Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-03-2024] Hai sự việc đau đớn gần đây đã bộc lộ chấp trước căn bản của tôi.

Khi mọi người đã sẵn sàng bắt đầu học Pháp trong nhóm học Pháp của chúng tôi, Gia đột nhiên nói to rằng đồ đạc của cô ấy đã biến mất. Cô ấy nhìn tôi và hỏi: “Ai đã lấy nó? Tôi vừa mới mua nó thôi”. Tôi chắc chắn rằng cô ấy nghi ngờ tôi, nhưng tôi không nói gì và tiếp tục đọc Pháp. Tuy nhiên, sau khi về đến nhà, tôi không thể bình tĩnh lại được.

Nghĩ lại bao năm qua, đây là lần thứ tư Gia làm nhục tôi như thế này. Một sự việc xảy ra vào khoảng giữa trưa một ngày khác. Tôi đang ăn tối ở nhà với học viên Nhất. Gia giận dữ bước vào. Tôi đề nghị cô ấy tham gia cùng chúng tôi nhưng cô ấy từ chối. Cô ấy nói rằng cô ấy bị mất thẻ bảo hiểm y tế nên tôi nói: “Đừng lo lắng. Nếu ai đó lấy nó, họ sẽ không thể sử dụng nó”.

Gia trả lời: “Tại sao không? Mọi người sẽ không nhận ra nó không phải của họ”. Cô ấy kích động và hét lên: “Tôi biết nó ở đâu. Tôi chỉ đang đợi nó tự xuất hiện thôi!” Sau đó, cô ấy nói thêm: “Cô ta [ý nói người đã lấy nó] chỉ là một kẻ lưu manh và không phải là một người chân tu”. Sau khi nói vậy thì cô ấy rời đi. Tôi và Nhất nhìn nhau không tin nổi. Chúng tôi nhận ra rằng cô ấy nghĩ tôi đã lấy trộm nó vì tôi thường đến nhà cô ấy để học Pháp.

Điều gì đó tương tự đã xảy ra hai lần sau đó. Tôi hướng nội và tìm ra một số chấp trước của mình, nhưng tôi không làm gì sai nên tôi không quan tâm cô ấy nghĩ gì. Tuy nhiên, tôi đã không hướng nội sâu hơn để tìm ra chấp trước sâu xa của mình.

Chấp trước căn bản của tôi là gì?

Tuy nhiên, lần này tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi cảm thấy phẫn nộ và không thể bình tĩnh được. Tôi biết không có điều gì các học viên gặp phải là ngẫu nhiên. Nhưng chấp trước nào đã gây ra điều này? Tôi biết chắc chắn mình đã xảy ra vấn đề gì đó, nếu không, tôi đã không gặp phải chuyện này nhiều hơn một lần.

Hướng nội, tôi tìm thấy nhiều chấp trước. Tôi có quá nhiều tình cảm với các đồng tu và đối xử với họ như những người bạn tốt. Tôi cũng có chấp trước oán giận, cố chấp, không tha thứ, bướng bỉnh và cứng đầu, không muốn bị đối xử tệ và không có khả năng chịu đựng. Tôi quyết tâm loại bỏ những chấp trước này.

Tôi tự nhủ phải học tính nhẫn nại từ Hàn Tín, người từng bị một tên côn đồ làm nhục thời xưa. Ngoài ra, người ta còn vu oan cho Hòa thượng Đại Hưng có con với một thiếu nữ nhưng ông đã có thể nuôi đứa trẻ mà không hề oán hận cho đến khi đứa trẻ được cha mẹ đón về. Là một học viên Đại Pháp, tôi phải có khả năng chịu đựng, đặc biệt là những lời lăng mạ.

Sư phụ giảng:

“phải đạt đến độ là ai nói [chư vị] cũng được; nếu nói đúng thì sửa đi, còn nếu không thì cũng chú ý; chư vị có thể đối diện với phê bình và chỉ trích mà bất động tâm thì chính là chư vị đang đề cao.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Vấn đề lớn nhất của tôi là tôi không thể chấp nhận những lời chỉ trích. Có thể có những sai lầm, hiểu lầm hoặc thậm chí là sai trái trong những lời buộc tội và chỉ trích của người khác, nhưng tôi vẫn cần bình tĩnh hướng nội và loại bỏ chấp trước của mình. Tôi liên tục nhẩm lại lời Sư phụ:

“nếu nói đúng thì sửa đi, còn nếu không thì cũng chú ý.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles).

Dần dần, tâm tôi bình tĩnh lại và tôi đã vượt qua khảo nghiệm. Tuy nhiên, đây chỉ là khúc dạo đầu, trước cuộc xung đột tiếp theo.

Bước ngoặt

Khi một đồng nghiệp gọi điện hỏi về tình hình của con gái tôi, tôi biết Gia đã nói với cô ấy. Chuyện của con gái tôi không phải chuyện lớn nhưng là chuyện riêng tư cá nhân, cô ấy không nên tùy tiện nói cho người khác biết. Tôi nói với Gia về điều này vì tôi không biết mình cần ngộ ra điều gì, nhưng thông tin đã được chia sẻ giữa các học viên.

Tôi không ngờ cô ấy lại kể cho một người không phải học viên, nên nhiều người ở nơi làm việc của tôi đã biết về hoàn cảnh của con gái tôi. Tôi rất gắn bó với con gái mình về mặt tình cảm và thật khó để tôi giải quyết vấn đề của nó. Giờ đây, Gia còn khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Lần này thật đau lòng, nó diễn ra đột ngột và dữ dội. Thật khó để chịu đựng và tôi bị tổn thương nặng nề. Tôi biết mình phải hướng nội, nhưng bản thân lại có một mong muốn mạnh mẽ là hướng ngoại. Khi tĩnh tâm lại, tôi có thể hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước của mình, nhưng tôi không thể tìm được đúng cái chấp trước cần tìm. Tôi cảm thấy bất lực.

Bằng cách liên tục học Pháp, tôi đã bình tĩnh lại và không còn bị quấy rầy và kiểm soát bởi những tư tưởng hỗn loạn nữa. Tôi thực sự có thể hướng nội. Đầu tiên, tôi nhận ra rằng có những yếu tố trả nợ nghiệp và tiêu trừ nghiệp lực liên quan. Thứ hai, chấp trước sâu xa của tôi đã được ẩn giấu rất kỹ nên nó phải bị đào bới một cách đau lòng như vậy.

Chấp trước sâu xa của tôi là giữ thể diện. Tôi cũng tìm thấy chấp trước coi thường người khác, tật đố, tranh đấu, không tu khẩu và kiêu căng. Sau khi tôi hướng nội và đào chúng ra, tôi không còn đổ lỗi cho Gia nữa. Tôi cũng nhận ra rằng cô ấy thực sự đang giúp tôi đề cao. Tôi cần phải trân trọng mối nhân duyên này. Tôi biết ơn cô ấy vì đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực và đề cao tâm tính của mình.

Chấp trước kiêu ngạo và giữ thể diện đã chôn sâu trong tôi. Nhưng gốc rễ của chúng là gì? Tôi tin rằng nguyên nhân sâu xa là sự ích kỷ. Việc giữ thể diện và sự phù phiếm để duy hộ hình ảnh bản thân nên không chấp nhận những lời chỉ trích. Tâm lý đấu tranh để bảo tồn cái gọi là phẩm giá của cái tôi giả tạo, và sự oán giận nảy sinh khi người khác làm sai và làm tổn hại đến cái tôi giả tạo đó. Tất cả những chấp trước đều đến từ cái tôi giả tạo. Những chấp trước đó là biểu hiện và đặc tính bên ngoài của chấp trước căn bản.

Một khi tôi tìm thấy chấp trước cơ bản này với bản thân, việc loại bỏ những chấp trước liên quan sẽ dễ dàng hơn. Hoàn cảnh xung quanh của tôi cũng thay đổi và tôi có thể chịu đựng được mọi việc khi gặp phải.

Trong buổi họp mặt gia đình, chị dâu tôi đã khơi mào lại những vấn đề trong quá khứ và chỉ trích tôi. Tôi tự nghĩ: “Điều này không đúng. Đây chính là đổi trắng thay đen mà!”. Tôi muốn giải thích nhưng lại im lặng, tâm bất động. Tôi nhắc nhở bản thân rằng tôi phải tu luyện vững chắc. Tôi cần ghi nhớ Pháp, nghĩ đến người khác trước và ngừng tranh cãi để bảo vệ bản thân khi mọi việc không như ý muốn.

Gần đây khi có người buộc tội tôi sai, tôi mỉm cười và không bị ảnh hưởng. Ngày hôm đó, đôi chân vốn thường cứng như que gỗ của tôi đã trở nên mềm mại hơn và tôi có thể học hai bài giảng Pháp trong tư thế song bàn.

Con gái tôi cũng dần thoát ra khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan, bối rối. Một ngày nọ, cháu nói với tôi: “Chúng ta hãy cùng đọc cuốn Chuyển Pháp Luân mẹ nhé”. Tôi kìm lại những giọt nước mắt vui mừng và trong lòng tràn ngập lòng biết ơn vô hạn đối với Sư phụ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/18/474215.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/9/216969.html

Đăng ngày 09-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share