Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Bắc Mỹ

[MINH HUỆ 23-08-2024] Tôi là đệ tử Đại Pháp ở Bắc Mỹ, con gái tôi đến trường Phi Thiên để học chuyên ngành vũ đạo đã năm năm rồi. Gần đây khi thấy trên mạng có một số nội dung công kích Shen Yun và trường Phi Thiên, với tư cách là bậc cha mẹ của một học sinh ở Phi Thiên, tôi cũng muốn chia sẻ thể nghiệm tận mắt chứng kiến khi con gái học ở ngôi trường này.

Con gái theo người lớn tham gia phản bức hại từ khi còn nhỏ

Con gái bắt đầu theo tôi học Pháp và luyện công từ khi còn nhỏ, khi còn ở Trung Quốc đại lục, [cháu] đã biết nói cho các bạn học và cô bảo mẫu ở trường mẫu giáo rằng Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Sau đó, năm 6 tuổi, cháu đến hải ngoại, và theo cha mẹ tham gia rất nhiều hoạt động giảng chân tướng, trong đó có [hoạt động] diễn hành, tặng tờ rơi, và gọi điện thoại về Trung Quốc đại lục để giảng chân tướng. Chồng tôi từng bị bức hại vì anh đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện khi còn ở đại lục, [anh] bị đánh đập trong quãng thời gian bị giam giữ bất hợp pháp, bị trói trên ghế sắt trong nhiều ngày và không được phép ngủ, bị bắt tẩy não. Con gái biết toàn bộ những trải nghiệm này của cha. Sau khi [chúng tôi] đến Hàn Quốc, đặc vụ đã từng nhiều lần đến nhà tôi để quấy nhiễu, cắt dây mạng, nửa đêm rình trộm ngoài cửa sổ, khiến con tôi rất áp lực, nhưng điều đó cũng khiến cháu kiên cường hơn, cháu rất muốn nói cho mọi người biết sự thật theo cách mà cháu có thể.

Tại sao con gái lựa chọn vũ đạo?

Lần đầu tiên con gái thưởng thức Shen Yun là năm 2008, kể từ lần đầu tiên xem xong Shen Yun, cháu luôn hy vọng rằng mình có thể múa cho Shen Yun, cháu cho rằng đó là một cách giảng chân tướng mà cháu thích nhất và phù hợp nhất, có thể nói cho mọi người biết sự tà ác của ĐCSTQ và cuộc bức hại đối với các học viên Pháp Luân Công thông qua vũ đạo. Tại thời điểm đó, gia đình tôi không có điều kiện để mời giáo viên dạy vũ đạo, [nên] cháu đã tự kéo chân lên tủ quần áo để luyện tập. Hai năm sau, cháu nhờ tôi ghi danh cho cháu, nhưng vì cháu còn quá nhỏ, nên không được nhận, và cháu rất buồn.

Sau đó, chúng tôi di cư đến Bắc Mỹ, tình cờ thuê nhà của một giáo viên dạy vũ đạo. Con tôi rất vui, hàng ngày đều nghiêm túc luyện tập cùng giáo viên, vì cháu đã lớn, chân hơi cứng, nên cháu chịu khổ không ít, nhưng cháu không bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.

Đến khi con gái vào trung học, và đến tuổi nổi loạn, suốt ngày cháu bắt đầu chơi với những bạn học đến từ Trung Quốc đại lục ở xung quanh, dần dần cháu buông lơi tu luyện, không thực sự học Pháp và luyện công, cháu còn bắt đầu so sánh gia cảnh với những bạn học cùng lớp, khi không làm gì, [cháu] sẽ lên mạng xã hội, lướt điện thoại và tán gẫu, tính cách trở nên cáu kỉnh và hời hợt. Khi nhìn thấy trạng thái của con, tôi cảm nhận được mạng xã hội rất có hại, [nó] dần dần phá hủy ý chí của con. Tôi rất sốt ruột và đau lòng, tôi đã từng nghĩ đến nhiều cách, trong đó có rút dây mạng khi tôi đi làm, như thế thì con không thể lên mạng khi con về nhà. Điều đó khiến con rất tức giận, con nói rằng cách làm cưỡng chế của tôi không có tác dụng đối với cháu.

Sau đó, cháu ngày càng chống đối việc học Pháp và luyện công, dần dần cháu lẫn lộn với người thường, nhưng tôi có thể nhận thấy nội tâm của cháu trống rỗng và bất lực, cháu rất khổ sở. Một lần nọ, con đã nói chuyện với tôi: “Mẹ ơi, con giống như một đóa hoa, mặc dù cánh hoa đã khô héo, nhưng rễ của con vẫn ở trong Đại Pháp. Có khi con thực sự muốn đến một nơi không có người để yên tĩnh đọc sách Đại Pháp cả ngày, nhưng con không làm được.” Sau khi nghe con nói, tôi rất buồn.

Dần dần tôi bắt đầu thay đổi chính mình, cố gắng thiện đãi và thấu hiểu con hơn, tôi không còn đòi hỏi con phải cố gắng học Pháp và luyện công, thay vào đó tôi quan tâm và chơi cùng con, tỉ mỉ lựa chọn quà tặng cho con, đôi khi thấy con vui, tôi sẽ kể cho con nghe một số câu chuyện về văn hóa truyền thống và [chia sẻ] một số tâm đắc thể hội tu luyện của mình. Khi con có thể học Pháp thì tôi sẽ học Pháp cùng con. Con cũng cảm nhận được sự ấm áp và khích lệ từ mẹ, con hiểu được làm người tu luyện thì không đòi hỏi từ bỏ cuộc sống của người thường, mà là cần buông bỏ một số tư tưởng và hành vi bất hảo trong người thường, dần dần con gái đã mở lòng với tôi.

Khi con học cấp hai, thì trường Northern Academy ở Middletown, Mỹ quốc bắt đầu tuyển sinh, tất cả giáo viên dạy vũ đạo ở đó đều là giáo viên của trường Phi Thiên, tôi rất hy vọng con gái có thể đến đó, nhưng tôi không muốn ép con. Tôi nói với con: “Mẹ hy vọng rằng con có thể vào đó, nhưng con tự quyết định nhé, dù cho cuối cùng con có đi hay không, thì mẹ đều ủng hộ quyết định của con. Nhưng mẹ hy vọng rằng con sẽ kiên trì sau khi con đã quyết định.”

Con gái hơi do dự, bởi vì cháu còn có một kế hoạch trong đời là thi vào trường đại học Toronto. Sau khi suy xét kỹ càng, cháu vẫn quyết định đến Middletown để học vũ đạo, cháu không muốn từ bỏ giấc mơ hồi nhỏ, cháu vừa khóc vừa nói với tôi: “Mẹ ơi, con đã lựa chọn con đường khổ nhất, nhưng con không hối hận.” Tôi khích lệ con: “Con nên cảm thấy tự hào về chính mình.”

Sự thay đổi của con gái khi đến Middletown và trường Phi Thiên

Con gái thuộc lứa học sinh đầu tiên của trường Northern Academy, điều kiện của nhà trường tại thời điểm đó còn khá khó khăn, con gái tôi lần đầu xa nhà, đối diện với áp lực học hành và luyện tập vũ đạo vất vả, đặc biệt là [cháu] không thể tùy ý lên mạng sau khi đến trường, rõ ràng đó là thử thách rất lớn đối với một người đã nghiện lên mạng như cháu. Khi mới đến trường được nửa năm, cháu thường gọi điện thoại cho tôi, và nói rằng cháu không muốn học nữa, muốn về nhà, tôi đã khích lệ cháu, gần như tối nào tôi cũng trò chuyện với con trước khi cháu nghỉ ngơi, rồi học Pháp cùng con. Khi con gái kiên trì từng ngày, tôi thấy cháu thay đổi từng chút một, mỗi lần đến kỳ nghỉ về nhà, tôi đều có thể nhận thấy sự thay đổi ở con, [cháu] ngày càng hiếu thuận và hiểu chuyện, biết cảm ân và khiêm nhường, cháu biết nghĩ đến người khác khi làm việc, hơn nữa cháu còn có thể chịu khổ và ước thúc chính mình, tâm ngày càng tĩnh.

Quá trình mà con gái thi vào trường Phi Thiên không hề dễ dàng, chiều cao của cháu vẫn thiếu một chút so với tiêu chuẩn, bất kể cháu rất nỗ lực, nhưng mỗi lần phỏng vấn, cháu đều thi rớt hết lần này đến lần khác. Một lần nọ, cháu nói: “Mẹ ơi, sau khi phỏng vấn rồi xuống núi, con thực sự ngưỡng mộ những cái cây ở trên núi, chúng có thể đứng mãi ở đó, nhưng con lại phải đi xuống hết lần này đến lần khác.” Tôi khích lệ con, “Mai hoa hương tự khổ hàn lai” (diễn nghĩa: Hương thơm của hoa mai đến từ sự thống khổ và lạnh giá), không ai có thể tùy ý thành công, [con] đừng coi trọng kết quả đến vậy, chính quá trình này mới quan trọng, [con] có thể ma luyện ý chí và sự nhẫn nại của mình, đó sẽ là tài phú cả đời.

Về sau, cuối cùng con gái đã thi đậu vào trường Phi Thiên như nguyện ước, cháu rất vui mừng. Mỗi khi về nhà trong kỳ nghỉ ngắn, cháu đều kể cho tôi nghe cuộc sống ở Phi Thiên. Tôi hỏi con, khi gặp Sư phụ, con rất hồi hộp phải không? Cháu trả lời, con không [hồi hộp], Sư phụ giống như một người cha nhân từ, bất kể việc lớn hay việc nhỏ [Ngài] đều lo lắng cho con, [Ngài] thường dẫn chúng con đi chơi, dẫn chúng con đi ăn những món ngon, [Ngài] còn cho chúng con nhiều đồ ăn vặt và những vật dụng cá nhân nhỏ, Sư phụ tận tay trao từng món cho chúng con. Sau khi nghe con kể chuyện, tôi rất cảm động.

Con gái còn nói, mẹ ơi, con ở đây so với ở ngôi trường mà con đã học trước đó, con có thu hoạch rất lớn, con biết cái gì đúng, cái gì sai. Kỳ thực, có rất nhiều thứ bất hảo ở ngôi trường trước kia, nhưng không ai nói cho con biết ai đúng ai sai. Hơn nữa khi mọi người đều làm theo thì nó trở thành một trào lưu, dù cho con cảm thấy những hành vi đó rất bất hảo, nhưng con chỉ có thể bị động làm theo, nếu không thì con sẽ cho thấy mình rất lập dị. Và chính con cũng không đủ năng lực để phân biệt. Còn ở trường Phi Thiên, mọi người đều là người tu luyện, mọi người đều đối chiếu với Chân-Thiện-Nhẫn để làm, nếu con rất tự tư hoặc rất muốn nổi bật, thì những người xung quanh sẽ nhìn thấy, họ sẽ thiện ý nhắc nhở con không đúng, cần quy chính lại. Nếu con thực sự muốn trở thành một người tu luyện tốt hơn, thì con sẽ đón nhận những lời khuyên này và quy chính [bản thân]. Nhưng nếu con kiên trì không muốn thay đổi, chỉ muốn nghĩ cho bản thân, thì con không thể hòa hợp với mọi người xung quanh. Mọi người không thể vì để khiến con vui lòng mà hùa theo, thay vào đó [mọi người] thực sự có trách nhiệm đối với một sinh mệnh, họ sẽ nói cho con biết cái gì đúng, đây mới thực sự là tốt cho con.

Cháu còn chia sẻ với tôi một trải nghiệm mà cháu đã buông bỏ tự ngã, phối hợp chỉnh thể như thế nào ở trường Phi Thiên. Con gái tôi là một người rất hiếu thắng, làm việc gì thì cháu đều muốn làm tốt nhất, cháu là học viên múa chính trong lớp vũ đạo ở Middletown. Về sau, khi đến trường Phi Thiên, cháu kể, mẹ ơi, ban đầu khi thấy bạn học cùng lớp múa chính có kỹ thuật không bằng con, thì con sẽ rất khó chịu, bởi vì kỹ thuật của con giỏi hơn, chỉ là con không đủ chiều cao, con thậm chí còn cảm thấy hơi tật đố và bất bình. Nhưng bây giờ con không nghĩ như vậy nữa, con thấy mọi người xung quanh đều suy nghĩ cho chỉnh thể, còn ý nghĩ của con cho thấy mình rất tự tư. Sau đó, con làm lớp trưởng, con phụ trách sắp xếp đội hình, con bắt đầu muốn múa ở vị trí nổi bật nhất, nhưng về sau con phát hiện ra đội hình trông có vẻ không hoàn mỹ, nên con đã xếp mình múa ở một bên. Bây giờ con đã hiểu được điều kiện của mình rất khó trở thành [diễn viên] múa chính, con hiện làm lớp trưởng, chủ yếu là giúp các bạn học cùng lớp giải quyết một số chuyện thường nhật, con nghĩ sứ mệnh của mình là nghiêm túc làm tốt công việc đã được an bài cho mình, thực ra làm gì không quan trọng, điều mọi người làm nổi bật là chỉnh thể. Con thấy một số nghệ sỹ múa chính rất nổi tiếng, lớn tuổi rồi thì không thể diễn các vai trọng yếu nữa, [họ] thường diễn vai phụ rất nhỏ, nhưng hàng ngày họ đều nghiêm túc nỗ lực luyện tập, vài chục năm vẫn y như thế, con rất cảm phục.

Con gái còn nhắc đến một chuyện nữa, khiến tôi thực sự cảm nhận được tinh thần gắn bó phi thường của đoàn nghệ thuật Shen Yun. Cháu kể, một lần nọ, trước khi biểu diễn, một nghệ sỹ múa chính không cẩn thận, khiến chân bị bong gân, và không thể biểu diễn. Lớp học của con đã tận dụng một ít thời gian sau khi dùng bữa trưa, nhanh chóng điều chỉnh lại đội hình. Tôi hỏi cháu, điều đó thật khó tin, các con có diễn tập trước không? Cháu trả lời không có, là vì tâm của mọi người rất gắn bó với nhau, [mọi người] đều nghĩ cách nhanh chóng điều chỉnh thật tốt để tiếp tục mang đến cho khán giả một buổi biểu diễn hoàn mỹ, chứ không có ai nghĩ mình cần múa ở vị trí nổi bật nào, nên [mọi người] rất tâm đầu ý hợp. Tôi cho rằng, có lẽ cảm giác mạnh mẽ về sứ mệnh này chính là động lực khiến các nghệ sỹ Shen Yun có thể sáng tạo hết kỳ tích này đến kỳ tích khác.

Thể nghiệm khi con gái tham gia chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của Shen Yun

Nghề nghiệp của tôi khi còn ở Trung Quốc là một bác sỹ, tôi biết kể từ khi con gái lựa chọn con đường vũ đạo, cháu sẽ đối diện với việc cơ thể bị thương, bất kể đó là nghệ sỹ múa gì hay vận động viên thể dục, họ đều không thể tránh khỏi. Giống như nghệ sỹ múa ballet, móng chân thường bị tróc ra rồi mọc lại, rất đau, nên người ta nói rằng múa ballet là “môn nghệ thuật đau đớn”. So sánh mà nói, vũ đạo Trung Hoa cổ điển ít gây tổn thương cho cơ thể của bọn trẻ hơn nhiều.

Trong bảy năm con gái học ở trường Phi Thiên, cháu không bị thương nặng lắm, thỉnh thoảng mới đau chân hoặc đau hông, thông thường giáo viên sẽ đề nghị cháu bớt dùng sức, nghỉ ngơi một quãng thời gian thì sẽ khỏi. Nhưng giáo viên không bao giờ phản đối học sinh đi khám bệnh. Con gái có một bạn học cùng lớp, vì bị đau lưng, nên bạn học đó hiện nghỉ ngơi ở nhà, và định kỳ đến gặp bác sỹ. Cha mẹ của bạn học này sống cùng thành phố với tôi, chúng tôi quen biết nhau. Còn có một bạn học khác vừa đến bệnh viện, vì chân bị thương [nên] cần phẫu thuật. Đôi khi trong số bạn học cùng lớp với con gái tôi, có người bị bong gân hoặc bị thương do va chạm, con gái cũng gọi điện thoại hỏi tôi cách chườm nóng lạnh hay bóp thuốc tốt hơn. Nếu có [học sinh] bị thương nặng, thì nhà trường sẽ đề nghị học sinh đến gặp bác sỹ.

Trước đây, tôi từng hỏi con gái, mỗi lần biểu diễn con có vất vả không? Cháu trả lời, với tư cách là một nghệ sỹ múa, ngoài năng khiếu và nỗ lực ra, còn cần một nền tảng tốt mang đến cơ hội để luyện tập và thể hiện, nên cháu rất trân quý từng buổi biểu diễn. Cháu nói, cuộc đời của nghệ sỹ múa rất ngắn, một nghệ sỹ bình thường có lẽ cả đời cũng không thể có cơ hội biểu diễn hơn 100 suất diễn trên sân khấu nghệ thuật đẳng cấp thế giới, còn con biểu diễn hơn 100 suất diễn trong một năm, ở mỗi địa phương đều đối diện với nhiều thử thách và áp lực, khiến con tích lũy rất nhiều kinh nghiệm phong phú trên sân khấu và trưởng thành rất nhanh, nên con không cảm thấy mệt, con cho rằng mình rất may mắn. Với tư cách là một nghệ sỹ múa chuyên nghiệp, con biết cách phân bố hợp lý sức lực của mình để hoàn thành buổi biểu diễn, con sẽ không để mình quá mệt khiến cơ thể bị thương, mẹ không cần lo lắng [cho con].

Mặt khác, từ khi còn nhỏ, con gái đã mơ ước được đi du lịch khắp nơi trên thế giới, nhưng gia đình tôi không có điều kiện kinh tế, sau khi tham gia Shen Yun, cuối cùng cháu đã thực hiện giấc mơ của mình, cháu có thể đến thăm những quốc gia và thành phố khác nhau trên thế giới, rồi thể nghiệm văn hóa ở đó. Mùa hè năm nay, con gái mang về cho tôi một cuốn sổ ghi chép của bảo tàng Anh quốc và hộp quà tặng trà tinh xảo, cháu còn chia sẻ với tôi cách thưởng trà chiều và một số lễ nghi dùng bữa. Trung Quốc có câu cổ ngữ: “Độc vạn quyển thư, hành vạn lý lộ” (diễn nghĩa: Đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường). Là một đứa trẻ ở độ tuổi của con gái tôi, cháu còn trẻ đến thế, có được thể nghiệm và tầm nhìn như vậy thì rất hiếm thấy.

Với tư cách là bậc cha mẹ, điều kiện kinh tế của gia đình tôi khi còn ở Trung Quốc thuộc vào tầng lớp trung lưu, lại thêm cuộc bức hại của ĐCSTQ, [nên] điều kiện kinh tế sau khi chúng tôi đến hải ngoại rất hữu hạn. Tôi biết, bất kể ở Trung Quốc hay ở ngoại quốc, nếu con cái muốn học nghệ thuật, thì học phí rất cao. Ngay cả đó là trường đại học tư thục bình thường ở Mỹ quốc, tôi nghe nói chỉ riêng học phí mỗi năm đã trên 30 ngàn USD, đối với gia đình tôi, [chúng tôi] không thể chi trả khoản chi phí này. Bây giờ con gái đến trường Phi Thiên, không chỉ miễn phí học phí, trong đó chi phí ăn uống, nhà ở, và chi phí trang phục bốn mùa trong năm hoàn toàn miễn phí, mà con tôi cũng rất ít tiêu xài. Khi con gái tham gia chuyến lưu diễn với tư cách là sinh viên thực tập, cháu toàn ở khách sạn cao cấp trên thế giới, toàn thưởng thức những món ăn ngon ở địa phương vốn được chuẩn bị chu đáo, toàn bộ đều miễn phí, hơn nữa cháu còn có khoản trợ cấp biểu diễn với tư cách là sinh viên thực tập.

Chính vì như thế, tôi rất biết ơn trường Phi Thiên, nhà trường không chỉ giúp chúng tôi đào tạo một đứa trẻ ưu tú, mà còn gánh vác toàn bộ chi phí cho chúng tôi.

Gần đây tôi hỏi con gái, con có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp chưa? Con muốn về nhà hay muốn ở lại Phi Thiên? Con gái không ngần ngại nói, nếu mẹ không có yêu cầu đặc biệt gì cho con, thì con muốn ở lại Phi Thiên nhất có thể, ngay cả khi con không thể múa, thì [nhà trường] để con làm việc khác cũng được, con rất thích môi trường ở đây, mọi người đều giống như người một nhà. Con rất khó tìm được môi trường nào kiền tịnh như vậy ở nơi khác.

Lời kết

Khi tôi chật vật ở trên bờ vực của cái chết vì căn bệnh tim di truyền, Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến cho tôi một cơ thể tráng kiện, và tôi không cần tốn một xu nào; khi con tôi bị dòng chảy đạo đức tuột dốc của xã hội người thường kéo xuống và không thể vực dậy, trường Phi Thiên đã mang đến cho tôi một đứa trẻ ưu tú, và tôi không cần tốn một xu nào. Với tư cách là bậc cha mẹ, tôi không có lời nào để bày tỏ hết lòng cảm kích của mình. Tôi chỉ hy vọng rằng những người hữu duyên có thể đọc bài viết này của mình, có thể thoát khỏi [sự khống chế của] những lời dụ hoặc và những tin đồn về Đại Pháp và trường Phi Thiên, tự mình tìm hiểu sự thật và đưa ra phán đoán. Tôi còn hy vọng rằng những học sinh oán giận trường Phi Thiên có thể tĩnh tâm nhìn lại những trải nghiệm của mình ở Phi Thiên, buông bỏ [tâm] oán hận, khiến tâm mình tràn đầy thiện niệm và tình yêu thương, tìm lại tự kỷ chân chính.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/8/23/女兒去飛天學校跳舞五年的真實經歷-481121.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/25/219668.html

Đăng ngày 02-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share