Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở Nội Mông Cổ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-10-2024] Bà Trương Ngọc Hà, người thành phố Hồ Luân Bối Nhĩ, Nội Mông Cổ, bắt đầu tu uyện Pháp Luân Công đầu năm 2016. Vì phơi bày về cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc, bà bị bắt vào ngày 16 tháng 5 và bị thẩm vấn tại Đồn công an Lâm nghiệp Khắc Nhất Hà. Sau đó, công an đã hợp tác với chồng và các chị em của bà để đưa bà vào bệnh viện tâm thần trong 21 ngày, nơi bà bị cưỡng ép dùng thuốc độc hại mỗi ngày.

Dưới đây là lời kể của bà Trương về những bức hại bà đã trải qua.

***

Tên tôi là Trương Ngọc Hà, năm nay 56 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ tại thành phố Hô Luân Bối Nhĩ. Ngày 16 tháng 5 năm 2016, tôi bị bắt chỉ vì nói chuyện với một người dân về Pháp Luân Công và bị đưa đến Đồn công an Lâm nghiệp Khắc Nhất Hà. Tại đây, hai nữ công an đã lục soát người tôi nhưng không tìm thấy gì. Một số công an mặc thường phục đưa tôi vào một phòng lớn (có thể là phòng thẩm vấn) và yêu cầu tôi ngồi xuống. Một người trong số họ hỏi số điện thoại của chồng tôi và tôi đã cung cấp cho anh ta. Anh ta nói với tôi: “Giờ bà phải trả lời tất cả câu hỏi của tôi; nếu không, bà sẽ bị tra tấn nếu chúng tôi đưa bà đến Nhà tù A Lý Hà.” Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Anh ta hỏi tôi: “Bà đã nói gì khi nói chuyện với người khác?”

Tôi trả lời: “Tôi nói với họ sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công”

Anh ta hỏi thêm một vài câu hỏi và gõ câu trả lời của tôi vào máy tính. Tôi lúc đó sợ đến mức không nhớ hết các câu hỏi hay câu trả lời của mình. Sau khi thẩm vấn xong, anh ta yêu cầu tôi ký tên vào bản khai. Tôi đọc qua một lần và ký tên. Sau đó, tôi được đưa vào một phòng khác, nơi hai cảnh sát lấy dấu vân tay và chụp ảnh tôi. Tôi thấy chồng tôi bước ra cùng một số công an từ phòng khác. Khi về nhà, chồng tôi nói rằng công an cũng yêu cầu anh ấy ký vào một số tài liệu, nhưng tôi không hỏi đó là gì.

Vài ngày sau, chồng tôi nhận được cuộc gọi từ Đồn Công an Lâm nghiệp Khắc Nhất Hà và được yêu cầu đến đó ngay lập tức. Khi trở về, anh ấy nói với tôi: “Ngày mai chúng ta đến nhà chị của em ở Hải Lạp (một quận tại thành phố Hô Luân Bối Nhĩ) để xem chị ấy có công việc gì cho em làm không.” Tôi đã đồng ý.

Khi tôi đến nhà chị, chị cả của tôi cũng có mặt. Sau bữa trưa, chị nói rằng sẽ đưa tôi đi gặp chồng chị ấy để xem anh ấy có công việc gì cho tôi không. Vừa lên xe, tôi đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình ở Bệnh viện Tâm thần số 7 ở Nha Khắc Thạch (một thành phố cấp huyện trực thuộc Hô Luân Bối Nhĩ). Tôi nhận ra rằng mình đã bị chồng và các chị lừa.

Hai chị tôi nói rằng tôi cần ở lại đây một thời gian. Họ yêu cầu chồng tôi nói chuyện với tôi và rời khỏi xe. Chồng tôi nói: “Em nhớ cuộc gọi của công an hôm qua không? Họ ra lệnh cho anh đưa em đến bệnh viện tâm thần để điều trị. Nếu có ghi nhận điều trị tại đây, họ có thể báo cáo lên cấp trên; nếu không, họ sẽ đưa em đến Nhà tù A Lý Hà và tra tấn em.”

Sau khi bàn bạc với các chị của tôi, chồng tôi lừa tôi đến bệnh viện tâm thần. Anh ấy nói tôi chỉ cần ở lại đó một tuần và anh ấy sẽ đặt khách sạn gần đó để đợi tôi. Tôi rất tức giận và khóc. Tôi cũng nói với các chị rằng hành động của họ là sai. Tuy nhiên, họ không những không nghe còn đẩy tôi vào bệnh viện. Ngay sau đó một bác sĩ xuất hiện và các chị tôi lập tức rời đi.

Một số y tá đã trói tôi vào giường và một bác sĩ nam đứng bên cạnh tôi trong một lúc. Tôi cố giải thích với ông ấy rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc đã tuyên truyền để bôi nhọ Pháp Luân Công. Ông ấy nói: “Bà cứ ở lại đây (ngụ ý rằng tôi sẽ không thể rời đi sớm)” rồi rời đi.

Kể từ đó, tôi bị ép phải uống đủ loại thuốc lạ hai lần một ngày. Nếu tôi từ chối uống, y tá sẽ tiêm cho tôi một mũi khiến tôi ngủ li bì.

Ngày nào tôi cũng phải uống nhiều thuốc ngủ và các loại thuốc khác. Tôi luôn thấy chóng mặt, mơ hồ và mất tỉnh táo. Khuôn mặt tôi trở nên đờ đẫn; trí nhớ suy giảm nghiêm trọng và nước dãi chảy ra liên tục. Thỉnh thoảng họ kiểm tra miệng tôi để đảm bảo tôi đã nuốt thuốc. Nếu tôi không uống, họ dùng điện giật, đặc biệt là chích lên đầu. Tôi đã cố giải thích với bác sĩ rằng tôi không bị bệnh tâm thần và họ không nên ép tôi uống nhiều thuốc như vậy, nhưng ông ấy không nghe.

Cuối cùng, tôi bị giam giữ tại bệnh viện tâm thần 21 ngày, khiến tinh thần và thể chất tôi tổn hại nghiêm trọng.

Khi về nhà, tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công và hồi phục nhanh chóng. Một ngày nọ, tôi tình cờ thấy hồ sơ chẩn đoán bệnh tâm thần của mình trong túi của chồng. Hai bác sĩ phụ trách hồ sơ của tôi là Lý Á Quân và Vu Kỳ, cả hai đều làm việc tại Trung tâm sức khỏe tâm thần Hô Luân Bối Nhĩ.

Lúc đó, tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Chỉ vì tôi nói cho mọi người biết rằng sự kiện tự thiêu tại Thiên An Môn là một trò lừa dối do chính quyền cộng sản dàn dựng để bôi nhọ Pháp Luân Công, mà tôi đã phải trải qua bức hại như vậy. Gia đình tôi cũng bị đe dọa và buộc phải hợp tác với chính quyền để bức hại tôi. Bây giờ, họ đã hiểu sự thật và nhận ra sai lầm của mình khi hợp tác với công an.

Năm 2021, các nhân viên của Đồn Công an Lâm nghiệp Khắc Nhất Hà chỉ đạo y tá của Bệnh viện trung tâm Khắc Nhất Hà đến nhà tôi quấy rối và ghi hình tôi. Mùa thu năm 2022, các y tá quay lại và yêu cầu lấy mẫu máu của tôi, nhưng tôi không hợp tác.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/12/内蒙古呼伦贝尔市张玉霞遭精神病院迫害经历-483810.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/21/221310.html

Đăng ngày 31-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share