Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-08-2024] Mỗi khi tôi gặp phải mâu thuẫn, tôi luôn tự hỏi mình: “Ngươi muốn làm người hay muốn trở thành thần?” Sau đó, tôi kiên định trả lời: “Tôi muốn trở thành một vị thần!”

Một đồng tu kể với tôi rằng cô ấy bị nghiện điện thoại di động. Cô cảm thấy rất khổ tâm và hỏi tôi rằng cô nên làm gì. Tôi nói với cô ấy rằng cô đã hiểu rõ con đường tu luyện của chúng ta khó khăn như thế nào, và khuyên cô suy nghĩ lại. Sau đó, tôi hỏi cô ấy rằng muốn làm người hay trở thành một vị thần. Làm người chỉ toàn là khổ đau, ngoài điều đó ra thì còn gì nữa đâu?

Tu luyện bản thân qua hai thập kỷ: Loại bỏ các chấp trước, gồm cả tâm oán hận

Vào năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ vài ngày sau đó, tất cả các căn bệnh đã giày vò tôi suốt nhiều năm đều biến mất. Cảm giác vô bệnh thật tuyệt vời không thể nào diễn tả hết. Mọi người xung quanh tôi, bao gồm cả chồng tôi, đều chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, chồng tôi nói với bạn bè của anh ấy rằng: “Các bạn hãy khuyên vợ mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ khi vợ tôi bắt đầu tu luyện, cô ấy không còn bệnh tật gì nữa, và tính tình cũng tốt hơn. Cuộc sống của tôi giờ dễ chịu hơn rất nhiều”. Chồng tôi cũng đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân ba lần.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu. Ban đầu, chồng tôi không để ý đến việc tôi tu luyện ở nhà. Tuy nhiên, vì tôi bị bắt vì đức tin của mình, và vì chính sách của ĐCSTQ trừng phạt toàn bộ gia đình đã làm ảnh hưởng đến tương lai của anh ấy, nên anh đã thay đổi quan điểm. Anh ấy không cho phép tôi học Pháp hoặc luyện công nữa. Khi thấy tôi luyện công, anh đã chửi bới và đánh tôi. Anh thường đánh tôi đến mức khiến tôi bầm tím khắp người.

Anh ấy cư xử thất thường và không chịu lắng nghe tôi. Tôi ghét chồng mình, và nghĩ rằng: “Trước đây anh cũng đã từng học Đại Pháp. Đại Pháp tuyệt vời như vậy. Làm sao mà anh lại đứng về phía tà đảng?”. Vì tôi không nghe lời anh, mối quan hệ của chúng tôi trở nên xấu đi, và chúng tôi gần như phải ly hôn. Thêm vào đó, anh ấy còn ngoại tình. Nhưng đến lúc ra tòa ly hôn, anh ấy đã thay đổi quyết định, vì điều anh thực sự muốn là khiến tôi từ bỏ tu luyện.

Sau giờ làm việc, tôi học Pháp ở văn phòng trước khi về nhà. Một thời gian sau, tôi nghĩ rằng mình cần phải hành động chính trực hơn, tôi đã học Pháp và luyện công ở nhà, nhưng khi chồng tôi nhìn thấy, anh đã đánh tôi, rồi cãi vã với tôi.

Tôi nói rõ ràng với anh ấy: “Em có quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Và em có quyền học Pháp và luyện công ở nhà”. Nhưng chồng tôi không chấp nhận điều này. Vì vậy, tôi đợi khi anh vắng mặt thì mới học Pháp. Lúc đó, tôi chia sẻ với các đồng tu, và họ giúp tôi hiểu rằng khổ nạn này bắt nguồn từ tâm tranh đấu và tâm sợ hãi của tôi.

Nếu đặt mình vào góc độ của chồng tôi mà suy nghĩ, thì anh cũng là một nạn nhân. Nhiều gia đình của các học viên đều không có cuộc sống dễ dàng. Khi chúng tôi bị bức hại, gia đình chúng tôi cũng rơi vào trạng thái sợ hãi. Hầu hết họ đều biết Đại Pháp là tốt, họ chỉ là không muốn người thân của mình bị bức hại. Điều khiến họ lo sợ hơn nữa là việc này có thể phá hủy gia đình. Đây là những gì mà người bạn của chồng tôi đã chia sẻ với tôi sau khi chồng tôi qua đời.

Khi chồng tôi còn sống, tôi đã bắt đầu thay đổi cách cư xử của mình và quan tâm đến anh ấy nhiều hơn. Ban đầu, anh không ăn những món tôi nấu mà tự nấu mì cho mình. Tôi không nói gì và vẫn tiếp tục nấu ăn cho anh. Dần dần, tôi buông bỏ được một số chấp trước như tâm tranh đấu và tâm oán hận. Tâm tôi không còn bị ảnh hưởng bởi cách anh đối xử với tôi nữa. Sau đó, anh ấy bắt đầu thay đổi và trở nên dễ gần gũi hơn.

Trước kia, tôi không khỏe nên chồng tôi phải làm nhiều việc nhà. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã tự lo hết mọi việc nhà. Tôi luôn tuân theo tiêu chuẩn của người tu luyện trong mọi chuyện. Tôi phải nghe theo lời Sư phụ và giữ gìn tâm tính. Tôi không thể tranh đấu với người khác. Tôi phải làm theo lời dạy của Sư phụ, và dùng lòng từ bi cảm động chồng tôi. Tôi muốn dùng hành động của mình để chứng minh sự tuyệt vời của Đại Pháp.

Mỗi lần anh ấy đánh tôi, tôi tự nhủ tự tận đáy lòng: “Mình phải tu luyện tâm tính, mình không muốn là người thường, mình muốn trở thành một vị thần”. Tôi muốn theo Sư phụ và trở về ngôi nhà chân chính của mình. Sau nhiều năm tu luyện bản thân với chồng, tâm tính tôi đã đề cao rất nhiều, đặc biệt là trong việc loại bỏ tâm oán hận và cảm giác bất bình trong tâm.

Khi tôi thay đổi bản thân, chồng tôi cũng thay đổi. Anh ấy âm thầm đồng ý để tôi học Pháp và luyện công ở nhà. Khi thấy tôi học Pháp hoặc luyện công, anh giả vờ như không thấy gì. Khi tôi nói với anh ấy về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, anh đã đồng ý. Đôi lúc, tôi nói với anh “Cảm ơn anh!” từ tận đáy lòng.

Khi anh ấy hỏi tôi tại sao lại cảm ơn anh, tôi trả lời: “Vì đã giúp em đề cao”.

Chồng tôi luôn có sức khỏe tốt, nhưng vào năm 2019, anh ấy được chẩn đoán mắc một căn bệnh mãn tính không thể chữa khỏi. Đôi khi anh đau đớn rất nhiều, tôi bảo anh hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!” Anh ấy không nói gì, nhưng ngày hôm sau anh nói chuyện với tôi với nụ cười trên môi. Tôi biết anh đã niệm những câu chân ngôn, và điều đó đã làm dịu cơn đau của anh.

Có lần, anh nói với tôi: “Mọi người đều khinh thường anh. Nếu em khinh thường anh là một người vô dụng, em có thể đệ đơn ly hôn, anh sẽ không ghét em đâu”.

Tôi trả lời: “Anh yên tâm! Em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tuân theo yêu cầu của Sư phụ để trở thành một người tốt. Làm sao em có thể bỏ anh khi anh như thế này? Mấy năm qua em tu luyện là vì điều gì chứ? Anh không phải là người xấu. Anh chỉ là chịu quá nhiều áp lực và đau khổ. Hãy để quá khứ qua đi”.

Vào cuối năm 2022, chồng tôi đã bị nhiễm COVID-19. Lúc đầu, anh không xuất hiện triệu chứng và không có phản ứng gì. Nhưng sau đó anh cảm thấy mình không thở được và đã được đưa vào bệnh viện. Phổi anh đã chuyển sang trắng và tình trạng không còn có thể chữa trị được nữa. Anh ấy nói với tôi: “Anh đau quá, làm ơn hãy giúp anh!”

Tôi nói: “Em không thể giúp anh. Chỉ có Sư phụ chúng ta mới có thể. Nếu anh không muốn chịu đựng thêm nữa, anh phải thành tâm sám hối với Sư phụ. Hãy thú nhận tất cả những lỗi lầm và tội lỗi mà anh đã phạm phải đối với Đại Pháp. Cầu xin Sư phụ tha thứ cho anh. Có lẽ khi đó anh mới có một kết quả tốt đẹp”. Anh ấy gật đầu.

Chồng tôi rơi vào hôn mê suốt tám giờ rồi tỉnh lại. Anh nhìn vào mắt tôi và nói: “Đại Pháp là thật, những gì em nói với anh đều là sự thật”. Anh ấy không thể nói rõ ràng, nhưng anh cố gắng truyền đạt là sau khi anh sám hối với Sư phụ, Sư phụ đã tha thứ cho anh. Vì vậy, anh không phải xuống địa ngục nữa. Tôi bảo anh hãy yên tâm. Sư phụ rất từ ​​bi. Anh có thể ra đi thanh thản rồi. Một lúc sau, chồng tôi qua đời với nụ cười trên môi.

Sau đó, trong một giấc mơ anh đã nói với tôi rằng anh đang ở một nơi chờ đợi Chính Pháp kết thúc, để anh có thể cùng chúng tôi trở về ngôi nhà thực sự của mình.

Loại bỏ tâm oán hận

Hiện tại, tôi đang giúp chăm sóc cháu trai tại nhà con gái tôi. Trước khi cháu bé chào đời, mẹ chồng của con gái tôi nói rằng bà ấy sẽ là người chăm sóc chính cho cháu, và tôi chỉ cần thay bà trông cháu khi cần. Khi còn trẻ, sức khỏe của tôi yếu sau khi sinh con, nên chồng tôi là người chăm sóc chủ yếu cho con. Vì tôi không biết cách chăm em bé, nên tôi đã báo trước với mẹ chồng con gái rằng tôi chỉ có thể giúp đỡ khi cần.

Tuy nhiên, sau khi đứa bé chào đời, mẹ chồng con gái tôi lại nói rằng sức khỏe của bà ấy không tốt và không đến chăm sóc cháu được ngày nào. Tôi không nói gì và đến trông cháu tại nhà con gái tôi. Tôi đã rất đau khổ trong suốt thời gian đó. Tôi hoàn toàn không chuẩn bị cho điều này. Tôi không chỉ thiếu kinh nghiệm trông trẻ mà còn không thể hoàn thành được ba việc như trước nữa. Mang tâm oán hận, tôi thậm chí còn bắt đầu ghét con rể mình.

Thông qua việc học Pháp, tôi hiểu rằng mình vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ tâm oán hận. Sư phụ đã an bài khảo nghiệm này để tôi loại bỏ nó từ gốc rễ. Tôi tự nhủ: “Tại sao mình lại chấp trước vào được mất nhiều như vậy?” Trước khi cháu trai chào đời, Sư phụ đã điểm hóa rằng cháu đến là để đắc Pháp. Nếu có thể nuôi dưỡng cháu từ nhỏ và hướng dẫn cháu đắc Pháp, điều đó thật vĩ đại biết bao! Làm sao mà tôi có thể oán hận mẹ chồng của con gái mình? Bà ấy hẳn có duyên phận khác với cháu bé, vậy sao tôi lại oán hận bà ấy chứ?

Từ tận đáy lòng, tôi thực sự biết ơn sâu sắc mọi an bài của Sư phụ vì sự từ bi bảo hộ của Ngài dành cho tôi trên con đường tu luyện. Tôi trân trọng môi trường tu luyện mà Ngài đã an bài cho tôi. Trước đó, tôi lo lắng làm sao để cân bằng giữa việc trông cháu và làm ba việc mà các học viên cần phải làm.

Bây giờ chúng tôi đã chuyển đến nơi ở mới, có các khu chợ gần nhà con gái tôi, vì vậy tôi có thể đến đó để trò chuyện với mọi người về Đại Pháp bất cứ lúc nào. Chúng ta có thể làm tốt ba việc mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều kiện nào, miễn là chúng ta có tâm muốn làm, và bất kể ở trong hoàn cảnh nào, chúng ta đều có thể gặp những người hữu duyên.

Chính Pháp đang đi đến hồi kết. Tu luyện là việc vô cùng nghiêm túc, và bất kỳ chấp trước nào không thể buông bỏ đều có thể cản trở người tu luyện đạt đến viên mãn. Sư phụ đang dõi theo chúng ta. Chúng ta không được làm Sư phụ thất vọng, cũng không thể làm chúng sinh thất vọng. Chúng ta phải làm tốt ba việc, tu luyện bản thân cho tốt, và trợ giúp Sư phụ cứu độ nhiều người hơn nữa.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/31/481031.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/5/221512.html

Đăng ngày 03-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share