Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-04-2024] Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, những người điều hành nơi tôi làm việc (một doanh nghiệp nhà nước) đã yêu cầu tất cả nhân viên của họ cho biết họ có đồng ý hay không với việc ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công. Nhiều người tự bảo vệ mình bằng cách nói “Tôi đồng ý” trong khi tôi nói “Tôi không đồng ý”.

Có lần sau khi xé một tấm áp phích tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công ở cổng chính của nhà máy, tôi được đưa đến văn phòng giám đốc nhà máy để nói chuyện. Tôi nói: “Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt và không cho phép giết người hay tự sát. Những gì đang được chiếu trên TV là dối trá, tuyên truyền bôi nhọ Pháp Luân Công”.

Một lần khác, tại một cuộc họp lớn, người trưởng ban an ninh nói: “Không có học viên Pháp Luân Công nào trong nhà máy của chúng tôi đến Bắc Kinh trong năm nay”. Tôi biết rằng tôi phải nói điều gì đó. Tôi đứng dậy và nói: “Sếp, các học viên Pháp Luân Công đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Đó là quyền của họ với tư cách là công dân!”. Tất cả lãnh đạo đều có mặt và anh ta nhanh chóng kết thúc cuộc họp vì cảm thấy mình bị mất mặt.

Ban quản lý muốn đưa tôi đến trung tâm tẩy não cấp tỉnh vì tôi không đồng ý với họ về vấn đề Pháp Luân Công.

Lúc 6 giờ sáng một ngày mùa đông năm 2002, cảnh sát gõ cửa nhà tôi. Chỉ có mẹ và tôi ở đó nên tôi hỏi họ là ai và họ muốn gì. Một sĩ quan cho biết họ đến từ Đội An ninh Nội địa và đang tìm kiếm tôi. Anh ấy bảo tôi mở cửa nhưng mẹ tôi bảo anh ấy phải xuất trình giấy tờ tùy thân trước. Anh ta không xuất trình giấy tờ tùy thân mà chỉ tiếp tục gõ cửa. Chúng tôi không mở cửa và tôi phát chính niệm. 8 giờ sáng, đến giờ đi làm, tôi gọi điện cho trưởng phòng và hỏi tại sao họ lại tìm tôi. Anh ấy nói rằng họ muốn tôi đi học một số lớp ở tỉnh. Tôi nói: “Tôi sẽ không đi. Tôi đã làm việc chăm chỉ và có rất nhiều đóng góp cho nhà máy. Ông sẽ phải đối mặt với quả báo vì đã đối xử với tôi như thế này”. Sau đó tôi cúp máy.

Sau đó, một số lãnh đạo và nhiều sĩ quan khác đến và bắt đầu la hét ở tầng dưới. Họ có thang cứu hỏa và đe dọa sẽ xông qua cửa sổ để bắt tôi nếu tôi không chịu mở cửa. Mẹ tôi rất lo lắng và đã gọi điện cho cảnh sát trưởng địa phương. Bà nói với anh ta: “Ngôi nhà này đứng tên tôi. Con gái tôi không vi phạm bất kỳ luật nào. Với rất nhiều cảnh sát la hét ở tầng dưới, hàng xóm của tôi đang theo dõi. Tôi đã là bác sĩ được 30 năm. Điều này đang ảnh hưởng xấu tới gia đình tôi. Tôi muốn kiện họ vì tội quấy rối”. Cuối cùng, cảnh sát sợ để lại ấn tượng xấu nên không dám làm gì thêm.

Mẹ tôi nhanh chóng làm đồ ăn cho chúng tôi và bảo chúng tôi nên ăn trước. Đã đến trưa mà chúng tôi vẫn chưa mở cửa. Lúc đó, hầu hết cảnh sát đã rời đi, chỉ còn lại khoảng hai người canh gác ở tầng dưới. Sau khi chúng tôi ăn trưa xong, mẹ bảo tôi rời đi nhanh chóng trong khi mẹ đi ra cửa sổ nói chuyện với họ để chuyển hướng sự chú ý của họ. Bà ấy đưa cho tôi tất cả tiền mặt và thẻ ngân hàng mà chúng tôi có ở nhà, chỉ để lại 50 nhân dân tệ.

Lúc đó một số người hàng xóm của chúng tôi đang đi lên xuống cầu thang nên tôi nhân cơ hội chạy ra ngoài và bắt taxi. Tôi đến nhà một học viên. Cô ấy nói tôi phải rời đi. Cô ấy mua một ít khăn tắm, bàn chải đánh răng và đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Mang theo những thứ đó, tôi rời quê hương mình.

Trong khi đó, mẹ tôi vẫn đang đứng bên cửa sổ căn hộ của chúng tôi, trò chuyện với nhân viên an ninh nơi tôi làm việc. Bà hỏi họ bao nhiêu tuổi và có muốn uống nước không. Một lúc sau, bà ấy cho rằng tôi đã rời đi nên đi vào trong để chắc chắn. Bà ấy nhanh chóng đóng cửa lại khi nhận ra rằng tôi đã không đóng cửa khi rời đi. Bà ấy nghĩ rằng không nên cho bất cứ ai biết rằng tôi đã rời đi nếu không cảnh sát sẽ dừng lại và kiểm tra ô tô và tàu hỏa và khi đó tôi sẽ khó chạy thoát. Mẹ tôi bèn kéo rèm lại. Đêm hôm đó, người ở nơi làm việc của tôi và cảnh sát canh gác các đơn vị ở hai đầu tòa nhà của tôi. Để tôi có thêm thời gian di dời an toàn, mẹ tôi đã không rời khỏi nhà trong ba ngày.

Vào ngày thứ ba, một người hàng xóm hỏi xem bà có cần gì không. Bà bảo người hàng xóm đó bảo người bán táo đến để mua một ít. Bà còn nhờ người đàn ông đó mua cho mình một ít rau.

Tôi đã gọi cho một người bạn sau khi rời đi và nhờ anh ấy báo cho mẹ tôi biết tôi đã đi xa. Mẹ tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Một ngày nữa trôi qua, trưởng phòng nơi tôi làm việc và cảnh sát lại đến. Khi mẹ tôi mở cửa, họ hỏi tôi. Bà ấy nói: “Có rất nhiều người đứng gác ở tầng dưới nhưng các người đều không nhìn thấy nó. Tôi đang ngủ, làm sao tôi biết khi nào nó rời đi?” Nghe vậy, họ không còn cách nào khác là phải rời đi.

Tôi buộc phải sống tha hương. Vì không thể trở về nhà nên mẹ tôi nói rằng chúng tôi sẽ phải tạo “một mái ấm tha hương”. Hãy để tôi giải thích. Mẹ tôi là một bác sĩ đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng và làm việc ở bệnh viện suốt 30 năm. Cách đây 20 năm, khi bà nghỉ hưu, một trong những đồng nghiệp cũng đã nghỉ hưu của bà đã lên kế hoạch đi làm ở nơi khác và dự định sẽ rời đi sau hai ngày nữa. Mẹ hỏi đồng nghiệp đi đâu và nói: “Mua vé cho tôi nữa!”. Đồng nghiệp của bà nghĩ bà đang nói đùa và hỏi bà có nghiêm túc không. Bà ấy trả lời: “Tôi đã bao giờ nói dối bao giờ chưa?” Thế là mẹ tôi bỏ đi nơi khác, để lại căn hộ cho tôi.

Ban đầu, mẹ tôi làm bác sĩ siêu âm B ở một bệnh viện phụ sản. Không quen với nơi xa lạ, bà bị ốm. Bà được khuyên nên về nhà nhưng bà vẫn giữ im lặng và truyền dịch cho mình. Bà tự nhủ rằng mình phải tiếp tục. Không lâu sau đó, bà ấy thuê một căn nhà và mời tôi đến sống cùng. Tôi cũng lo lắng bà ấy ở một mình nên đã chuyển đến ở. Tôi tìm được một công việc lương không nhiều nhưng ít nhất chúng tôi có thể chăm sóc lẫn nhau. Hai năm sau, chúng tôi mua một căn nhà cũ có hai phòng ngủ và một phòng khách. Chúng tôi định cư ở thành phố này, tạo ra thứ mà mẹ tôi nói là “Một tổ ấm tha hương”.

Một ngày năm 2015, tôi và một số học viên khác đi chợ để phân phát tài liệu Pháp Luân Công và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Sau đó, khi chúng tôi quay lại xe, cảnh sát đã chặn người học viên đang lái xe lại. Tất cả chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

Đêm đó, mẹ tôi nhận thấy tôi chưa về nhà và đã gọi điện cho một học viên đi cùng tôi. Bà ấy nghe thấy tiếng một người đàn ông nhấc máy và biết rằng có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra với chúng tôi. Lúc đó đã gần nửa đêm. Bà nhanh chóng đóng gói hai máy in, một máy tính và các cuốn sách Pháp Luân Công rồi chuyển chúng ra ngoài. Sau đó, bà ấy liền thu dọn đồ đạc và chuyển đi những đồ đạc khác của chúng tôi. Trời mưa nhưng bà ấy vẫn làm việc suốt đêm. Đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, quần áo của bà ướt đẫm nhưng bà tự nhủ không nên để ai nhìn thấy mình. Đêm đó rất muộn, bà lấy các tài liệu Pháp Luân Công và đi đến một nơi yên tĩnh để đốt chúng. Khi đó bà đã ngoài 70 tuổi và run rẩy khi tự mình làm tất cả những việc này. Nhưng vì tôi, bà ấy vẫn kiên trì được.

Mẹ tôi và mẹ của một học viên khác sau đó đã đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả chúng tôi. Có rất nhiều cảnh sát canh giữ và bà không được phép vào. Khi thấy cảnh sát bước vào, bà cũng đi theo phía sau nhưng bị đuổi ra ngoài. Nhìn tấm biển trên tường viết (“Phục vụ nhân dân, công an và nhân dân là một gia đình”), bà ấy nói: “Xóa dòng chữ trên tường rồi tôi sẽ rời đi. Ý của các người là ‘cảnh sát và người dân là một gia đình?’ Tôi là một bà già. Các người sợ cái gì? Tôi ở đây vì các người đã bắt con gái tôi. Nếu không thì tại sao tôi lại như vậy?”. Những người đó đã dịu lại thái độ và có người đến chăm sóc bà.

Mẹ tôi đến cố gắng gặp tôi ba lần, và mỗi lần bà đều lý luận với họ và yêu cầu thả tôi ra. Hai lần bà ấy mang quần áo cho tôi và nhờ nhân viên mang đến cho tôi. Tuy nhiên, họ không thể vì họ không phải là thành viên trong gia đình tôi. Mãi đến ngày xét xử, nhân viên mới nói với mẹ tôi rằng tôi chưa bao giờ nhận được quần áo và hỏi bà có muốn lấy lại chúng không. Bà ấy nói: “Tất nhiên rồi. Chúng tôi không giàu”. Người đó bảo mẹ tôi đợi và ông sẽ đem chúng đến chỗ bà.

Khi tôi ở trong trại tạm giam, mẹ tôi đã gửi tiền cho tôi và tôi có nhiều hơn bất kỳ ai khác trong đó. Sau đó tôi bị kết án ba năm và mẹ tôi hầu như mỗi tháng đều đến thăm tôi. Thậm chí cai ngục còn nói: “Các thành viên trong gia đình Pháp Luân Công không giống gia đình của các tù nhân khác. Họ vẫn đối xử rất tốt với bạn ngay cả khi bạn phải ngồi tù”. Tôi nói: “Đó là vì họ biết rằng chúng tôi là những người tốt và chúng tôi đã bị đối xử bất công”.

Sau đó tôi lại bị bức hại và bị cầm tù một năm. Cảnh sát đã gây khó khăn cho mẹ tôi và bà phải mất nhiều nỗ lực mới có được lệnh giam giữ. Điều đó thật khó khăn và mệt mỏi nhưng bà ấy chưa bao giờ kể với tôi về điều đó.

Có lần, mẹ tôi nói với cảnh sát: “Các ông có biết một người mẹ là như thế nào không? Mẹ là bầu trời của con, là ngọn núi của con. Bầu trời che chở con khỏi gió mưa, và ngọn núi vững chắc, là thứ mà con họ có thể dựa vào”. Sau khi nghe điều này, các cảnh sát đã bị lay động. Tôi rất biết ơn mẹ vì sự đồng hành và hỗ trợ của mẹ trong suốt chặng đường đã giúp tôi có được như ngày hôm nay.

Mẹ tôi năm nay đã 80 tuổi. Bà ấy đã được ban phước vì đã bảo vệ các học viên Đại Pháp. Cơ thể bà khỏe mạnh, tóc vẫn đen và không cần răng giả. Bà ấy bước đi nhanh nhẹn và nói chuyện với rất nhiều năng lượng.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/1/471273.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/22/216677.html

Đăng ngày 15-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share