Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-07-2024] Tôi sinh ra ở một ngôi làng núi non hẻo lánh. Khi phòng lao động của huyện tuyển công nhân cho một công ty lớn ở Bắc Kinh vào năm 1994, tôi được nhận vào làm, và chuyển đến Bắc Kinh. Sau này tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cho tôi đến Bắc Kinh để đắc Pháp.
Tôi yêu thích võ thuật và khí công từ khi còn nhỏ và thường hay nghĩ đến việc đi chùa. Công việc của tôi ở Bắc Kinh đơn giản, và tôi chỉ cần làm việc mỗi tháng một tuần. Tôi dành hầu hết thời gian để luyện tập võ và các môn khí công khác ở đền Thiên Đàn. Tôi cũng mua nhiều sách khí công về đọc.
Một hôm vào năm 1996, sau khi tập võ ở đền Thiên Đàn, tôi đi đến công viên Hồ Long Đàm. Tôi thấy nhiều người đang ngồi ở đó thiền định. Khung cảnh yên bình đến mức tôi bị thu hút ngay. Sau khi đọc một đoạn giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp, tôi ngồi xuống và thiền định cùng họ. Phụ đạo viên ở đó giúp tôi chỉnh lại các động tác. Cuối cùng tôi đã mua một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đọc một mạch hết cuốn sách, bật khóc trong khi đọc. Tôi cảm động đến mức thỉnh thoảng đọc to lên để các bạn ở cùng ký túc xá nghe thấy. Đây chính là điều tôi vẫn đang kiếm tìm, cuối cùng tôi đã tìm thấy rồi! Kể từ đó, tôi không luyện võ thuật và các môn khí công khác nữa, mà kiên định bước trên con đường tu luyện Đại Pháp.
Không lâu sau, tôi về quê thăm nhà thì mới biết mẹ tôi, vốn đã có sức khỏe kém, nay lại mắc bệnh và không còn nhìn thấy được nữa. Bà đã đến bệnh viện địa phương của huyện nhưng tình trạng vẫn không cải thiện. Bà định thử tập một môn khí công, học phí 40 tệ, vậy nên tôi nói: “Mẹ, con mới vừa học một môn khí công rất tốt, mà lại không tốn tiền. Mẹ có thể rủ nhiều người trong làng cùng học. Ai muốn đến thì đều có thể học”.
Cuối cùng, nhiều dân làng đã đến. Mỗi ngày, tôi đều bật một bài giảng Pháp của Sư phụ cho họ nghe và hướng dẫn họ tập một bài công pháp.
Trong lúc nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, thị lực của mẹ tôi đã hồi phục thần kỳ. Bà rất vui mừng! Vài ngày sau, bệnh tăng huyết áp và viêm túi mật của bà cũng đã khỏi.
Trong lúc chúng tôi học Pháp và luyện công, vài học viên được khai mở thiên mục. Một học viên nhìn thấy một con mắt lớn đang chớp mắt giữa hai lông mày, và hai học viên nhìn thấy cảnh tượng ở không gian khác khi nhắm mắt. Chỉ trong vài ngày, ai cũng thể nghiệm sự thay đổi ở các mức độ khác khau trong cơ thể. Càng ngày càng có nhiều người đến tham gia cùng chúng tôi, một số đến từ những ngôi làng cách nhà tôi hơn 10 dặm. Đại Pháp đã phổ chiếu ngôi làng núi non hẻo lánh của chúng tôi.
Sau khi nghe câu chuyện của mẹ tôi, hai người dì đang làm việc ở thị trấn khác trong huyện đã đến thăm chúng tôi. Họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay lập tức. Một người dì lập tức cảm thấy Pháp Luân đang xoay chuyển. Cùng lúc đó, cha tôi cũng bỏ hút thuốc và bắt đầu tu luyện.
Sau khi tôi trở về Bắc Kinh, tôi kể cho một người dì nghe những gì xảy ra ở gia đình chúng tôi ở quê. Dì và con gái dì đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không chút do dự. Không lâu sau, hai bác của tôi cũng bắt đầu tu luyện. Bà tôi, lúc đó 90 tuổi, cũng theo chúng tôi tu luyện Đại Pháp, một lớp tóc đen đã mọc ra từ chân tóc bạc của bà!
Sau này, vợ, con tôi và chị cả cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Toàn thể gia đình chúng tôi đắm mình trong sự trân quý của Pháp Luân Đại Pháp.
Sư phụ bảo hộ tôi
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, hai học viên trong thị trấn của tôi bị bắt và đưa vào trung tâm tẩy não. Dưới áp lực, một trong hai người đã nói ra tên của tôi cho chính quyền, bởi vì tôi chịu trách nhiệm bảo trì thiết bị in các tài liệu chân tướng. Lúc đó tôi đã chuyển đến một thị trấn khác trong huyện và đang quản lý một cửa tiệm. Khi cảnh sát đến cửa tiệm tìm tôi, tôi vừa chuyển nhượng cửa tiệm cho người khác, và cảnh sát đã không tìm được tôi. Họ cũng đến trường học của con tôi để dò hỏi tin tức của tôi nhưng các cán bộ nhà trường đã không hợp tác. Cuối cùng, cảnh sát đã không thể tìm ra tôi. Sư phụ đã an bài tất cả để bảo hộ tôi!
Không lâu sau vụ việc này, cha tôi nhập viện vì bị đột quỵ. Cảnh sát thị trấn, Đội An ninh Nội địa, và cảnh sát thành phố đã đến bệnh viện tìm tôi. Tôi nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát trong bệnh viện, nhưng không biết tại sao họ ở đây. Họ kiểm tra tên tất cả bệnh nhân nhưng không tìm thấy cha tôi, bởi vì khi người thân đưa cha đi bệnh viện, vì lý do nào đó mà tên đăng ký lại là tên của bác tôi. Sau đó cảnh sát đã gọi cho một người thân của tôi, người này không hợp tác. Những người thân nhanh chóng đưa tôi ra khỏi bệnh viện. Tôi nhận ra không phải ngẫu nhiên mà tên của cha tôi không được dùng để đăng ký nhập viện. Đó chính là sự bảo hộ của Sư phụ.
Một lần thoát hiểm khác là khi Đội An ninh Nội địa có lần phát hiện ra có người trong khu vực của tôi đang truy cập Minh Huệ Net. Họ bắt đầu kiểm tra từng nhà trong khu vực nhưng khi tiến đến nhà tôi thì tín hiệu bị cắt. Họ đã tìm một thời gian dài nhưng không thể xác định được vị trí.
Tôi biết được việc này là từ một đồng tu đã nghe một cảnh sát nói. Đồng tu đã không nói cho tôi biết ngay bởi vì anh ấy lo tôi có thể nảy sinh tâm sợ hãi. Tôi biết Sư phụ đã đặt một tấm chắn xung quanh tôi và bảo hộ tôi lần nữa!
Sư phụ đã bảo hộ tôi khỏi nguy hiểm hết lần này đến lần khác. Không từ ngữ nào có thể biểu đạt lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/17/479681.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/10/219901.html
Đăng ngày 26-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.