Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở New Zealand

[MINH HUỆ 25-06-2024] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp thiếu niên lớn lên trong môi trường của các đệ tử Đại Pháp. Năm nay tôi lên 17 tuổi. Từ khi còn nhỏ, tôi đã có mong muốn được lái xe. Tôi đã thi lấy bằng lái và bắt đầu lái xe vào năm 15 tuổi.

Khi tôi càng lái xe nhiều hơn, tự ngã của tôi càng bành trướng hơn. Cha mẹ tôi (cũng là đồng tu) đã nhiều lần cố gắng nói với tôi về chuyện này nhưng tôi đã phớt lờ họ. Tôi không nhận ra sự bốc đồng và tâm ích kỷ của mình vào lúc đó. Chúng khiến tôi bỏ qua lời khuyên của cha mẹ và thậm chí còn cảm thấy rất khó chịu. Các tâm chấp trước ẩn giấu đã khiến tôi trượt hết các bài kiểm tra tay lái. Tôi luôn đẩy trách nhiệm ra ngoài, nói rằng môi trường thi cử tệ hại ra sao và giám khảo khó tính như thế nào, nhưng lại chưa từng hướng nội tìm tâm chấp trước và các thói quen xấu của mình.

Tôi nhớ rằng cha tôi luôn nói tôi rất kiêu ngạo và bất cẩn trong khi lái xe, nhưng lần nào tôi cũng phớt lờ lời ông ấy bằng cách đáp lại rằng đó là vì tôi có kỹ năng tốt. “Con là bậc thầy của nghệ thuật và sự táo bạo.” Tôi thậm chí còn nói rằng cha và tôi là một và cũng giống nhau, vì vậy cách mà cha lái xe cũng là cách mà tôi lái xe, và tôi phát cuồng bởi vì ông ấy bất ổn. Tôi cho rằng trạng thái của cha mẹ sẽ quyết định trạng thái của con cái, vì vậy tôi dùng những nhân tố bên ngoài này để bao biện cho bản thân. Tôi chưa từng coi chúng tôi là người tu luyện và vì thế không thể dùng đạo lý của người thường để trốn tránh những khó khăn mà chúng tôi gặp phải trong quá trình loại bỏ tâm chấp trước của mình.

Vì tôi không ngộ ra điều này vào lúc ấy, nên tôi cứ làm theo ý mình. Nhận được lời khen từ các đồng tu làm tôi cảm thấy tự mãn; và đối mặt với những phê bình của họ, tôi giả vờ lắng nghe rất nghiêm chỉnh nhưng trên thực tế lại không hề để tâm chút nào. Sư phụ đã nhiều lần điểm hóa tôi trong giấc mơ vậy mà tôi vẫn không ngộ ra.

Cuối cùng, một đêm nọ trong khi đang cố gắng lui xe vào gara, tôi vô ý giẫm lên bàn đạp ga. Cha mẹ đã cố gắng ngăn cản tôi ba lần nhưng tôi vẫn không để tâm. Thế là “ầm”, mui xe đâm sầm vào các cột trụ của căn nhà. Cột trụ hơi nghiêng và phần mui xe vỡ nát. Nhưng may thay, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, đèn ở mui xe vẫn không sao. Lúc đó tôi rất tức giận. Cha mẹ bắt đầu la mắng tôi, vì vậy tôi không kiềm chế nữa và cãi lại với họ. Tôi cố gắng né tránh trách nhiệm và tranh cãi với cha mẹ. Chỉ đến sau đó tôi mới đột nhiên bừng tỉnh và bắt đầu suy xét sự việc.

Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân. Vấn đề thường xuất hiện một cách đột ngột để khảo nghiệm tâm tính của người ta. Nếu như bạn đối đãi với vấn đề trên tiêu chuẩn của một người tu luyện, thì bạn sẽ đề cao cảnh giới của mình. Mặt khác, khảo nghiệm sẽ ngày càng nhiều cho đến khi bạn loại bỏ được tâm chấp trước đó. Nếu không có mâu thuẫn và bài học này, có lẽ tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra những quan niệm người thường mà mình đã chấp trước vào một cách sâu sắc.

Thật tốt là tôi đã học được một bài học, vì nó giúp tôi nhận ra những tâm chấp trước mà mình cần phải loại bỏ, cho tôi biết cách đối mặt với sự việc tương tự trong tương lai và cách để đối đãi với nó dựa trên tiêu chuẩn của một người tu luyện. Tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì sự chăm sóc và dẫn dắt của Ngài.

Trên đây là tất cả những trải nghiệm và thể ngộ cá nhân của tôi. Nếu có gì không đúng, xin hãy từ bi chỉ rõ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/25/479013.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/26/219681.html

Đăng ngày 13-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share