam giữ năm ngày”. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là: “Năm ngày thì chẳng là gì cả. Tôi vẫn ổn thôi. Dù sao thì tôi cũng không hợp tác”. Sau đó tôi nhận ra rằng suy nghĩ theo cách đó là sai, vì chấp nhận hình phạt, bất kể nhẹ đến đâu, vẫn là thừa nhận cuộc bức hại. Tôi nên phủ định hoàn toàn sự an bài của tà ác. Tôi nhắm mắt lại và phát chính niệm.

Tôi biết rằng Sư phụ sẽ không an bài bất kỳ hình thức bức hại nào đối với các học viên. Tôi không sợ hãi và không thể thừa nhận cuộc bức hại này. Khi trưởng đồn quay lại, anh ấy tươi cười, bảo tôi có thể về nhà ngay bây giờ, nhưng vào thứ Hai tôi cần phải quay lại báo cáo.

Hoàn toàn cải biến quan niệm

Ngay khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Thưa Sư phụ, con hẳn có sơ hở lớn trong tu luyện nên mới xảy ra chuyện như vậy”. Tôi hướng nội để tìm ra những thiếu sót của mình. Có phải là tâm oán hận? Tâm tranh đấu? Tâm tật đố? Hay là tâm hiển thị? Tôi đã quá mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, và chính niệm của tôi cũng suy giảm. Tôi tưởng rằng mình đã sáng suốt và cẩn trọng khi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, nhưng tôi vẫn bị báo cảnh sát. Tôi đã suy ngẫm về toàn bộ quá trình tư duy của mình trước, trong và sau khi bị bắt nhưng không thể tìm ra bất kỳ sở hở nào có thể bị lợi dụng. Tôi tự hỏi: “Nếu mình bị bức hại ngay cả khi không có bất kỳ quan niệm hay chấp trước người thường nào, thì liệu mình có thể an toàn giảng chân tướng trong tương lai hay không?”

Đúng lúc đó, đèn cảnh báo trên bảng điều khiển xe của tôi bật sáng, báo hiệu áp suất lốp xe bên phải phía trước quá thấp. Điều đó khiến tôi nhận ra rằng suy nghĩ của mình không phù hợp với Pháp. Tôi lái xe đến tiệm sửa ô tô và được thông báo: “Lốp xe của cô bị thủng rồi. Chúng tôi sẽ phải thay lốp mới”.

Trong lúc chờ đợi ở sảnh, tôi hướng nội sâu hơn để xem xét bản thân và cụm từ “phủ định hoàn toàn” hiện lên trong đầu tôi. Đúng vậy, bất kể cựu thế lực có hoành hành đến đâu, Sư phụ cũng không thừa nhận chúng và tôi cũng vậy. Vậy thì chẳng phải mọi vấn đề và khó khăn mà tôi gặp phải đều là điều tốt hay sao? Chẳng phải Sư phụ đang lợi dụng chúng để giúp tôi tu luyện sao?

Giảng chân tướng cho trưởng đồn cảnh sát

Vào thứ Hai, tôi lẽ ra phải trình diện tại đồn cảnh sát và bị giam giữ trong năm ngày. Tuy nhiên, tôi không có ý định hợp tác, cũng không thừa nhận yêu cầu như vậy. Dù vậy tôi vẫn thấy lo lắng. Để áp chế sự can nhiễu của những suy nghĩ và quan niệm người thường, tôi đã tăng cường học Pháp và gia cường chính niệm của mình.

Vào ngày hôm đó, tôi không đến đồn cảnh sát. Trưởng đồn cũng không gọi điện. Tôi suy nghĩ về việc vị trưởng đồn trẻ tuổi kia đã thể hiện lòng tốt, mặc dù anh ấy không biết sự thật về Đại Pháp. Tôi bắt đầu soạn thảo một bức thư để giảng chân tướng cho anh.

Tâm tôi thuần tịnh và tư duy sáng suốt. Tất cả những gì tôi mong muốn là anh ấy biết được sự thật. Đầu tiên, tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình và những lợi ích mà tôi được hưởng từ Đại Pháp, sau đó tôi nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp được hàng triệu người trên khắp thế giới tu luyện. Tôi giải thích rằng chỉ vì lòng đố kỵ đã khiến Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), phát động cuộc đàn áp và chiến dịch bôi nhọ Pháp Luân Công. Tôi nhắc nhở anh ấy rằng làm việc tốt sẽ nhận được phúc báo và làm việc xấu sẽ bị quả báo. Tôi đã thẳng thắn chia sẻ rằng tôi luôn không tin tưởng cảnh sát, vì khi còn nhỏ, tôi đã chứng kiến ​​các học viên Đại Pháp ở làng mình bị bức hại một cách tàn nhẫn.

Tôi viết: “Hôm đó tôi đến đồn cảnh sát với sự oán hận đối với anh và các cảnh sát ở đó. Sau đó, tôi đã nhận thấy rằng tình huống này chỉ là vì tôi tu luyện chưa đủ tốt. Anh là một người tốt bụng với tư duy sáng suốt và bản tính trong sáng. Tôi hy vọng chúng ta có thể là bạn”.

Vào sáng thứ Tư, tôi đã đến đồn cảnh sát và đích thân đưa lá thư cho trưởng đồn. Anh ấy nhắc tôi rằng vào một thời điểm nào đó, tôi phải thụ án năm ngày giam giữ. Vài ngày sau, anh ấy gọi điện cho tôi và thúc giục tôi đến đồn để anh có thể khép lại vụ án của tôi.

Đồn cảnh sát nằm ngay bên cạnh trại tạm giam, và khu vực tòa án chỉ cách có một con hẻm nhỏ. Vào mỗi sáng, sau khi đưa con trai đến trường, tôi bắt đầu đến đó để phát chính niệm. Tôi đỗ xe trong con hẻm và tập trung tư tưởng vào việc phát chính niệm trong hai giờ đồng hồ. Tôi không để bất kỳ sự can nhiễu nào hay áp lực nặng nề nào từ phía cảnh sát ngăn cản nỗ lực của mình, tôi chỉ giữ một ý niệm: “Tôi sẽ không hợp tác với cuộc bức hại này”.

Kinh văn mới của Sư phụ đã giúp tôi chính lại bản thân

Vào một buổi sáng sớm, một đồng tu đã gõ cửa nhà tôi. Ngay khi tôi mở cửa, cô ấy hào hứng nói rằng: “Kinh văn mới của Sư phụ đã được công bố rồi”.

Sau khi cùng nhau học kinh văn mới của Sư phụ, “Pháp Nạn”, chúng tôi nhận ra rằng mình đã không đi đúng hướng trong việc giảng chân tướng. Cả hai chúng tôi đều có lịch làm việc rất linh hoạt. Tôi làm việc tại nhà hầu hết các ngày và khối lượng công việc rất nhẹ. Đồng tu này gần đến tuổi nghỉ hưu, cũng không có nhiều việc để làm trong ngày. Vào mỗi buổi sáng trong giờ làm việc, chúng tôi đã cùng nhau ra ngoài để giảng chân tướng.

Thực ra, sau khi tôi bị bắt, khá nhiều đồng tu đã chỉ ra rằng lẽ ra chúng tôi không nên ra ngoài giảng chân tướng vào thời gian cần phải làm việc. Nhưng tôi không nghĩ rằng đó là vấn đề quan trọng. Tôi nghĩ: “Ngay cả khi chúng tôi không giảng chân tướng vào buổi sáng, thì chúng tôi cũng không cần phải làm việc. Vậy thì tại sao không thể tận dụng thời gian đó để giảng chân tướng? Chẳng phải như vậy là cách sử dụng thời gian hợp lý hơn sao?”

Mặc dù trong kinh văn, Sư phụ nói về các vấn đề liên quan đến các học viên làm trong lĩnh vực truyền thông của chúng ta, nhưng tôi cảm thấy rằng mỗi câu đều nhắm trực tiếp vào tôi. Chúng tôi đã nhận thức được vấn đề của mình ở đâu. Chúng tôi quyết định điều chỉnh lịch trình và bắt đầu giảng chân tướng vào giờ nghỉ trưa và cuối tuần.

Vào ngày hôm sau, khi phát chính niệm gần đồn cảnh sát, tôi gặp phải rất nhiều can nhiễu. Tôi không thể tĩnh tâm và tập trung được, do đó chính niệm của tôi suy yếu. Đúng lúc tôi đang bực bội, điện thoại của tôi reo lên và đó là trưởng đồn cảnh sát. Anh ta yêu cầu tôi trình diện tại đồn. Vì không giữ được tâm tính, tôi đã trả lời một cách gay gắt. Giọng điệu của anh ấy cũng cứng rắn hơn, không hề bình tĩnh như thường lệ, anh ta nói rằng: “Tôi không thể chờ mãi được. Nếu cô không tự đến, tôi sẽ phải bắt giữ cô!”

Tôi cúp máy, suy nghĩ trong tuyệt vọng: “Khi nào thì tất cả những điều này mới kết thúc đây?” Cảm thấy bị giày vò, tôi gần như suy sụp, nghĩ rằng: “Hay là mình từ bỏ và thụ án năm ngày còn hơn”. Rồi một giọng nói bên trong tôi hỏi rằng: “Để vấn đề được giải quyết nhanh chóng ư? Ngươi chẳng phải sẽ làm Sư phụ thất vọng sao? Còn vô số chúng sinh đã đặt hy vọng vào ngươi thì sao?” Tôi chợt nhận ra rằng mỗi bước đi trong quá trình tu luyện của mình sẽ có tác động to lớn vượt ra ngoài cảnh giới này. Tôi không thể phạm phải sai lầm. Cái dũng của người thường chỉ là anh hùng trong người thường, nhưng đó chắc chắn không phải là chính nghĩa. Bất kể khó khăn hay nguy hiểm đến đâu, chúng ta phải kiên trì bước trên con đường chân chính nhất. Con đường này rất hẹp và đôi khi tưởng chừng bất khả thi, nhưng sẽ có ánh sáng ở cuối đường, vì đó là con đường do Sư phụ an bài.

Kinh văn thứ hai của Sư phụ giúp tôi từ bi hơn

Vào khoảng giữa trưa một ngày, một đồng tu gọi điện cho tôi và nói rằng: “Sư phụ đã công bố một kinh văn nữa”. Sau khi học kinh văn mới “Kinh tỉnh”, tôi cảm thấy mình đã làm Sư phụ thất vọng. Câu đầu tiên của bài kinh văn đã chạm mạnh vào trái tim tôi.

Sư phụ giảng:

“Trong xã hội người thường, từ bi thể hiện ra thiện ý và yêu thương, đây cũng là trạng thái mà đệ tử Đại Pháp phản ánh ra từ trong sinh mệnh”. (“Kinh tỉnh”)

Nhớ lại cuộc nói chuyện qua điện thoại với vị trưởng đồn cảnh sát, tôi hối hận vì đã để cảm xúc chi phối mình. Thay vì từ bi, tôi lại đối xử tệ với anh ấy. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy xấu hổ. Tôi tự trách mình và trở nên buồn bã. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng đây cũng không phải là trạng thái đúng đắn của một người tu luyện. Tôi bình tĩnh lại và phát chính niệm trong thời gian dài. Tôi cũng học cả hai bài kinh văn mới của Sư phụ nhiều lần.

Tôi ngày càng nhận rõ ra rằng mình cần phải làm gì. Tôi quyết định: “Mình sẽ đến đồn cảnh sát. Mình sẽ không tuân theo yêu cầu của tà ác và sẽ chứng thực Pháp bằng lòng từ bi”. Lòng tôi tràn ngập sự tự tin.

Tôi nói với con trai về ý định của mình. Con nói: “Mẹ ơi, con sẽ đi cùng mẹ”. Tôi rất vui khi nghe điều đó. Trong suốt thời gian qua, tôi đã thành thật chia sẻ với con về vụ bắt giữ cũng như diễn biến vụ án của tôi, và con trai hết sức ủng hộ tôi.

Vào cuối tuần đó, hai mẹ con tôi đã đến đồn cảnh sát. Trước khi vào cổng, tôi dừng lại và hỏi con: “Con có sợ không?” Con trai lắc đầu và bảo con không sợ, vì vậy tôi bảo con: “Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không được có bất kỳ ý nghĩ bất kính nào đối với Sư phụ hay Đại Pháp. Con có thể làm được không?” Con trai gật đầu. Khi chúng tôi nắm tay nhau bước vào đồn cảnh sát, tôi nhắc con: “Con hãy phát chính niệm nhé!” Lúc đó, mọi quan niệm người thường trong tôi đều tan biến. Tôi bình tĩnh, vững vàng và cảm thấy mình thật to lớn, như thể đồn cảnh sát chỉ là một chiếc hộp nhỏ nằm dưới chân tôi vậy.

Trưởng đồn không có ở đó. Tôi gọi điện cho anh và nói rằng tôi đã ghé qua. Trong những tuần tiếp theo, anh ấy gọi điện cho tôi hàng tuần như thường lệ. Tôi nói chuyện với anh bằng lòng từ bi nhưng không làm theo yêu cầu của anh. Trong khi đó, tôi vẫn tiếp tục tu luyện bản thân và giảng chân tướng.

Trận chiến cuối cùng giữa thiện và ác

Vào một buổi sáng đầu tháng 7, trong khi đang phát chính niệm gần đồn cảnh sát, người quản lý của tôi gọi cho tôi và bảo tôi đến văn phòng của giám đốc, có các viên chức từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật địa phương cùng Phòng 610 sẽ gặp chúng tôi ở đó. Ông ấy còn nói rằng tôi cần phải ký vào một văn bản.

Tâm trí tôi trống rỗng. Lần này không còn cách nào khác, tôi buộc phải tham dự cuộc họp này. Hàng ngàn suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi. Để bình tĩnh lại, tôi cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân lên và nhìn vào bức ảnh của Sư phụ. Như thường lệ, Sư phụ mỉm cười với tôi đầy từ bi.

Khi tôi cố gắng giữ tâm bình hòa trên đường đến văn phòng, Pháp của Sư phụ hiện lên trong đầu tôi: “Một cái bất động sẽ ức chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc)

Khi tôi đến văn phòng của giám đốc, ông ấy nói với tôi rằng các quan chức sẽ đến muộn. Trong khi chờ đợi một mình trong phòng họp, tôi phát chính niệm mạnh mẽ. Tất cả mọi lo lắng của tôi tan biến, và một dòng năng lượng bình hòa bao trùm lấy tôi.

Không lâu sau, Phó bí thư của Ủy ban Chính trị và Pháp luật đến. Giám đốc của tôi giới thiệu với ông ấy rằng tôi là người “sáng suốt, hiệu quả làm việc rất tốt và có năng lực”. Phó bí thư lắng nghe, sau đó quay sang và hỏi tôi rằng ngày hôm đó chuyện gì đã xảy ra tại đồn cảnh sát sau khi tôi bị bắt. Tôi kể cho họ nghe và nói lời tốt đẹp về người trưởng đồn cảnh sát trẻ tuổi. Phó bí thư gật đầu và bầu không khí trở nên thân thiện hơn.

Khi Đội trưởng An ninh Nội địa đến, Phó bí thư đã phát biểu, nhắc lại những luận điệu tuyên truyền của ĐCSTQ nhằm vu khống và bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cố gắng ngăn ông ta lại và nói rõ cho họ biết sự thật. Điều này khiến Phó bí thư tức giận, ông ta nói: “Cô hãy xem mình đang nói những gì! Cô vẫn đang bảo vệ pháp môn này. Cô đã bị lừa dối và sẽ không chịu thay đổi suy nghĩ của mình phải không? Tôi thấy cô là một người tốt, lại có trí tuệ cao, nhưng sao lại hồ đồ như vậy khi nói đến Pháp Luân Công?” Tôi muốn nói thêm nhưng Đội trưởng Đội An ninh Nội địa đã ngăn tôi lại.

Rõ ràng là Phó bí thư không biết sự thật về Đại Pháp, nhưng ông ta cũng không có ý định tiếp tục bức hại tôi. Tôi đã xin số điện thoại của ông ấy để có thể nói chuyện sâu hơn với ông về Pháp Luân Đại Pháp vào lúc khác. Ngoài ra, không ai đề cập đến việc ký bất kỳ tài liệu nào. Cuối cùng, tôi được thông báo có thể về nhà.

Một tuần sau, Phó bí thư đã gọi điện cho tôi và hẹn gặp tôi ở một công viên. Tôi đoán rằng ông ấy muốn gặp riêng để yêu cầu tôi ký cam kết từ bỏ Đại Pháp, nhằm khép lại vụ án. Tôi cần tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho ông, để ông ấy không còn tiếp tay cho ĐCSTQ trong cuộc bức hại này nữa.

Khi chúng tôi gặp nhau, sau lời chào hỏi ngắn gọn, ông ấy đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi cô một câu nhưng có lẽ cô sẽ không nói cho tôi biết. Cô đã lấy những tờ rơi ở đâu vậy?” Tôi mỉm cười nhưng không nói gì. Ông ấy tiếp tục ca ngợi ĐCSTQ. Tôi nhắc ông về nhiều phong trào chính trị mà ĐCSTQ phát động đã giết chết hàng triệu người dân Trung Quốc vô tội và xóa bỏ nền văn hóa truyền thống Trung Hoa. Ông ấy ngày càng tỏ ra tức giận và nói rằng tôi đã bị các thế lực “phản Hoa” tẩy não.

Chúng tôi tranh luận qua lại, mỗi người đều cố gắng thuyết phục đối phương. Ngay khi tôi đề cập rằng ĐCSTQ đã mang lại sự hủy diệt cho đất nước và người dân Trung Quốc, ông ấy lập tức đứng bật dậy và hét vào mặt tôi. Ông nói rằng vào thứ Hai, ông ấy sẽ đến chỗ làm của tôi và bắt tôi ký bản cam kết trước mặt giám đốc của tôi. Tôi nói với ông ta: “Tôi sẽ không bao giờ ký vào đó”.

Giọng điệu của ông ấy đầy đe dọa khi nói rằng: “Tôi đã phụ trách [xử lý] Pháp Luân Công trong hơn 20 năm. Không ai trong số các người có thể thoát khỏi việc này nếu không ký vào bản cam kết. Điều đó là không thể”.

Tôi bình tĩnh nhắc lại rằng tôi sẽ không ký. Ông ta cười khẩy: “Được thôi. Tôi sẽ bảo giám đốc của cô giữ lại tiền lương của cô. Cô sẽ không được trả lương cho đến khi chịu ký vào đó”. Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta và nói rằng nếu tôi không được trả lương, thậm chí ngay cả khi tôi không biết mình sẽ kiếm đâu ra tiền trả nợ tiền vay mua nhà cho tháng tới, thì tôi vẫn sẽ không ký. Ông ấy dừng lại để lấy lại bình tĩnh, rồi nói: “Vậy hẹn gặp lại cô vào thứ Hai. Sao cô không suy nghĩ về điều đó và gọi cho tôi nếu cô đổi ý?” Tôi mỉm cười và lắc đầu.

Vào ngày hôm sau, sau khi đưa con trai đến trường, tôi đỗ xe gần Ủy ban Chính trị và Pháp luật, và phát chính niệm. Mặt trời dần ló dạng sau những đám mây ở phía đông và những tia nắng chiếu xuyên qua. Mây không bao giờ có thể che khuất được mặt trời. Sau khi tôi phát chính niệm trong suốt một giờ, Phó bí thư đã gọi điện cho tôi. Ông ấy gần như tỏ ra hối lỗi, nói rằng: “Hôm qua chúng ta đã nói chuyện rất nhiều. Nhưng cô vẫn không đổi ý. Tôi sẽ không đến chỗ làm của cô vào thứ Hai. Nhưng cô phải hứa rằng cô sẽ cẩn thận và nghĩ đến tương lai của mình”.

Tôi cảm kích lòng tốt của ông ấy và chân thành nói với: “Cảm ơn anh rất nhiều. Hôm qua anh đã hỏi tôi tại sao lại xin số điện thoại của anh. Tôi muốn nói với anh rằng đừng tham gia vào cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp nữa”. Ông ấy không nói gì nên tôi tiếp tục: “Anh có thực sự nghĩ rằng các học viên Đại Pháp là những người xấu không?”

Ông ấy trả lời: “Họ không phải là người xấu. Họ đều rất thẳng thắn và chân thành. Tuy nhiên, chính phủ đã cấm môn tu luyện này”.

Tôi rất vui khi một viên chức ĐCSTQ, người đã xử lý các vụ án Pháp Luân Công trong hơn 20 năm, đã nhận ra rằng chúng tôi là những người tốt. Tôi chúc ông ấy may mắn và sau đó cúp máy.

Lời Kết

Thử thách kéo dài hai tháng này đã được Sư phụ hóa giải. Tôi đã trải qua một khảo nghiệm lớn và chịu đựng rất nhiều đau khổ về mặt tinh thần, điều này giúp tôi buông bỏ những quan niệm và chấp trước người thường. Trong suốt quá trình, tôi quyết tâm chính lại bản thân mình. Tôi chưa từng khóc vì những khổ nạn của bản thân, nhưng mỗi lần nghĩ đến Sư phụ, tôi đều bật khóc. Tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì đã khiến Sư phụ thất vọng. Phần biết của tôi hiểu rất rõ rằng Sư phụ đã phải chịu đựng rất nhiều vì tôi.

Một buổi sáng, tôi nghe bài chia sẻ của một học viên trên Phát thanh Minh Huệ: “Giữa hỗn loạn, mang hy vọng đến cho mọi người bằng sự thiện lương”. Học viên đó chia sẻ rằng những cảnh sát thực thi pháp luật tham gia vào cuộc đàn áp không phải đều không còn hy vọng. Trước khi đến thế giới này, họ đã hiểu rõ hậu quả mà mình phải đối mặt nếu đóng vai trò như vậy, nhưng họ đã chọn đến vì tin tưởng vào an bài của Sư phụ. Tuy nhiên, do nhiều yếu tố khác nhau, nhiều người đã thực sự lạc lối và phạm phải những tội ác nghiêm trọng. Tác giả đã viết: “Khi chúng ta cùng hạ thế, chúng ta đã nhắc nhở nhau rằng nếu có ai bị lạc lối, chúng ta phải đánh thức họ để có thể cùng nhau trở về thiên thượng”.

Nước mắt tôi tuôn rơi, và vào lúc ấy tôi hoàn toàn buông bỏ tự ngã. Tất cả những gì tôi mong muốn là tuân theo sự an bài của Sư phụ và trợ giúp Sư phụ cứu tất cả những ai còn có thể cứu được.

Con xin tạ ơn Sư phụ từ bi và vĩ đại! Xin cảm ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ vô tư dành cho tôi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/4/483149.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/24/221786.html

Đăng ngày 31-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share