Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-10-2024] Bà Vương Thu Bình, một cư dân 68 tuổi ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh đã phải chịu đựng những hình thức ngược đãi khác nhau trong thời gian thụ án tù vì tu luyện Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Sau khi được trả tự do vào ngày 14 tháng 3 năm 2024, bà Vương đã kể lại những gì mà bà phải trải qua, nội dung được đề cập trong một báo cáo trước đó của Minghui.org.

Gần đây, bà đã kể cho gia đình thêm về những đau khổ mà bà phải chịu đựng. Dưới đây là tóm tắt nhanh về quá trình truy tố của bà và thông tin mới nhất mà bà tiết lộ.

Bị kết án 4 năm tù

Ngày 27 tháng 2 năm 2020, bà Vương bị bắt giữ vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Bà bị Tòa án quận Hòa Bình đưa ra xét xử vào ngày 9 tháng 12 năm 2020 và bị kết án 4 năm tù vào ngày 28 tháng 12 trong cùng năm. Bà đã kháng cáo tới Tòa án Trung cấp thành phố Thẩm Dương, nhưng tòa án này đã đưa ra phán quyết giữ nguyên bản án của bà vào ngày 21 tháng 4 năm 2021.

Gần ba năm sau vụ bắt giữ của bà Vương vào tháng 2 năm 2020, nhà chức trách không cho phép gia đình gặp bà. Sau khi bà bị chuyển tới Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh vào ngày 9 tháng 1 năm 2022, nhà tù cũng cấm bà gọi điện cho gia đình. Cuối cùng, khi gia đình được phép gặp bà vào đầu tháng 1 năm 2023, tóc của bà đã chuyển sang màu xám; bà rất gầy gò và không thể thẳng lưng khi đi lại. Lính canh đã giám sát bà nghiêm ngặt trong buổi thăm thân chỉ kéo dài 10 phút này.

Sự ngược đãi trong nhà tù mới được tiết lộ

Bà Vương được phân vào Đội 5 của Khu 3 khi bà bị đưa tới Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh vào ngày 9 tháng 1 năm 2022. Đội trưởng Vu Lộ và Vương Nghiên (không có quan hệ họ hàng với bà Vương) đã yêu cầu bà từ bỏ Pháp Luân Công. Bà từ chối và họ đã buộc bà phải đứng ở góc khuất không có camera giám sát trong phân xưởng nhà tù.

Khi đó tiết trời đã vào mùa đông khắc nghiệt, nhưng họ lột áo khoác mùa đông của bà và mở cửa để đóng băng bà. Bà bị buộc phải đứng chân trần trên sàn bê tông từ 6 giờ 35 phút sáng tới 6 giờ 35 phút tối trong hai ngày liên tiếp. Bà không thể ngừng run rẩy và cuối cùng bà đã viết tuyên bố từ bỏ đức tin trái với mong muốn của mình. Bà còn bị buộc phải ghi hình để nói bà quyết định từ bỏ Pháp Luân Công.

Sau đó, bà Vương bị buộc phải lao động chân tay hơn 10 giờ mỗi ngày. Lúc đó bà đã 66 tuổi, nhưng vẫn phải đạt chỉ tiêu hàng ngày mà không được khoan nhượng. Các học viên Pháp Luân Công giống như bà chỉ nhận được 5 hoặc 10 nhân dân tệ mỗi tháng với việc lao động khổ sai trong khi các tù nhân khác được 70 – 100 nhân dân tệ. Những tù nhân không phải là học viên cũng được cung cấp cho trái cây to và tươi hơn, cùng với nhiều quyền lợi khác.

Để khiến bà Vương đau khổ hơn, lính canh còn ra lệnh cho bà chỉ được sử dụng nhà vệ sinh khi tù nhân trưởng phòng giam (Phòng 106) là Điền Phượng cũng cần sử dụng. Đôi khi, Điền lén lút sử dụng nhà về sinh mà bà Vương không biết, khiến bà không được nghỉ giải lao.

Bởi bà Vương bị từ chối thăm thân trong ba năm kể từ khi bị bắt, bà đã gửi yêu cầu thăm thân tới lính canh Trương Giai Nam. Trương đề nghị bà tới gặp lính canh khác là Triệu, nhưng lính canh này lại bảo bà tới nói với tù nhân trưởng Điền trước. Điền từ chối chuyển yêu cầu thăm thân của bà tới quản lý cấp cao.

Vào một ngày nọ, lính canh Cao đột nhiên cho phép bà Vương gọi điện về nhà. Sau đó, bà mới biết rằng người thân của mình đã thuê một luật sư và ông ấy sẽ tới gặp bà vào ngày hôm sau. Cao cảnh cáo bà không được nói về sự ngược đãi mà bà phải chịu đựng; bằng không cuộc gặp với luật sư sẽ bị hủy.

Ngày hôm sau, lính canh Kim Ngọc và Phạm đã giám sát cuộc gặp của bà Vương với luật sư. Người thân của bà viết thư cho bà, nhưng Phạm lại ngăn luật sư đọc lá thư. Luật sư hỏi bà ở trong tù thế nào và bà không dám nói với ông về sự ngược đãi mà bà phải chịu đựng. Kim đe dọa bà không có thêm bất kỳ cuộc gặp gỡ nào với luật sư nữa.

Sau đó, bà Vương bị yêu cầu viết báo cáo tư tưởng. Bà từ chối tuân thủ và ngày hôm sau bà bị lính canh Hám Khải triệu tập tới văn phòng sau khi làm việc hơn 10 giờ trong nhà xưởng. Bà được yêu cầu phải đứng và ngồi xổm, nhưng bà đã từ chối.

Một lần khác, bà Vương bị trình báo vì nói chuyện với học viên khác và Hám đã buộc bà đứng bất động trong hơn 2 giờ đồng hồ. Vào một lần khác, Hám bắt bà đứng sau khi lao động chân tay hơn 10 giờ đồng hồ. Bà suýt nữa ngất xỉu.

Khi bà Vương từ chối viết thêm báo cáo tư tưởng, lính canh Trương Giai Nam đã yêu cầu tù nhân Đại Văn ngược đãi bà. Bà không được phép tắm rửa hoặc uống nước. Bà cũng chỉ được cung cấp lượng thức ăn ít ỏi.

Bà Vương cũng chứng kiến sự ngược đãi tương tự đối với học viên bị cầm tù khác. Bà Trương Hiểu Na không được phép tắm rửa trong hơn hai ba tháng. Một học viên khác cũng phải đối mặt với sự ngược đãi tương tự và có mùi hôi khủng khiếp. Chỉ khi đó bà mới được phép tắm rửa. Cũng chính học viên này sau đó bị buộc phải đứng chân trần mà không có áo khoác mùa đông sau khi làm việc nhiều giờ mỗi ngày.

Trong 10 tháng, bà Vương không được phép mua nhu yếu phẩm hàng ngày. Bà cảm thấy chóng mặt nhiều lần vì không được cung cấp đủ thức ăn và không có gì để ăn vặt. Để đạt chỉ tiêu, các trưởng nhóm thường không cho phép mọi người ăn sáng vì sẽ tốn thời gian làm việc. Trong khi các tù nhân khác ăn những gì họ mua từ căng tin nhà tù trong bữa sáng, bà Vương không có gì để ăn và bị thúc ép hoàn thành công việc nhanh chóng.

Bài liên quan:

Người phụ nữ Liêu Ninh trở về nhà sau bản án 4 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công

Một người phụ nữ 65 tuổi bị kết án 4 năm tù giam vì nói chuyện về Pháp Luân Công

Người phụ nữ Liêu Ninh bị giam trong bệnh viện tâm thần sau khi bị bắt vì kiên định đức tin

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/21/221309.html

Đăng ngày 31-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share