Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-05-2024] Tôi sinh ra ở vùng nông thôn, năm nay 48 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. Nhìn lại nửa đầu cuộc đời, tôi đã chịu rất nhiều thống khổ. Ngay lúc tôi đang chờ chết thì Sư phụ Lý đã cứu mạng tôi.

Mẹ không quan tâm đến tôi

Tôi sinh ra trong một gia đình rất nghèo, cha mẹ tôi đều có sức khỏe kém. Tôi có ba chị em, và tháng nào chúng tôi cũng phải nhịn đói mất mấy ngày. Tôi phải nghỉ học giữa chừng khi đang học lớp 5.

Mẹ không thích tôi chỉ vì tôi là con gái. Do vậy tôi cũng ghét mẹ và dựa dẫm nhiều vào cha. Năm 1999, tôi chịu cú sốc rất lớn khi cha tôi chết đuối vì cứu người trong một trận lũ lớn. Đối với tôi bầu trời như sụp đổ, và tôi muốn ra đi cùng cha. Tôi không ăn không uống nổi. Sau đám tang của cha, người thân đã an ủi tôi rằng: “Nếu con cứ tiếp tục như vậy thì cha con sẽ không thể yên lòng nhắm mắt ra đi“.

Sang năm sau, chị cả của tôi mất vì ung thư đại trực tràng.

Sau đó, tôi gặp ba vụ tai nạn xe hơi. Vụ nghiêm trọng nhất, tôi bị một xe kéo lớn tông khi đang chạy xe đạp. Chiếc xe kéo lôi tôi và xe đạp đi xa hơn 10 mét. Dây thần kinh bên trái của tôi bị tổn thương và sau này tôi không còn cảm giác đau đớn ở đó nữa.

Khi tôi ở độ tuổi 20, các khối u xuất hiện trên những xương sườn, nhưng tôi không muốn điều trị. Tôi không còn thiết sống nữa.

Một người chị khác và một người bạn cảm thấy tiếc cho tôi, và muốn trả tiền phẫu thuật cho tôi. Trước khi làm phẫu thuật, tôi trở về nhà và nói với mẹ về việc này. Mẹ không những không quan tâm đến tôi mà còn nói: “Một đứa cứng đầu như vậy thì sẽ mắc bệnh nặng thôi”. Cả chị và bạn tôi đều sững sờ và tức giận sau khi nghe điều này. Họ bật khóc và nói: “Chắc em không phải là con ruột của nhà này rồi“.

Sau ca phẫu thuật, tôi không hồi phục tốt vì cơ thể không đủ dinh dưỡng. Vết thương không lành lại và cuối cùng trở thành một cục u cứng.

Tình trạng sức khỏe của tôi ngày càng xấu đi. Tôi liên tục bị ho và sốt cao, cuối cùng phát triển thành bệnh lao phổi. Sau khi điều trị tại bệnh viện truyền nhiễm một thời gian, bác sĩ nói không thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Ngoài ra, tôi cũng không còn tiền để điều trị. Bác sĩ bảo tôi về nhà.

Niềm hy vọng để sống

Một người chị họ thương cảm tôi và bảo tôi ở với chị. Chị đưa tôi đi gặp nhiều bác sĩ khác nhau. Cuối cùng tôi được chẩn đoán bị nhiễm trùng huyết nhưng bác sĩ nói họ không có cách chữa trị. Chị họ nói với tôi: “Em còn mong muốn nguyện vọng gì không, chị sẽ thực hiện giúp em!”

Lúc đó, sức khỏe của tôi rất yếu. Tôi nằm liệt một chỗ và không thể đi nổi vào nhà tắm dù chỉ cách tôi mấy bước chân. Chị họ phải cõng tôi vào nhà tắm. Toàn thân tôi cứ đau nhức không ngừng. Tôi không ngủ được. Có khi tôi vừa chợp mắt một lúc thì lại bị đánh thức bởi cơn đau. Từng giây trôi qua đều khó khăn đối với tôi.

Một người bạn của chị họ biết được hoàn cảnh của tôi và khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vậy là chị họ bật băng tiếng các bài giảng Pháp của Sư phụ cho tôi nghe. Nhưng lúc đó, vì thân thể quá đau nhức nên tôi lúc nào cũng cáu kỉnh. Tôi nghe Pháp nhưng không hiểu được gì. Vài ngày sau, tôi không nói được nữa. Chị họ sợ và ngừng bật băng giảng Pháp cho tôi nghe.

Nhưng kỳ lạ là, kể từ đó, sức khỏe của tôi đã không thuyên giảm như trước đây. Một tháng sau, bạn của chị họ đến thăm tôi và động viên chị họ tiếp tục bật băng giảng Pháp cho tôi nghe. Chị bạn nói: “Không phải ai cũng may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp”. Vậy nên chị họ đã bật băng giảng Pháp cho tôi nghe.

Dần dần, tôi bắt đầu khỏe hơn. Tôi có thể đi vào phòng khách. Chị họ cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một hôm trong lúc chị họ đang luyện công, tôi cố gắng đứng dậy từ ghế sofa. Tôi đứng phía sau, cố gắng tập theo các động tác của chị. Khi không thể chịu nổi nữa, tôi ngồi xuống nghỉ một chút rồi lại đứng lên. Trong một tiếng đồng hồ luyện các bài công pháp đứng, tôi tập được chừng 10 phút. Lúc đó là vào mùa đông ở phương Bắc và tôi đang mặc áo khoác mùa đông. Nhưng cơn đau kịch liệt khiến tôi liên tục đổ mồ hôi khiến áo khoác ướt sũng.

Sư phụ giảng:

“‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ ắt hẳn đã nhìn thấy mong muốn luyện công của tôi và đã giúp tôi. Sau khoảng hai giờ đồng hồ, tôi đột nhiên la hét lớn tiếng. Chị họ ngạc nhiên nói: “Sao mà em nói chuyện lớn tiếng vậy? Em vẫn còn đau phải không?” Tôi đột nhiên cảm thấy không còn đau chút nào! Đã nhiều năm qua, tôi không còn biết không đau đớn là thế nào nữa. Tôi sống trong thế giới u ám đợi chờ cái chết. Bất ngờ một luồng ánh sáng chiếu rọi thế giới của tôi và tôi nhìn thấy hy vọng. Tôi không thể tin nổi những gì đã xảy ra! Tôi lo sợ đó chỉ là một giấc mơ và thế giới của tôi sẽ u ám trở lại sau khi tôi tỉnh dậy.

Sau đó tôi đã cố gắng hết sức để luyện công. Mặc dù tôi vô cùng đau nhức nhưng kỳ diệu thay, sau khi luyện công, mọi đau nhức đều biến mất.

Mẹ tôi cũng bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Còn một điều kỳ diệu nữa từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp: cục u cứng hình thành từ vết mổ đã biến mất như thể tôi chưa từng làm phẫu thuật bao giờ.

Tôi không chỉ cải thiện về mặt sức khỏe mà còn về mặt tinh thần. Tâm oán hận của tôi đối với mẹ đã tiêu tan và được lấp đầy bằng tâm từ bi. Nhìn thấy điều kỳ diệu xảy ra với tôi, mẹ tôi cũng bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 25, tôi viết ra trải nghiệm của mình như một cách để cảm tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ! Tôi hy vọng bất kỳ ai đọc bài viết này đều sẽ hiểu thêm về sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp.

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/15/475965.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/20/218178.html

Đăng ngày 29-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share