Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-08-2024] Tôi bất ngờ khi nghe tin bà Đông Mai đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt vì bị xuất huyết não.

Cả hai chúng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi quen biết bà ấy đã nhiều năm. Bà Đông Mai mắc nhiều căn bệnh nan y nhưng đều đã khỏi sau khi bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà có thể làm việc nhà và giúp việc đồng áng trong vụ mùa bận rộn. Bà cũng có thể chăm sóc mẹ chồng đã ngoài 90 tuổi. Chồng và con của bà đều vui vẻ và hài lòng.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, bà Đông Mai bị sách nhiễu, thẩm vấn, và giam giữ vì kiên định đức tin. Bà không sợ hãi khi đối diện với chính quyền và chưa từng dao động đức tin của mình.

Khi tôi nghe tin bà ấy đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, niệm đầu của tôi là cựu thế lực đang bức hại bà bằng cách lợi dụng sơ hở của bà trong tu luyện. Sơ hở ấy là gì, tôi không biết, nhưng gần đây tôi cảm giác ở bà có điều gì đó không ổn.

Tôi sống gần nhà bà Đông Mai. Sau khi tôi bị giam giữ phi pháp vì không chịu từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, bà ấy thường đến chia sẻ kinh nghiệm của bà với tôi. Nhưng những lần đến thăm của bà ngày càng ít dần và khoảng cách giữa mỗi lần ngày càng lớn. Sau khi xem xong bộ phim Trở Lại Thành Thần, tôi cảm động đến mức rủ bà cùng xem. Nhưng bà không trả lời tôi cho đến khi đầu năm mới.

Tôi khó hiểu trước cách cư xử của bà—nó hoàn toàn khác với điều tôi mong đợi. Khi tôi hỏi bà về sự trì hoãn, bà nói rất bận với công việc nhà. Tôi biết đó chỉ là cái cớ, nhưng tôi không thúc ép bà gì cả. Nhưng tôi bắt đầu thấy lo lắng cho bà.

Sáu tuần sau, khi nghe tin bà được xuất viện, tôi đến thăm bà. Con trai bà phải đỡ bà ngồi dậy, lấy khăn lau mặt và tay cho bà, và đút bà ăn sáng. Cậu ấy nói bà được chuyển từ bệnh viện thành phố đến bệnh viện tỉnh và phải điều trị cấp cứu hơn 40 ngày. Bà không thể tự chăm sóc bản thân.

Bà trông xanh xao, không thể nói rõ ràng, và dường như chán nản. Con trai của bà lạnh lùng và thô lỗ với tôi. Mặc dù đã chứng kiến bà Đông Mai hồi phục sức khỏe nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cậu ấy vẫn phản đối việc tu luyện của bà sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Tôi hiểu cậu ấy sợ ĐCSTQ, vậy nên tôi cẩn trọng về những điều mình nói.

Bị nghiện ứng dụng trên điện thoại

Đợi khi con trai bước ra ngoài, bà Đông Mai kể ngắn gọn cho tôi nghe những gì đã xảy ra. Bà nói: “Tôi sai rồi. Hơn một năm nay, tôi nghiện ứng dụng Kwai trên điện thoại. Tôi nghiện mua sắm online, liên tục tìm những món hàng giá rẻ. Tôi đã không học Pháp, luyện công, hoặc phát chính niệm“.

“Một hôm trong lúc cắt bắp cải, tôi làm rớt và cúi xuống nhặt nó lên. Tôi bị mất cảm giác bên trái cơ thể và ngã xuống đất bất tỉnh. May mắn là chồng tôi về đến nhà và gọi xe cấp cứu. Tôi nhanh chóng được đưa đến bệnh viện kịp lúc. Hai mươi lăm ngày sau tôi được chuyển đến bệnh viện tỉnh trong hai tuần. Tôi biết tình trạng này là phản ánh trạng thái tu luyện của tôi, nhưng tôi không biết phải làm sao”.

Tôi hỏi: “Lần này, chị có ngộ được điều gì từ điểm hóa của Sư phụ không?” Bà ấy nói: “Sao lại không chứ! Lần nào tôi xem điện thoại trong thời gian dài, tim tôi cũng đập thình thịch đến mức sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Tôi nhận ra mình đã sai và bỏ điện thoại xuống. Sau một hồi, các triệu chứng giảm dần. Nhưng giọng nói của người dẫn chương trình Kwai cứ văng vẳng trong đầu tôi và tôi thường nghĩ đến các quảng cáo hàng giá rẻ. Tôi không thể chống lại việc cầm điện thoại lên. Tôi như bị nghiện ma túy vậy“.

Trước khi tôi có thể chia sẻ với bà ấy nhận thức của tôi dựa trên Pháp thì chồng bà ấy về. Mặc dù ông ấy, cũng như con trai, không ủng hộ bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì sợ ĐCSTQ, nhưng ông ấy vẫn tôn trọng tôi và thường nói tôi là người tốt. Bởi vì ông ấy minh bạch Pháp Luân Đại Pháp, tôi quyết định chia sẻ câu chuyện tâm đắc thể hội của mình.

“Một hôm khi tôi đang ở trong trại tạm giam, thì đột nhiên bị đau tim nghiêm trọng cùng nhiều biến chứng phức tạp, dẫn đến bị sốc tim. Tôi được đưa vào bệnh viện và nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt trong sáu ngày. Mặc dù các bác sĩ đã nỗ lực nhưng tình trạng của tôi vẫn không cải thiện, nên họ đã đưa ra hai thông báo tình trạng nguy kịch cho gia đình tôi”.

“Thấy tính mạng tôi đang gặp nguy hiểm, trại tạm giam để tránh bị truy cứu trách nhiệm, đã nhanh chóng sắp xếp cho tôi được tại ngoại trong lúc tôi vẫn đang trong bệnh viện. Họ nhanh chóng trả tôi cho gia đình khi tôi đang bệnh nguy kịch.

“Nhưng là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi tin rằng mình không thực sự mắc bệnh. Sau khi trở về nhà, tôi học Pháp và luyện công chăm chỉ. Không cần bất kỳ sự can thiệp y tế nào, các triệu chứng đã thuyên giảm từng ngày và đã biến mất trong 10 ngày“.

Trước khi tôi kịp nói xong, con trai của bà ấy đã mất kiên nhẫn cắt ngang lời tôi. Tôi đề nghị rằng hoàn cảnh hiện thời của bà ấy tại nhà có thể không có lợi cho sự hồi phục của bà và đề nghị bà nên cân nhắc đến việc ở với mẹ bà, cũng là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước năm 1999. Mẹ của bà, mặc dù đã hơn 90 tuổi, nhưng vẫn khỏe mạnh và sẵn lòng chăm sóc con gái. Được bao quanh bởi các học viên, chính niệm của bà Đông Mai có thể mạnh lên, giúp bà vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Tình huống cải biến

Bà Đông Mai đồng ý và đến ở với mẹ của bà. Nhưng mọi thứ không diễn ra như mong đợi. Mỗi lần tôi đến thăm bà, nếu không phải con trai thì là anh của bà có mặt ở đó. Tôi không có cơ hội nói chuyện riêng với bà cho đến lần đến thăm thứ tư, nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ và sự phối hợp của mẹ bà. Chúng tôi đọc các bài kinh văn gần đây của Sư phụ. Bà Đông Mai nhận ra tính nghiêm túc của tu luyện và nhìn thấy những vấn đề trong tu luyện của bà. Bà nhận ra cựu thế lực đang lợi dụng sơ hở của bà để bức hại bà.

Tôi chia sẻ thể ngộ của mình: “Khổ nạn này là do cựu thế lực an bài để lợi dụng sơ hở mà tấn công thân thể của học viên. Chúng ta phải phủ nhận sự an bài của chúng và nhìn thấu giả tướng. Bằng cách nào đây? Sư phụ đã bảo chúng ta rằng chúng ta có thể phá trừ nó bằng cách học Pháp, hướng nội, và tìm ra những chấp trước được che đậy kỹ và loại bỏ nó. Khi chúng ta đề cao, chúng ta có thể biến việc xấu thành việc tốt, phá trừ sự an bài của cựu thế lực, và khẳng định sự thần kỳ và phi thường của Đại Pháp.

“Bất cứ điều gì chúng ta gặp phải trong quá trình tu luyện đều là việc tốt, cho dù nó có biểu hiện ra là tốt hoặc xấu. Ví như, nếu chúng ta lạc lối bởi tâm chấp trước, trở nên nghiện ứng dụng của điện thoại thông minh, chúng ta nên lấy đó là một lời cảnh tỉnh và hoàn toàn ngừng hành vi này. Một khi chúng ta làm được thì có thể trở lại con đường đúng đắn. Khi thể chất của chị không tốt, đó có thể là cơ hội để loại bỏ thói quen lúc nào cũng để mắt chăm lo cho gia đình và những thứ khác mà không dành nhiều thời gian để học Pháp, luyện công, phát chính niệm, và cứu nhiều chúng sinh hơn”.

Tôi động viên bà Đông Mai đừng bỏ cuộc. Tôi bảo bà rằng tôi muốn viết ra những điều bà đã trải nghiệm và gửi cho Minh Huệ Net để nhắc nhở nhiều đồng tu đừng phạm phải sai lầm tương tự như bà. Bà đồng ý.

Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ một đoạn Pháp của Sư phụ:

“[Phần] đường khó khăn gian nan nhất đã qua rồi, đừng bị vấp ngã lúc cuối. Dẫu rằng một số người có lúc làm điều dại dột, nhưng xưng hiệu ‘đệ tử Đại Pháp’ là điều cả chư Thần cũng hâm mộ.” (Hãy tỉnh)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/23/481093.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/21/220947.html

Đăng ngày 30-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share