Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Texas
[MINH HUỆ 17-09-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tiêu đề bài chia sẻ hôm nay của tôi là: Thực tu và trở thành một sinh mệnh đồng hóa với Đại Pháp. Tôi là một đệ tử Đại Pháp đã tu luyện hơn 20 năm, tôi viết ra tiêu đề bài chia sẻ này để thời khắc cảnh tỉnh bản thân rằng trong tu luyện cần phải chân chính thực tu, đồng hóa với Đại Pháp mới không cô phụ thệ ước của bản thân khi đến thế gian, mới xứng đáng với sự từ bi khổ độ của Sư tôn, và trở thành sinh mệnh mới của tân vũ trụ.
Tham gia luyện công buổi sáng
Thuở đầu mới đắc Pháp tu luyện, mặc dù tâm an dật của tôi rất lớn nhưng tôi vẫn có thể cố gắng học Pháp và luyện công mỗi ngày. Sau khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, khi các đệ tử Đại Pháp ở hải ngoại bắt đầu thực hiện ngày càng nhiều các hạng mục chứng thực Pháp, mỗi ngày của tôi cũng trở nên rất bận rộn. Dần dần tôi không còn kiên trì luyện đủ năm bài công pháp hàng ngày. Sau đó tôi thậm chí bận đến mức phải tìm thời gian để luyện công, và có những ngày tôi còn không có thời gian để luyện công. Kỳ thực, trong tiềm ý thức tôi cho rằng luyện công chỉ là biện pháp phụ trợ, tu luyện Đại Pháp chú trọng vào tu tâm. Nhưng chính vì tâm tính không đề cao lên được nên đã dẫn đến một vòng tuần hoàn ác tính là không thể kiên trì luyện công hàng ngày.
Nhưng khi tôi đọc được đoạn Pháp sau của Sư phụ:
“Nếu như những công việc cụ thể của Đại Pháp rất bận, vậy thì có thể hoãn lại một chút ở việc luyện công, sau đó tìm thời gian bù lại, việc này không là vấn đề.” (“Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương [2004]”, Giảng Pháp tại các nơi VI)
Tôi đã suy nghĩ về tình huống của mình. Tôi đã trì hoãn việc luyện công một chút, nhưng ngày qua ngày tôi lại càng buông lỏng bản thân nhiều hơn. Đến khi nào tôi mới tìm được thời gian để bù đắp lại cho quãng thời gian không luyện công đã mất đây? Tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Một ngày nọ, tôi lại suy nghĩ về điều này và chợt nhận ra: Thật tốt biết bao nếu tôi có thể luyện công mỗi sáng giống như khi tôi mới bắt đầu đắc Pháp!
Niệm đầu này mới xuất ra thì chẳng bao lâu sau cơ duyên đã xuất hiện. Một ngày nọ, một học viên mới sau khi luyện công tập thể ở công viên xong đã nói với tôi rằng: “Thời tiết đẹp quá, tại sao chúng ta không luyện công ở đây vào mỗi buổi sáng nhỉ?” Các học viên khác cũng tán thành, vì thế chúng tôi đã bắt đầu luyện công hàng sáng trong công viên này.
Sau khi trải qua niềm vui ban đầu khi luyện công vào sáng sớm, tiếp theo tôi cần đề cao tâm tính để có thể kiên trì duy trì nỗ lực này. Quá trình này thách thức tâm an dật ngoan cố của tôi, khiến tôi phát hiện ra nó có mặt ở khắp mọi nơi và tôi cần nỗ lực tu khứ nó.
Vào một buổi sáng sớm, sau khi hoàn thành công việc, tôi chỉ kịp ngủ ba tiếng trước khi đến công viên luyện công. Trong lúc lái xe, tôi đã nghĩ việc đầu tiên tôi sẽ làm khi về nhà sau khi luyện công xong là đi ngủ. Lúc luyện bài công pháp thứ nhất, nghiệp lực tư tưởng liên tục can nhiễu trong đầu não tôi, tôi cứ nghĩ: “Mình buồn ngủ quá, đứng thế này mình cũng có thể ngủ được”. Cuối cùng, tôi phải vào trong xe chợp mắt 20 phút rồi mới có thể tiếp tục luyện công.
Một buổi sáng, tôi lái xe đến công viên luyện công, xe của tôi đã lao lên vỉa hè và đâm vào một biển báo giới hạn tốc độ, khiến tôi bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ hồ. Tôi liền minh bạch: dạo gần đây nhân tâm của tôi quá nhiều, đã đến lúc phải thanh tỉnh rồi.
Cũng có vài lần tôi lái xe ra khỏi công viên thì bị cảnh sát chặn lại, họ nói tôi lái xe quá tốc độ. Điều này đã khơi dậy tâm tranh đấu của tôi. Tâm tôi không phục, tôi quyết định lên mạng nghiên cứu giới hạn tốc độ trong khu vực và vị trí đặt các biển báo để thu thập bằng chứng cho mình. Tất nhiên cuối cùng tôi không tìm được thứ gì nhưng nhân tâm đã biểu hiện xuất lai.
Tôi đã nhìn lại bản thân qua tất cả những sự việc này, tôi nhận ra mình có chấp trước vào tâm an dật mà không tự biết. Chẳng hạn, tôi thích sự thoải mái và không bị gò bó. Tôi có xu hướng trì hoãn các việc và làm những việc mình thích. Sau một thời gian làm việc bận rộn, tôi muốn thư giãn và sẽ lướt web. Cứ như vậy, thời gian trôi đi không biết là bao lâu, tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian. Tôi thức khuya và ngày hôm sau khó có thể dậy sớm, và khi thức dậy tôi thường cảm thấy kiệt sức. Chính quá trình kiên trì luyện công buổi sáng đã giúp tôi nhìn ra được biểu hiện cụ thể của tâm an dật, từ đó dần dần đột phá và buông bỏ nó.
Một buổi sáng nọ khi tôi lái xe ra khỏi công viên thì một chiếc xe ô tô chạy ngược chiều đã đâm vào tôi. Tình huống lúc đó là tôi đang rẽ trái khi đèn xanh, còn chiếc xe kia rẽ phải khi đèn đỏ. Trách nhiệm thuộc về người lái xe kia và anh ấy đã nhận lỗi. Tuy nhiên, công ty bảo hiểm của bên kia lại kết luận rằng tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm, họ nói rằng lẽ ra tôi phải quan sát giao thông trước khi đi vào ngã tư, do vậy phải chịu 10% tổn thất.
Điều này khiến tôi rất không hài lòng, tôi lập tức liên hệ với công ty bảo hiểm của mình để tìm kiếm sự hỗ trợ nhưng họ lại không tích cực phản hồi. Ngay khi tôi tìm kiếm bằng chứng để chứng minh bên kia phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, tôi chợt nghĩ: “Không phải mình đang phân cao thấp, phải trái với người thường sao? Tại sao mình phải chứng minh rằng mình đúng? Hơn nữa đâu có chuyện gì xảy ra một cách ngẫu nhiên với mình? Nếu đây là món nợ mà mình cần hoàn trả thì tại sao mình lại miễn cưỡng như vậy, đây chẳng phải hảo sự sao?”
Kỳ thực sự việc này đã giúp tôi nhận thấy rằng bản thân vẫn còn có tâm lợi ích. Tất cả những việc này là để giúp tôi tu luyện, đề cao và hoàn nghiệp! Tôi đột nhiên minh bạch, phóng hạ tâm xuống, không còn nghĩ đến trách nhiệm thuộc về ai nữa mà để tuỳ kỳ tự nhiên. Xe của tôi cần sửa nên tôi đã mang ra tiệm sửa và tiếp tục lái chiếc xe còn lại của gia đình đến công viên luyện công. Khoảng một tháng sau, tôi nhận được thư của công ty bảo hiểm, trong thư nói rằng vụ tai nạn kết thúc và phía đối phương phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Hiện tại, điểm luyện công này của chúng tôi đã duy trì được hơn bảy năm. Ngoại trừ những lúc tôi không đến luyện công vì trời có bão, tuyết rơi dày đặc hoặc tiết trời mùa đông quá lạnh giá, thì việc luyện công ngoài trời đã trở thành điểm khởi đầu cho hành trình hàng ngày của tôi. Trong thời gian này, tôi thường cảm nhận được sự từ bi bảo hộ của Sư phụ.
Nhiều khi tôi là người duy nhất đến công viên luyện công, nhưng tôi không cảm thấy chỉ có một mình, cũng không có cảm giác cô đơn, vì tôi biết Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Nhưng sau một thời gian dài chỉ có một mình tôi đến luyện công, tôi sẽ cảm thấy lười biếng, chần chừ và không thể đến đúng giờ. Lúc này các học viên khác sẽ nói rằng họ muốn tham gia nên tôi cần phải đến đúng giờ. Tôi biết đó là Sư phụ đang nhắc nhở tôi rằng không được giải đãi.
Vào mùa đông, tôi chuyển địa điểm luyện công đến bên gian hàng bán đồ cạnh sân bóng. Ở đây có rất ít người qua lại, đèn xung quanh chỉ bật lúc 7 giờ sáng nên khi tôi đến thì khu vực này còn tối om, chỉ có chút ánh sáng từ đèn đường phía xa hắt lại. Một ngày nọ khi tôi đến đó lúc 5 giờ 30 phút sáng, tôi nhận thấy tất cả đèn xung quanh đều đã bật sáng và cả khu vực được thắp sáng trông như một cung điện. Vài ngày sau, trong lúc tôi đang đả tọa thì có một nhân viên công viên đến hỏi: “Anh có thấy đèn bật lúc sáng sớm không? Anh thích nó chứ?” Sau đó tôi mới nhận ra rằng cậu ấy đã đặc biệt bật đèn sớm khi nhìn thấy tôi luyện công buổi sáng ở đây. Tôi trả lời: “Cảm ơn cậu rất nhiều!” Đồng thời trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Cảm tạ Sư phụ!” Mỗi buổi sáng đến đây, tôi cảm thấy tinh thần mình sung mãn gấp 100 lần, từng tế bào trong cơ thể đều ngập tràn niềm vui.
Trong bảy năm qua, các đồng tu tới tham gia luyện công đến và đi liên tục. Thẳm sâu trong tâm tôi trân quý mỗi cơ hội được luyện công cùng các đồng tu, bởi đó là những trải nghiệm khó quên đối với tất cả chúng tôi.
Trong bảy năm này, Sư phụ cũng đã đưa những người hữu duyên đến đây để kết duyên với Đại Pháp và trò chuyện với các học viên. Có một người phụ nữ liên tục đến đây để tìm hiểu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và đã tới xem buổi biểu diễn Shen Yun. Một học sinh trung học đến đây vào một buổi sáng mù sương và đã học năm bài công pháp. Sau đó cậu ấy lần lượt giới thiệu các bạn học của mình tới để học các bài công pháp. Buổi sáng mùa đông giá lạnh nhưng những học sinh trung học này chỉ mặc áo mỏng mà vẫn có thể kiên trì luyện công trong hai giờ đồng hồ. Về sau cậu học sinh trung học đó đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trở thành đồng tu của chúng tôi. Sự việc này khiến tôi phải cảm thán rằng mối nhân duyên này thật kỳ diệu!
Bảy năm qua, có lẽ tôi là người được thụ ích nhiều nhất. Tôi nhớ khi mới bắt đầu luyện bài công pháp số hai trong một tiếng, xương ở các bộ phận khác nhau trên cơ thể tôi phát ra những âm thanh rung động nhẹ, sau một lúc thì biến mất. Tôi nghĩ đó là Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho tôi. Việc ra ngoài luyện công vào buổi sáng đã chính lại một số trạng thái không đúng mà tôi đã luyện tập trong nhiều năm, và chủ ý thức của tôi cũng trở nên thanh tỉnh hơn nhiều.
Khi luyện công trong công viên vào mùa hè, tôi có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, tiếng chim hót, tiếng nước chảy xung quanh, trong trẻo và xa xôi, nhưng tâm tôi không chút gợn sóng. Còn vào mùa đông, gió thổi, cỏ khô, sương trắng bao phủ mặt đất, không khí tràn ngập cái lạnh, nhưng tôi vẫn có thể thiền định, tĩnh tu, không có tạp niệm. Sau khi xuất định, chân thực thể nghiệm được ý cảnh trong Pháp Sư phụ giảng: “…là người mà thân [thể] trong thế tục nhưng [tâm] niệm ngoài [thế tục]”. (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan năm 2005”, Giảng Pháp tại các nơi V)
Quy chính nhất tư nhất niệm trong Pháp
Vào một ngày cuối tuần đầu tháng bảy, tôi vừa luyện công ở công viên xong và nghe thấy điện thoại báo tin nhắn mới. Tôi vừa đi ra xe vừa bật điện thoại lên xem, thì đột nhiên cả người tôi lao xuống, chiếc bình inox phát ra tiếng vỡ, lúc này tôi mới nhận ra mình bị vấp ngã. Hóa ra có một bậc thang nhỏ dẫn xuống bãi đậu xe, nhưng tôi mải nhìn vào điện thoại nên không để ý.
Tôi nhanh chóng đứng dậy và đi tiếp nhưng nhận ra chân trái hơi đau. Lúc đó tôi hướng nội: “Có phải điều này nhắc nhở mình rằng đừng quá chấp trước vào điện thoại không? Mình không thể đợi tới lúc vào trong xe rồi mới kiểm tra tin nhắn sao?”
Chân tôi hơi đau một chút nhưng không sao, tôi nghĩ nó sẽ giúp mình tiêu trừ nghiệp lực. Miễn sao cơn đau qua đi trước khi tôi đến Washington D.C. là ổn, bởi tôi có lịch đến thăm văn phòng quốc hội và sẽ phải đi bộ rất nhiều. Nhưng vừa rồi tôi đứng dậy nhanh như vậy, có phải là bởi sợ người khác nhìn thấy tôi bị ngã không? Đó là tâm sợ mất thể diện.
Ban đêm tôi vẫn có thể ngồi song bàn thiền định, nhưng phải chịu đựng cơn đau. Tôi đột nhiên ngộ ra rằng: Suy nghĩ ban đầu của tôi về việc để cơn đau kéo dài cho tới lúc đến Washington là không đúng. Vừa hay lúc đó là thời điểm phát chính niệm toàn cầu, nên tôi đã kéo dài thêm năm phút để thanh trừ can nhiễu. Phát chính niệm xong, hiệu quả thấy được ngay lập tức: Không những chân tôi không bị đau nữa mà còn cảm giác rất thoải mái.
Từ năm ngoái, đồng tu địa phương vốn phụ trách các hạng mục công tác với chính phủ đã không còn tham gia nữa vì nhiều nguyên nhân khác nhau, vì vậy tôi phải tạm thời đảm nhận công việc đến thăm văn phòng quốc hội của Washington D.C. vào ngày 20 tháng 7. Trước khi đi, tôi đã chuẩn bị các tài liệu và thư giảng rõ chân tướng Pháp Luân Công để yêu cầu các thành viên quốc hội đến từ Texas ủng hộ các dự luật cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dự định ghé qua văn phòng quốc hội ở Texas ngay cả khi không có lịch hẹn trước.
Vào một buổi chiều, tôi đang đứng trước cửa một văn phòng mà không hẹn trước. Tôi gõ cửa và khẽ mở để nhìn vào bên trong. Tôi thấy mọi người đang họp nên đã đóng cửa lại và nghĩ xem mình phải làm gì. Vì lúc đó đã là buổi chiều và tôi cảm thấy hơi mệt nên đã nghĩ tới việc để lại tài liệu ở trên bàn lễ tân (vì trước đây những người không hẹn trước đều để thông tin ở đó).
Niệm đầu này có vẻ rất tự nhiên, nhưng khi tôi tĩnh tâm lại suy nghĩ, tôi thấy đó là do tôi cảm thấy mệt mỏi và tôi muốn nhanh chóng phân phát tài liệu. Điều này chẳng phải giống như làm qua loa cho hoàn thành nhiệm vụ sao? Với kiểu suy nghĩ này làm sao tôi có thể làm tốt việc cứu người? Ngoài ra, vị nghị sĩ của văn phòng này đã nhiều lần từ chối yêu cầu hẹn gặp của tôi từ năm ngoái, bởi vậy trong tiềm thức tôi đã nảy sinh tư tưởng phụ diện đối với ông ấy.
Sau khi nhìn ra những điểm này, tôi quyết định tìm một nơi yên tĩnh để phát chính niệm. Hai mươi phút sau, tôi quay lại văn phòng của vị nghị sĩ này, đầu tiên tôi nói chuyện với trợ lý của nghị sĩ, sau đó là gặp cố vấn lập pháp và vị cố vấn này đã gọi cho cả giám đốc lập pháp. Cả ba người này trước đây đều chưa liễu giải được chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại nên đã lắng nghe tôi nói. Cuộc gặp gỡ không hẹn trước này không ngờ đã mang đến hiệu quả tốt đẹp ngoài mong đợi. Vào thứ Ba sau khi tôi trở về từ Washington, tôi nhận được một email từ giám đốc lập pháp, bà ấy cảm ơn tôi vì đã ghé thăm văn phòng và thông báo cho tôi rằng vị nghị sỹ này đã đồng ý đồng tài trợ cho dự luật bảo hộ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Hai sự việc này khiến tôi thực sự cảm thán rằng nhất tư nhất niệm của một người tu luyện vô cùng trọng yếu, cần biết rõ niệm đầu này đến từ đâu, nó có phù hợp với Pháp không. Nếu không thì chúng ta không những không thể cứu được người mà còn làm trì hoãn mọi việc. Một việc làm được tốt hay không tốt, đều có quan hệ mật thiết đến những người tu luyện tham gia. Có lẽ tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội, nhưng tôi mong rằng mình sẽ trân quý mỗi một cơ hội trong tương lai.
Chúng ta hãy bảo trì một tâm thái khiêm cung, cùng nhau tinh tấn trên con đường trở về, không phụ Sư ân!
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội miền Nam Mỹ quốc năm 2023)
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/17/465388.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/21/211421.html
Đăng ngày 23-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.