Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Sỹ

[MINH HUỆ 02-11-2024]

Con xin kính chào Sư phụ!

Kính chào các đồng tu!

Pháp hội là cơ hội để chúng ta chia sẻ trải nghiệm tu luyện với các đồng tu và công chúng, đồng thời đó cũng là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp chúng ta.

Sư phụ giảng,

“Tôi vẫn luôn giảng rằng, toàn thể xã hội này kỳ thực chính là hoàn cảnh tu luyện [được] khai sáng cho đệ tử Đại Pháp chúng ta.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018, Giảng Pháp các nơi XV)

Tôi cảm thấy trong những năm gần đây, người tu luyện chúng ta ngày càng cảm nhận thực tiễn về điều này và đảm nhận vai trò mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta trong thời kỳ Chính Pháp.

Từ không biết đến biết

24 năm trước, khi tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không biết cách sử dụng các thiết bị kỹ thuật số; cũng không thể sử dụng máy tính, iPad hoặc thậm chí là điện thoại. Nhưng để cứu người, tôi phải học những kỹ năng này. Đó là một hành trình dài, gian khó và đầy thử thách. Thông qua quá trình này, tôi đã học được tính kiên nhẫn và dần dần học cách coi mình là một người tu luyện. Trải nghiệm này cũng khiến tôi nhận ra rằng những chấp trước, sự thích và không thích của chúng ta có thể can nhiễu đến quá trình tu luyện của bản thân, trở thành những chướng ngại mà chúng ta tự tạo ra cho mình.

Giờ đây, chiếc máy tính Mac đã trở thành người bạn và công cụ trợ giúp tôi trong thời kỳ Chính Pháp. Sư phụ đã ban cho chúng ta khả năng và trí huệ để tiếp cận mọi người trong nhiều lĩnh vực khác nhau, cho phép chúng ta, với tư cách là đệ tử Đại Pháp, chia sẻ vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và giảng chân tướng về cuộc bức hại. Cho dù là đăng bài trên tạp chí, quảng bá Shen Yun, chế tác biểu ngữ, sản xuất tài liệu, làm video ngắn cho trang web Gan Jing World, trò chuyện với hàng xóm, hay phát biểu tại các buổi mít-tinh và địa điểm giảng chân tướng – bất cứ chúng ta ở đâu, Sư phụ đều an bài cơ hội để chúng ta gặp gỡ những người hữu duyên và chia sẻ con đường tu luyện vĩ đại này với họ.

Tuy nhiên, sau nhiều năm tu luyện, những chấp trước mà tôi nghĩ mình đã trừ bỏ gần đây lại xuất hiện trở lại – cụ thể là tâm nôn nóng và sợ mất mặt.

Học kỹ năng mới

15 tháng trước, tôi quyết định hỗ trợ nền tảng Gan Jing World vì thoạt nhìn có vẻ khá đơn giản. Tôi nghĩ chỉ cần vài cú nhấp chuột là xong mà hoàn toàn không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Tôi đã tạo kênh của mình và bắt đầu làm các video ngắn để thu hút những người có sở thích khác nhau đến với trang web. Tôi đã sản xuất các clip ngắn về truyền thống, âm nhạc, du lịch, hoa lá, những hồ nước và núi non tuyệt đẹp. Tất nhiên, tôi cũng đưa lên các video ngắn về các hoạt động hồng Pháp và giảng chân tướng của chúng tôi ở Thụy sỹ.

Đột nhiên, các yêu cầu tăng lên, nhưng trong một thời gian dài, tôi rất miễn cưỡng tham gia các buổi đào tạo để làm các video mở rộng hơn. Song, tôi biết rõ một điều rằng tôi cần phải đề cao tâm tính và học hỏi nhiều hơn. Sau đó, tôi nhận ra không muốn thúc ép bản thân cũng là một dạng chấp trước vào sự thoải mái. Cuối cùng, tôi tìm được một đồng tu sẵn lòng dạy tôi các kỹ thuật mới. Sau nhiều giờ làm việc chăm chỉ, cuối cùng chúng tôi đã tải lên một video về ngày thông tin của chúng tôi ở Lucerne. Tâm trạng tôi đã thay đổi từ phản kháng ban đầu sang vui vẻ khi chúng tôi nhận được rất nhiều lượt thích.

Một cuối tuần trọn vẹn ở Vienna

Tôi đăng ký giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại vào tháng 8 tại một quầy thông tin Pháp Luân Đại Pháp ở Vienna. Khi tôi đến vào sáng hôm đó, các học viên địa phương vẫn đang sắp xếp tài liệu. Một người đàn ông tiến đến quầy và muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu trả lời các câu hỏi của ông ấy, nhưng đột nhiên, một học viên khác mạnh mẽ ngắt lời tôi và bắt đầu nói chuyện với ông ấy như thể tôi không ở đó. Tôi cảm thấy mình bị mất mặt, nhưng người đàn ông đó lại mỉm cười với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: “Tôi đã từng thường xuyên làm như vậy; bây giờ tôi biết cảm giác đó như thế nào”.

Khảo nghiệm tâm tính với người học viên kéo dài trong vài giờ. Tuy nhiên, tôi không để mình bị dẫn động mà tập trung vào việc nói chuyện với mọi người. Không lâu sau, nhiều người đã đến quầy của chúng tôi để tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp và ký bản kiến ​​nghị giúp chấm dứt cuộc bức hại.

Sau đó, hai học viên địa phương bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, và sự căng thẳng dường như tan biến. Người học viên trở nên bình tĩnh và nhã nhặn hơn, thậm chí còn chăm chú lắng nghe khi tôi giảng chân tướng. Tối hôm đó, cô ấy mỉm cười và cảm ơn tôi nồng nhiệt. Tôi tin rằng cả hai chúng tôi đều học được điều gì đó từ nhau vào ngày hôm đó. Tôi nhận thấy khuôn mặt cô ấy trông rạng rỡ và thư thái hơn. Nếu tôi phản ứng tức giận, như tôi đã làm trong những ngày đầu tu luyện, thì xung đột của chúng tôi có thể đã ảnh hưởng đến nỗ lực cứu độ chúng sinh.

Một khảo nghiệm tâm tính khác

Khảo nghiệm tâm tính tiếp theo diễn ra nhanh chóng. Trong lúc nghỉ tại quầy thông tin, tôi đã ghi hình cuộc diễu hành của Đoàn nhạc Tian Guo (Thiên Quốc Nhạc Đoàn) trên điện thoại. Sau khi về nhà, tôi dành nhiều thời gian để chỉnh sửa video đó. Có một số chi tiết trong video khiến tôi không hài lòng, nhưng tôi biết video này rất quan trọng, vì nó phơi bày tội ác của chế độ Cộng sản.

Cuối cùng tôi cũng tải được video lên, thì một đồng tu gọi điện cho tôi và nói: “Có một chấm đen trong video!” Một học viên khác viết: “Cảm ơn video của bạn, nhưng đây được gọi là múa lân Trung Quốc, không phải múa rồng!” Vậy là tôi phải làm lại một lần nữa. Trong lúc hấp tấp, tôi đã vô tình cắt mất phần thứ hai của Thiên Quốc Nhạc Đoàn. Tôi nhận ra mình đã mất kiên nhẫn, nhưng tôi vẫn tải video lên. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, không biết phải sửa phần bị thiếu như thế nào.

Tối hôm sau, một học viên trong nhóm email của Áo đã liệt kê tất cả các vấn đề của video. Tôi cảm thấy bồn chồn, khó chịu, kiệt sức và tê liệt. Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, và tôi đi ngủ sớm.

Lúc đầu, tôi rất tức giận với học viên đó, nhưng tôi sớm hiểu tại sao những lời chỉ trích lại làm tôi tổn thương nhiều đến vậy. Tôi đã truy cầu kết quả và thành công. Tôi luôn muốn được công nhận. Tôi cảm thấy như mình bị mất mặt trước tất cả những học viên mà tôi quen biết. Ngay lúc đó, một học viên nhắn tin cho tôi: “Đừng bỏ cuộc!” Như thể cô ấy đoán được cảm giác của tôi. Đúng vậy, cô ấy nói đúng, tôi đã phạm sai lầm và vấp ngã, nhưng thời gian không còn nhiều, và tôi cần phải đứng dậy.

Bây giờ, tôi đã có thể suy nghĩ sáng suốt hơn. Việc nêu ra những thiếu sót trong video đã cho tôi cơ hội đề cao cả kỹ năng và tâm tính của mình. Tôi không nên vội vàng tự bào chữa; ngay cả khi không làm gì sai, tôi cũng nên tận dụng cơ hội này để hướng nội và hoàn thiện bản thân. Tôi biết ơn người học viên đã giúp tôi nhận ra chấp trước của mình. Bất kể chúng ta phải đối mặt với khó khăn gì, chúng đều là những nấc thang trên con đường tu luyện, giúp chúng ta trưởng thành và tiến bộ.

Trải nghiệm tuyệt vời của việc buông bỏ

Tuy nhiên, tôi không muốn chấp nhận lời chỉ trích từ một đồng tu, vì tôi có quan điểm khác. Anh ấy nói rằng tôi tập trung quá nhiều vào những cảnh sát hộ tống. Nhưng tôi lại tin rằng phần này của video rất quan trọng đối với người xem Trung Quốc, những người có thể thấy Pháp Luân Đại Pháp được đối xử khác biệt như thế nào ở phương Tây. Tôi rất tự tin rằng chúng tôi sẽ không cắt bỏ phần này trong video.

Vào cuối tuần tiếp theo, tôi cùng một học viên chỉnh sửa lại video. Việc này có vẻ như không có vấn đề gì, vì chúng tôi có nhiều phiên bản để lựa chọn. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo thực sự không thể tin được – tất cả các phiên bản video có cảnh sát hộ tống đều biến mất. Sau đó, một thông báo xuất hiện: “Một số tệp không còn khả dụng nữa”. Tôi không muốn tin vì phần đó quá quan trọng với tôi! Người học viên kia bình tĩnh nói: “Chị phải buông đi, chị cần thực sự từ bỏ nó!” Việc buông bỏ thật đau đớn, nhưng tôi nhận ra tôi đã quá chấp trước vào quan điểm của mình. Đây là một điểm hóa rõ ràng của Sư phụ, để cho tôi thấy những suy nghĩ trước đây của tôi không dựa trên Pháp, và sự việc này giúp tôi trừ bỏ chấp trước “muốn chứng minh mình đúng”.

Giảng chân tướng

Ngoài việc học Pháp và phát chính niệm, giúp mọi người hiểu được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại cũng là một trong ba điều chúng ta phải làm. Khi chúng ta có tâm cứu người mạnh mẽ và bảo trì chính niệm, Sư phụ sẽ dẫn dắt những người hữu duyên đến gặp chúng ta. Trong hai ngày ở Vienna, tôi đã giảng chân tướng cho nhiều người ở nhiều độ tuổi và nghề nghiệp khác nhau.

Có ba trải nghiệm khiến tôi vô cùng xúc động. Một lần, tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài, nơi chúng tôi gấp hoa sen để nghỉ ngơi một lát, bởi vì các đồng tu đã đem hết ghế tựa ở quầy đi. Một chàng trai trẻ đến và háo hức muốn học cách gấp hoa sen. Đột nhiên, cậu ấy hỏi: “Tại sao mọi người lại bị bức hại ở Trung Quốc?” Tôi liền nắm bắt cơ hội này để nói sâu hơn về chân tướng cho cậu ấy. Trong cuộc trò chuyện, tôi cũng chia sẻ một chút về hoàn cảnh của mình. Cậu ấy đến từ Brazil, và con gái tôi cũng ở Brazil vào thời điểm đó – điều này khiến chúng tôi gần gũi hơn. Sau khi gấp hoa sen, cậu ấy còn lấy nhiều tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và mấy tấm thiệp về việc thu thập chữ ký cho bản kiến ​​nghị G7 để có thể tặng cho bạn bè và gia đình.

Gần quầy thông tin có cuộc kháng nghị với sự tham gia của hai Nghị sỹ Quốc hội Áo. Hai người phụ nữ này đã lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp. Họ lên án Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vì đã bức hại các học viên và thu hoạch nội tạng, điều này thực sự đáng ngưỡng mộ. Một trong hai chính trị gia đã đưa cho tôi giữ hộ chiếc ba lô của cô ấy. Khi cô ấy quay lại, tôi đã nhân cơ hội này giúp cô ấy tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi dùng cuốn sách nhỏ 20 trang của chúng tôi để cung cấp thêm thông tin cho cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng cho cô ấy xem các liên kết và tài liệu bổ sung. Cô ấy chăm chú lắng nghe, cảm ơn tôi vì đã giải thích chi tiết và vui vẻ nhận tờ thông tin. Sư phụ đã an bài một cơ hội tuyệt vời như vậy, và tôi đã nắm bắt nó mà không do dự.

Một ngày trước cuộc kháng nghị ở Vienna, khi chúng tôi đang chất các tấm bảng trưng bày lên nóc hai chiếc ô tô trong bãi đậu xe của một siêu thị, một ông lão đến gần chúng tôi. Ông ấy đi vòng quanh xe của chúng tôi, nhìn vào biển số xe, rồi liếc nhìn biểu ngữ của chúng tôi một cách ngạc nhiên. “Chà, tất cả đều là người Thụy sỹ! Các vị đang làm gì ở đây vậy?” Ông ấy không tin nội dung trên biểu ngữ của chúng tôi và nói rằng phương tiện truyền thông Áo chưa bao giờ đưa tin về điều đó. Tôi bắt đầu giải thích sự thật cho ông ấy một cách chi tiết. Ông ấy liên tục ngắt lời bằng những câu hỏi như: “Nhưng mà …?” và “Tại sao…?”

Sau nửa giờ, tôi cảm thấy mình đã nói được mọi điều và giải thích mọi tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra ở Trung Quốc. Sau đó, ông ấy quay sang học viên Trung Quốc, người đã giải thích tình hình theo góc nhìn của anh ấy. Thời gian eo hẹp và chúng tôi cần phải đến điểm hẹn sớm. Tuy nhiên, ông lão vẫn tiếp tục đặt câu hỏi. Cuối cùng, ông ấy hỏi một học viên khác tại sao ông ấy chưa bao giờ nghe nói về cuộc bức hại tàn khốc này. Người học viên đó lấy ra một tập tài liệu lớn từ trong xe và nói: “Bác có thể xem tất cả các bài viết về chế độ Cộng sản trên các tờ báo khác nhau của Thụy sỹ ở đây”. Ông lão hài lòng bước đi, và chúng tôi nghe thấy ông ấy lẩm bẩm một mình: “Bây giờ tôi biết lý do tại sao tôi đến đây; không phải là vô ích!” Phía minh bạch ấy dường như đã tỉnh lại, và tất cả chúng tôi đều mừng cho ông ấy.

Trên đường về, tôi và một học viên Trung Quốc dự định chuyển sang đi tàu để về Bern ở miền Đông Thụy Sỹ. Khi xe đưa chúng tôi đến nhà ga, chúng tôi chỉ còn hai phút nữa để đến sân ga. Tôi nói với cô ấy: “Chúng ta sẽ mua vé trên tàu.” Khi lên tàu, cô ấy hỏi: “Tôi trả bằng tiền mặt có sao không?” Tôi gần như nghẹn thở – đến cả ứng dụng trên điện thoại để mua vé cô ấy cũng không có, và tàu đã bắt đầu lăn bánh. May mắn thay, người soát vé đã đến ngay lập tức.

Tôi giải thích tình hình và nói rằng chúng tôi vừa tham dự một sự kiện ở Vienna. Người soát vé nói rằng anh ấy sẽ tính thêm 10 franc phụ phí vì đó là quy định. Sau đó, anh ấy hỏi: “Vienna có vui không? Đó là một thành phố xinh đẹp. Các chị đã làm gì ở đó?” Sau khi tôi giải thích, anh ấy bảo: “À, một cuộc mít-tinh phản đối vi phạm nhân quyền của ĐCSTQ. Tốt quá, tốt quá. Vậy thì chị không cần phải trả thêm 10 franc nữa!” Anh ấy vui vẻ nhận tờ rơi từ chúng tôi và thậm chí còn muốn ký bản kiến ​​nghị để “Kết thúc Trung Cộng”. Tôi biết Sư phụ đã an bài hết thảy. Nếu cả hai chúng tôi đều có vé, có lẽ chúng tôi đã không nói chuyện với người soát vé đó.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì trong quá trình mọi người giảng rõ chân tướng có người đắc Pháp, không những đã trừ đi tội của họ, đồng thời còn độ họ. Đó chẳng đã thuyết minh rằng chư vị đã làm một việc càng từ bi hơn sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ [2000], Đạo Hàng)

“[Khi] chư vị tại nơi đây giảng [chân tướng], [thì] các chư vị tại các tầng có phần thân thể đã tu xong cũng tại tầng tầng thiên thể khác mà giảng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003], Giảng Pháp tại các nơi III)

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong 24 năm qua đã biến đổi tôi từ một người tâm lý bất bình, độc đoán thành một học viên hòa nhã, thiện lương và điềm tĩnh. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ và cho tôi có được vinh dự to lớn và thiêng liêng là được trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi vẫn còn nhiều điều phải học, còn nhiều chấp trước phải bỏ. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện bản thân và tinh tấn dũng mãnh tiến về phía trước.

Sư phụ giảng:

“Kiên trì đến cuối cùng ấy mới là vàng ròng, ai có thể kiên trì tới cuối cùng thì ấy mới là viên mãn.” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Diên Cát, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

Tạ ơn Sư phụ vì những an bài mà Ngài đã dành cho con! Con vô cùng biết ơn sự cứu độ từ bi của Ngài!

Cảm ơn sự kiên nhẫn của các bạn đồng tu.

(Bài trình bày tại Pháp hội Thụy Sỹ năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/2/484423.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/6/221524.html

Đăng ngày 24-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share