Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-02-2024]

Một tối năm 1995, không lâu sau khi tôi bắt đầu đi làm, người bạn cùng lớp ở cùng ký túc xá với tôi dọn dẹp đồ đạc. Cậu ấy lấy ra một cuốn sách đặc biệt, trên trang bìa ghi “Pháp Luân Công”. Tôi liền mượn cuốn sách rồi mở ra xem, và từ khi ấy tôi không thể buông cuốn sách xuống. Tôi đã đọc toàn bộ cuốn sách ngay trong đêm đó.

Sáng hôm sau, tôi nói với người bạn đó: “Không có môn khí công nào cao hơn hay tốt hơn môn này đâu. Cuốn sách này giảng về khí công ở tầng cao nhất rồi. Tớ đã quyết định luyện môn này. Cậu có muốn luyện cùng tớ không?” Cậu ấy nói muốn luyện. Vậy là hai ngày sau, chúng tôi đạp xe ra bờ sông để tìm điểm luyện công nhưng không tìm thấy. Sau khi hỏi thăm xung quanh, có người bảo rằng trong công viên có điểm luyện công, nên sáng sớm ngày thứ tư, chúng tôi đến công viên và tìm đến điểm luyện công. Tại đây, một người đàn ông hơn 30 tuổi, có lẽ là phụ đạo viên, hỏi han tình hình của chúng tôi rồi cười bảo: “Gần chỗ các bạn cũng có điểm luyện công đấy”. Nhờ vậy, chúng tôi đã tìm được điểm luyện công chỉ cách nơi làm việc của chúng tôi hơn 100 mét, cách ký túc xá của chúng tôi 200 mét. Từ đó, chúng tôi chính thức bước trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trả lại cái trục cán bột

Sau khi tu luyện Đại Pháp ba hay bốn tháng, tôi bắt đầu nhận ra tu luyện là có tiêu chuẩn và các học viên phải chiểu theo các Pháp lý để đo lường bản thân và giữ vững tâm tính.

Tôi chợt nhớ đến một chuyện xảy ra cách đó không lâu. Dạo tôi mới đi làm, chúng tôi tiến hành cải tạo hệ thống sưởi cho khu tập thể của một nhà máy hóa chất. Chúng tôi ăn trưa trong một căn nhà trống do công nhân của nhà máy đã chuyển đi. Tôi thấy một cây lăn bột và nghĩ: “Chắc đây là thứ người ta không cần, mình lấy về dùng vậy”. Rồi tôi bỏ cây lăn bột vào túi mình.

Nhưng bây giờ tôi đã tu luyện. Việc lấy đồ của người khác mà không có sự cho phép của họ là không đúng. Điều gì sẽ xảy ra nếu người bỏ quên nó quay lại tìm? Chẳng phải là sẽ không thể tìm được sao? Tôi quyết định trả lại cây lăn bột vào cuối tuần bởi vì nhà máy hóa chất đó cách công ty tôi hơn chục km (khoảng sáu dặm), và sau giờ làm việc thì trời đã tối.

Vào buổi sáng cuối tuần đó, tuyết bắt đầu rơi dày kèm theo gió giật mạnh. Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ: “Có lẽ đây là khảo nghiệm xem mình có giữ lời hay không. Nếu mình làm điều không nên làm, mình sẽ phải trả giá để đền bù”.

Khi tôi đến nơi, cổng vào căn nhà đã bị khóa và tôi không thể vào được. Lúc trước tôi nghĩ mình sẽ âm thầm trả lại khi không có ai nhìn thấy để khỏi bị mất thể diện. Bây giờ tôi phải nhờ hàng xóm giúp đỡ. Tôi bèn gõ cửa nhà hàng xóm, rồi một người bước ra, hỏi có chuyện gì. Tôi nói với anh ấy mục đích của mình, đưa cái trục lăn bột cho anh và nói: “Anh giúp em với. Em phải trả cái này cho người nhà bên, hoặc đặt nó trở lại nhà họ”. Anh ấy mỉm cười đồng ý giúp.

Trên đường trở về, tôi tự nhủ cần nhớ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp và không làm những việc không nên làm.

Tiêu trừ nghiệp bệnh trong năm ngày

Thuận theo việc tu luyện ngày càng trưởng thành, tôi đã có được nhiều thể hội cá nhân. Ví như tôi cảm nhận được sự khác biệt giữa tiêu nghiệp và nhiễm bệnh. Nhiều lần tôi xuất hiện các triệu chứng “cảm mạo” trước đây như ho khan, chảy nước mũi, hay sốt, nhưng tôi không bận tâm, và chỉ sau một, hai ngày là tôi khỏe lại.

Lần xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng là vào mùa đông, toàn thân tôi vô lực. Mùa đông công ty không có việc làm nên chúng tôi chỉ ở văn phòng. Một hôm tôi cảm thấy yếu và không thể làm việc được nữa, tôi gục đầu lên hai cánh tay mà ngủ trên bàn. Một đồng nghiệp cạnh tôi quan tâm nói: “Hãy mau uống thuốc đi”. Tôi nói: “Không sao, rồi sẽ ổn thôi”. Cô ấy tỏ ra không buồn nói gì nữa rồi quay đi. Sau chừng 20 đến 30 phút, cảm giác khó chịu biến mất, và đồng nghiệp của tôi đã rất ngạc nhiên.

Lần nghiêm trọng và kỳ diệu nhất là đợt tôi bị sốt năm ngày liền mỗi khi tan làm về ký túc xá. Tôi yếu đến mức không thể đứng dậy mà phải nằm miết trên giường. Tôi cảm thấy mặt đất xoay chuyển, chiếc giường như bị nghiêng, và tôi sắp ngã xuống đất. Tôi phải nắm chặt hai bên thành giường dù biết rằng cái giường không thực sự bị nghiêng. Đến lúc sắp đi làm vào 7 giờ 30 sáng hôm sau, toàn bộ các cảm giác khó chịu đột nhiên biến mất. Tôi cảm thấy khỏe mạnh, và mọi thứ trở lại bình thường. Tôi đi làm như thường lệ.

Nếu sự việc chỉ diễn ra trong một ngày, tôi sẽ không để ý. Nhưng điều đó xảy ra liền trong năm ngày: vừa bước vào cửa ký túc xá sau giờ làm việc, tôi lại thấy toàn thân kiệt sức đến nỗi tôi phải nhanh chóng vào giường và nằm xuống. Cả đêm tôi không thể cử động được. Đến gần giờ đi làm sáng hôm sau, tôi lại bình phục và đi làm.

Bàn chân sưng tấy trở lại bình thường

Một lần, khi đang đi kiểm tra công trường, tôi vô tình dẫm phải đinh trên một tấm ván. Tôi không để ý, rút ​​chiếc đinh ra và tiếp tục kiểm tra. Trước đây, có một cậu thiếu niên mười mấy tuổi ở miền Nam cũng bị đinh đâm vào chân, mà sưng tấy đến mức phải uống thuốc, quấn gạc, đi dép lê và chống nạng hơn chục ngày mới khỏi.

Sau khi người quản lý dự án nghe chuyện của tôi, anh ấy lo lắng nói với tôi: “Anh mau cởi giày ra đi, dùng đế giày đập thật mạnh vào lòng bàn chân cho máu chảy ra, bóp cho máu chảy ra, rồi bôi thuốc, nếu không sẽ bị nhiễm trùng và mưng mủ, bị nặng là phải cắt cụt chân đấy“. Anh ấy còn kể cho tôi nghe vài trường hợp khác. Nhưng tôi không sợ, tôi nói: “Tôi tin chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Ngày hôm đó không có chuyện gì xảy ra và sự việc đó không ảnh hưởng đến công việc của tôi.

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi thấy chân mình sưng tấy và đau nhức. Tôi không coi trọng việc đó, xỏ chân vào giày và đi làm. Khi đến công trường, tôi không kể với ai, tôi vẫn kiểm tra vài căn ở tầng trên và tầng dưới. Ngày hôm sau, bàn chân sưng tấy ban đầu của tôi đã trở lại bình thường, như chưa từng bị sưng, tôi cảm thấy thật thần kỳ.

Khảo nghiệm tiền bạc

Trong năm tu luyện đầu tiên, đặc biệt trong nửa năm đầu khi đi mua sắm, tôi thường nhận được thừa tiền trả lại, từ vài Nhân dân tệ đến hơn 10 Nhân dân tệ, cho đến nhiều nhất là 50 Nhân dân tệ. Lúc đó, 50 Nhân dân tệ không phải là khoản nhỏ đối với tôi. Tất nhiên, lần nào tôi cũng trả lại tiền thừa cho người bán hàng.

Có lần tại một Trung tâm mua sắm lớn, thu ngân đã đưa thừa 50 Nhân dân tệ cho tôi. Tôi mua một chiếc đồng hồ giá 146 Nhân dân tệ. Tôi trả cho người bán hàng 150 Nhân dân tệ, và người bán hàng đưa lại cho tôi 54 Nhân dân tệ. Tôi nói: “Chị đưa thừa cho tôi rồi. Tôi đưa chị có 150 Tệ thôi”. Cô ấy sửng sốt trong vài giây rồi mới phản ứng lại, bối rối nói: “Ồ, tôi vừa nghĩ đến một việc khác, nên tôi bị nhầm. Cảm ơn anh. Nếu không, cả ngày bán hàng của tôi sẽ chẳng được gì”.

Việc được trả thừa tiền một hay hai lần khi đi mua sắm là ngẫu nhiên, nhưng mười lần mua sắm có thể có bảy lần nhận được tiền trả thừa thì không phải ngẫu nhiên. Tôi tự nhủ: “Sao người ta trả thừa tiền cho mình nhiều lần như vậy nhỉ? Có vẻ như mình vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được tiền bạc. Nếu không, mình đã không gặp khảo nghiệm lặp đi lặp lại như thế”.

Tôi còn từng nhận phải tiền giả. Lúc đầu, tôi đi tìm người đã đưa chúng cho mình. Nếu không tìm được, hoặc người đó không thừa nhận, thì tôi sẽ đốt chúng đi. Sau này, tôi chỉ đốt các tờ tiền giả đó mà không bận tâm đến việc tìm ra người đã đưa chúng cho mình.

Từ chối các khoản hối lộ

Từ năm 2004 đến 2006, tôi làm việc cho một công ty giám sát kỹ thuật, chịu trách nhiệm giám sát hơn chục dự án xây dựng mới, dự án cải tạo lớn nhỏ, lắp đặt thiết bị công trình, dự án cải tạo quy hoạch khuôn viên, công tác giám sát thi công thoát nước. Lúc khởi công mỗi dự án, người giám sát như tôi thường được đơn vị thi công tặng phong bì, thẻ mua sắm, hay mời đi ăn. Vào các dịp lễ tết, người ta rất coi trọng việc tặng các giỏ quà như rượu, hải sản, v.v…

Tôi chắc chắn một điều: tôi không cần bất kỳ khoản tiền hay thẻ mua hàng nào. Trong hình huống không tiện từ chối ngay, tôi sẽ trả lại cho họ sau. Tôi cũng cố gắng từ chối mọi lời mời dùng bữa riêng tư, kể cả quà tặng.

Một số nhà thầu không hiểu, tôi sẽ giải thích cho họ: “Đơn vị thi công các anh cũng không dễ dàng gì. Có công trình lãi nhiều, có công trình lãi ít, các khoản chi tiêu cũng lớn. Tôi có tín ngưỡng của mình. Tôi tin vào Chân-Thiện-Nhẫn, nên tôi sẽ theo đó mà hành xử. Các anh dựa vào nỗ lực mà kiếm được tiền, tôi cũng mừng cho các anh, các anh không phải bày tỏ bất cứ thứ gì với tôi. Nếu có có vấn đề gì trong công việc, tôi sẽ chỉ ra, còn một khi công việc đạt yêu cầu, tôi sẽ thông qua ngay. Tôi sẽ không dùng bất kỳ cách thức nào để làm khó các anh”.

Tôi đã rất hợp tác với các nhà thầu. Tôi luôn tự nhủ rằng mình là một người tu luyện Đại Pháp, yêu cầu bản thân chiểu theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp để làm tốt công việc của mình, tử tế với mọi người, không màng danh lợi, và tránh xa các hoạt động trụy lạc.

Giúp người lạ

Do sự băng hoại đạo đức ở Trung Quốc, hiện nay, rất ít người dám giúp đỡ người bị ngã. Nhìn lại những năm qua, tôi đã ba hay bốn lần giúp những người già cả, ốm đau, hay say rượu bị ngã. Mỗi lần giúp ai đó, tôi không nghĩ đến việc liệu họ có tống tiền tôi hay không, tôi chỉ nghĩ mình nên giúp họ. Tất nhiên, tôi sẽ hỏi thăm trước khi giúp để hiểu hơn về tình huống của họ.

Lần đáng nhớ nhất là vào mùa đông năm 2017. Đêm đó tuyết rơi dày, tôi đang đi xe đạp điện có việc gấp thì thấy trên đường có một người đàn ông đang vùng vẫy trong tuyết, cố gắng đứng lên. Nhưng tuyết quá trơn, không thể đứng lên được, ông ấy lại cố gắng dùng tay chống dậy để đứng lên nhưng cũng không thể. Bên cạnh thỉnh thoảng có xe cộ và người qua lại, nhưng không ai dừng lại để giúp ông ấy.

Tôi vội dừng xe và chạy đến chỗ ông. Đó là một người đàn ông tầm 60–70 tuổi. Khi giúp ông ấy đứng dậy, tôi nói với ông: “Hôm nay tuyết rơi dày lắm, bác đừng ra ngoài. Bác có đau không?”

Ông ấy vừa khóc vừa nói. “Nhìn xem, không ai quan tâm đến tôi. Không một ai hết”.Tôi nói, “Bác ơi, tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sư phụ của chúng tôi, Sư phụ Lý, đã dạy chúng tôi trở thành người tốt và giúp đỡ người khác khi thấy họ gặp khó khăn“.

Khi tôi giúp ông đi vào lề đường không trơn trượt, tôi hỏi, “Bác sống cách đây xa không? Bác có tự về nhà được không?” Ông ấy chỉ vào tòa nhà trước mặt chúng tôi và nói: “Có, tôi đi được.” Sau đó, thật bất ngờ, ông ấy hô lớn: “Pháp Luân Công thật tốt! Pháp Luân Công thật quá tốt!”

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/11/469616.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/14/216577.html

Đăng ngày 28-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share