Bài viết của học viên Đại Pháp tại Texas, Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 17-09-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi đắc được Pháp Luân Đại Pháp cách đây ba năm. Thời gian ba năm tuy không phải là dài nhưng cũng đủ để tôi thoát thai hoán cốt và bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hôm nay tôi xin được chia sẻ trải nghiệm tu luyện của mình để hướng đến Sư tôn hồi báo và giao lưu cùng các bạn đồng tu.

Tôi từng là người tự tư, tự phụ, hách dịch và có nhiều cảm xúc tiêu cực. Bố mẹ tôi có một cuộc hôn nhân bất hòa và tôi luôn thắc mắc vì sao họ không giống với những bậc phụ huynh khác. Vì tôi là con gái lớn trong gia đình nên mẹ thường phàn nàn với tôi về những bất hạnh của bà trong hôn nhân và công việc. Bố tôi ít khi ở nhà nên hầu như mẹ tôi phải lo toan mọi việc. Dần dà trong tôi sản sinh tâm oán hận mạnh mẽ với bố. Tôi cảm thấy ông thật vô trách nhiệm và không mảy may quan tâm chăm sóc gia đình. Khi ông ở nhà, thì chỉ cảm giác như nhà có thêm một người, còn khi ông không ở nhà thì bầu không khí lại rất dễ chịu. Hoàn cảnh gia đình đã khiến tôi dưỡng thành tính cách tranh cường háo thắng, tôi mong mình lớn lên sẽ có chỗ đứng trong xã hội và muốn mẹ tự hào về tôi. Sau này tôi đi học đại học, rồi đi làm và rời xa hoàn cảnh gia đình đó.

Khi gặp gỡ chồng tôi, tôi thấy anh ấy là một người tử tế và tốt bụng. Tôi rất vui mừng vì cuối cùng có thể gặp được đối tượng mà mình có thể kết hôn. Tuy nhiên, tính cách tiêu cực của tôi dần dần ảnh hưởng đến anh ấy. Thậm chí, tôi còn nói đùa về điều đó và hỏi anh ấy: “Tại sao em thấy tính cách mình ngày càng tốt lên còn anh lại tệ đi nhỉ?”. Khi chúng tôi sống chung càng lâu, tôi lại càng tập trung vào khuyết điểm của anh ấy. Sau khi có con, mối quan hệ của chúng tôi ngày một rạn nứt. Chồng tôi đi công tác rất nhiều khi các con còn nhỏ. Trong hai năm, tôi chỉ gặp anh ấy vào ngày cuối tuần. Tôi đã quen với việc anh ấy không có ở nhà. Dần dần tôi nảy sinh chủng cảm giác giống như thuở nhỏ. Tôi cảm thấy thoải mái khi anh ấy không có ở nhà, nhưng mỗi khi có mặt anh ấy thì lại như thể có thêm người lạ đến ở cùng.

Mối quan hệ của chúng tôi ngày một căng thẳng, tôi cảm thấy thực sự không còn cách nào để duy trì cuộc hôn nhân này nữa. Tôi đã đưa bọn trẻ về Trung Quốc vào mùa hè. Tuy nhiên, khi năm học mới bắt đầu, tôi lại không muốn quay trở lại. Tôi không muốn gia đình biết tình trạng hôn nhân của mình nên đã vội vã trở về trước khi con tôi bắt đầu đi học. Chồng tôi cũng nhận ra mình sắp mất đi gia đình này và muốn bù đắp. Chúng tôi đã cố gắng giải quyết các mâu thuẫn và mối quan hệ của chúng tôi cũng dần được cải thiện. Nhưng trong tâm tôi luôn có cảm giác mơ hồ rằng tôi không thể hoàn toàn tha thứ và chấp nhận anh.

Đắc Pháp

Thành phố nơi tôi ở bị phong tỏa trong thời gian xảy ra đại dịch Covid năm 2020. Mọi người đều phải ở trong nhà. Tôi dành hàng giờ xem các thông tin trên mạng internet. Có một nền tảng trực tuyến giới thiệu các video về những bí ẩn thời tiền sử chưa được giải đáp khiến tôi chú ý. Tôi nhớ tên Sư phụ Lý được nhắc tới trong một video về những lời tiên tri. Trước đây, tôi từng nghe nói đến Pháp Luân Đại Pháp nhưng không hiểu rõ lắm. Tôi tìm kiếm trên mạng thì thấy các bài giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Tôi cảm thấy hứng thú và bắt đầu lắng nghe. Các bài giảng Pháp của Sư phụ rất hay, dù nghe đi nghe lại nhiều lần nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không sao hiểu hết. Những lời dạy của Sư phụ rất chất phác và chân thành, và mỗi từng lời đều chạm vào trái tim tôi. Nghe các bài giảng thôi là chưa đủ, tôi còn muốn hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày nọ, tôi tình cờ tìm thấy một video nói về hoa Ưu Đàm, khi hình ảnh pháp tượng của Sư phụ xuất hiện trong video, tôi đã bật khóc. Tại sao tôi lại xúc động khi thấy hình ảnh của Sư phụ như vậy? Tôi liên tục lau nước mắt. Vào thời điểm đó, tôi đi nhà thờ nhiều năm nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác như vậy.

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đến điểm luyện công. Tôi đến sớm nửa tiếng, trong lúc chờ đợi, tim tôi đập nhanh hơn và bồn chồn, không biết tại sao tôi lại cảm thấy hồi hộp và lo lắng đến vậy. Tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm đó, vì đó là ngày đã mở ra một chương mới trong cuộc đời tôi.

Sáng hôm sau, tất cả những u cục trên người tôi do chứng thoái hóa đốt sống cổ gây nên đều biến mất. Những u cục lớn nhỏ khắp cơ thể làm tôi phải thống khổ suốt hơn mười năm. Chúng là nguyên nhân gây ra tình trạng căng cơ và đau đớn. Tôi thường xuyên bị chóng mặt và buồn ngủ quá mức. Nhưng giờ tôi không còn cảm giác khó chịu nào nữa. Tất cả đều biến mất. Thật không thể tin được! Tôi vô cùng phấn khích và nghĩ: “Hóa ra kỳ tích thực sự xuất hiện! Thần thực sự có tồn tại!”. Lúc đó, tôi đã hoàn toàn không tin vào chủ nghĩa vô thần nữa.

Quá trình đặt mua sách cũng thật thần kỳ. Vì cuốn Chuyển Pháp Luân mà tôi đặt mua không giao đến kịp nên tôi đã viết email cho nhân viên bưu điện và nhanh chóng nhận được phản hồi. Sau khi mở thư, tôi rất ngạc nhiên trước tên của người ký là Destiny – có nghĩa là vận mệnh. Tôi chưa từng nghe thấy người nào có cái tên như vậy, liệu điều này có hàm ý gì chăng?

Dạy tiếng Trung và quảng bá Shen Yun

Sau khi tôi minh bạch được Đại Pháp thực sự là gì, tôi cũng muốn gia đình mình đắc Pháp, tu luyện. Tôi muốn gửi con đến trường học Minh Huệ. Sư phụ biết những mong muốn này của tôi. Hai tháng sau, tôi được giới thiệu về một lớp dạy tiếng Trung và được mời dạy tiếng Trung cho các tiểu đệ tử. Trong tâm tôi lo lắng bất an vì lúc đó tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được sáu tháng, mức độ lý giải đối với Pháp lý chưa thâm sâu, liệu tôi có thể dạy tốt cho các tiểu đệ tử không?

May mắn là kể từ khi đến nước Mỹ, tôi đã tham gia giảng dạy tiếng Trung nên cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Sư phụ cũng không ngừng cấp cho tôi trí huệ. Thông qua học Pháp, tôi dần nhận ra rằng việc giảng dạy tiếng Trung trong nhiều năm như vậy không phải là điều mà tự bản thân tôi có thể quyết định được, kỳ thực mọi chuyện đều đã có an bài. Việc dạy tiếng Trung cho các tiểu đệ tử đã giúp tôi thực sự liễu giải được văn hóa truyền thống là gì, và buông bỏ được nhiều quan niệm hiện đại.

Có lần, tôi cho học sinh đọc một bài viết về cách Hoàng đế Khang Hy giáo dục các hoàng tử. Nơi các hoàng tử, hoàng tôn đọc sách được gọi là “Thượng thư phòng” được đặt tại “Vô Dật Trai” (Phòng học không có sự an dật), nhấn mạnh việc tránh xa vui thú và buông thả. Mỗi ngày, các tiểu hoàng tử phải bắt đầu việc học tại Vô Dật Trai từ từ 4 giờ sáng. Hoàng đế Khang Hy sẽ đến kiểm tra việc học tập của các hoàng tử và yêu cầu họ đọc một cuốn sách 120 lần, sau đó đọc thuộc lòng nó 120 lần. Việc học tập đều bắt đầu từ sáng sớm đến tận 7 giờ tối ngày này qua ngày khác, không có ngày nghỉ. Hãy thử nghĩ xem, trẻ em ngày nay ham thích vui chơi và hưởng thụ, khoảng cách so với quan niệm của cổ nhân khác biệt thật quá xa. Là một người tu luyện, tôi đã không thể làm được những điều mà người bình thường thời cổ đại có thể làm, điều đó thật đáng xấu hổ. Quá trình dạy tiếng Trung thực sự là một quá trình tu luyện bản thân, giúp tôi đề cao tâm tính, và hiểu sâu sắc hơn những gì Sư phụ giảng:

“Tẩu hồi truyền thống lộ thông thiên”. (Tái Tạo, Hồng Ngâm V)

Diễn nghĩa:

“Quay về truyền thống là con đường rộng mở lên trời”. (Tái tạo, Hồng Ngâm V)

Nhiều năm trước, tôi muốn đưa cả gia đình đi xem Shen Yun nhưng chưa đi được. Hiện tại nghĩ lại, có lẽ cơ duyên lúc đó của tôi chưa đến. Nhiều năm sau, tôi thực sự cảm thấy vô cùng tự hào khi được tham gia hạng mục quảng bá Shen Yun, đây quả là một sự kiện thần thánh. Tôi làm việc quảng bá như phát tờ rơi, dán tờ quảng cáo trong các cửa hàng, đến các công ty và các gia đình để giới thiệu Shen Yun. Mặc dù đi bộ nhiều nhưng tôi không thấy mệt chút nào. Tôi thấy thật vinh dự được tham gia hạng mục này. Mỗi lần có người bày tỏ mong muốn được xem Shen Yun, từ trong tâm tôi vô cùng hạnh phúc và mừng cho họ.

Học Pháp và luyện công

Lúc đọc kinh văn Chuyển Pháp Luân lần đầu, tôi có rất nhiều câu hỏi nên cứ thế đọc tiếp. Mỗi lần đọc Pháp, các câu hỏi của tôi đều được giải đáp, nhưng sau đó tôi lại có những câu hỏi mới. Nội hàm của Đại Pháp quả là bác đại tinh thâm. Sư phụ giảng trong nhiều bài Kinh văn khác nhau rằng các học viên cần học thuộc Pháp. Vì thế tôi nghĩ mình nên làm theo những gì Sư phụ yêu cầu. Lần đầu tiên tôi phải mất hơn một năm để học thuộc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân. Lần thứ hai học thuộc, tôi tự đặt mục tiêu học thuộc bốn đoạn mỗi ngày. Tôi thường có thể hoàn thành mục tiêu này. Lần thứ hai tôi mất khoảng sáu tháng để học thuộc sách. Bây giờ tôi học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân lần thứ ba. Những lợi ích có được từ việc học thuộc Pháp là rất nhiều, tôi có thể lý giải Pháp lý thâm sâu hơn. Khi gặp phải những tình huống hay một việc nào đó, tôi sẽ đối chiếu bản thân với Pháp Sư phụ giảng để tìm ra lỗi sai của mình.

Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi tự hỏi bao giờ mình mới có thể ngồi song bàn được như các học viên khác. Họ trông thật bình tĩnh và tường hòa. Tôi không ngừng cố gắng và mất vài tháng mới có thể ngồi được song bàn. Bởi vì đắc Pháp muộn nên tôi muốn theo kịp các học viên khác, tôi muốn mau chóng tiêu trừ nghiệp lực của bản thân. Tôi nghĩ việc ôm bão luân trong 30 phút là quá ít. Sư phụ nhìn thấy suy nghĩ đó của tôi nên chẳng lâu sau, một học viên đã gửi cho tôi nhạc luyện công của bài công pháp thứ hai trong một giờ đồng hồ. Bây giờ tôi thường luyện năm bài công pháp trong hai tiếng rưỡi. Về cơ bản, tôi đã duy trì học Pháp và luyện công hàng ngày, chỉ có một số ngày tôi không thể làm được việc này.

Nhờ sự an bài từ bi của Sư phụ, thời gian làm việc của tôi khá linh hoạt. Tôi có thời gian học Pháp và luyện công hàng ngày. Tuy nhiên, để cân bằng giữa gia đình, công việc, học tập và làm ba việc cần có thời gian. Vì không thuận tiện tập các bài công pháp vào ban ngày nên tôi tập bốn bài công pháp vào sáng sớm và sau đó tập bài công pháp thứ năm vào buổi tối. Luyện công là hình thức nghỉ ngơi tốt nhất. Tôi không thấy mệt mỏi mà thay vào đó luôn thấy tràn đầy năng lượng.

Đề cao tâm tính

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi ngộ ra mọi việc xảy ra đều có mối quan hệ nhân duyên, đều là nghiệp lực của bản thân tạo thành. Tôi nói với chồng mình: “Nếu bố còn tại thế, thì em sẽ xin lỗi và nói lời cảm ơn ông. Nếu không có hoàn cảnh gia đình mà ông nuôi dưỡng, em sẽ không trân trọng những thứ mình hiện có. Em sẽ không hiểu được rằng để đạt được một thứ là không dễ dàng”.

Tôi cũng biết ơn những trải nghiệm khó khăn mà tôi đã trải qua trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Sau khi đắc Pháp, tôi ngộ ra những trải nghiệm đó là nợ nghiệp của tôi từ kiếp trước. Đại Pháp đã giúp tôi buông bỏ oán hận với chồng mình. Nhưng tôi thấy rằng trừ bỏ chấp trước và tu luyện tinh tấn hơn không hề dễ dàng. Tôi thường khó khăn để thiện đãi và kiên nhẫn với gia đình mình. Vợ chồng tôi thường xuyên tranh cãi, đặc biệt là chuyện học hành của con cái và một số thói quen không tốt của chúng. Dường như với tôi việc tu xuất thiện và từ bi là rất khó.

Ban đầu, gia đình tôi phản đối việc tôi tu luyện, còn tôi không biết phải giải quyết thế nào. Nó khiến tôi nhận thấy tu luyện thực sự là gian nan. Khi tôi chia sẻ điều này với một học viên khác, cô ấy đã nhắc đến một bài chia sẻ trên Minh Huệ Net. Bài viết của một học viên có người chồng không chỉ phản đối mạnh mẽ việc cô ấy tu luyện, mà còn ngoại tình và đối xử tệ bạc với cô ấy. Cô ấy cảm thấy rất đau khổ.

Trong một giấc mơ, cô ấy hỏi Sư phụ vì sao việc tu luyện đối với cô ấy lại khó khăn như vậy. Sư phụ đã cho cô ấy thấy một cảnh tượng từ xa xưa: cô ấy và chồng đều từng là những vị Thần. Tuy nhiên, cựu thế lực đã an bài rằng trong tương lai chỉ có một trong hai người họ có cơ duyên đắc Pháp. Chồng cô vì muốn thành tựu cô nên đã trao lại cơ hội này cho cô ấy. Vì vậy ở đời này anh ấy đã đóng vai phản diện để giúp cô phóng hạ tình. Bằng cách này, cả hai người họ đều có thể đoái hiện thệ ước từ tiền sử.

Những chia sẻ của đồng tu khiến tôi vô cùng cảm động, và tôi đã bật khóc sau khi nghe đồng tu nói. Nhưng khi mâu thuẫn xảy đến, tôi khó mà kiểm soát được bản thân và lại tranh cãi với chồng. Khi bọn trẻ không vâng lời, tôi thiếu nhẫn nại và không đủ bình tĩnh. Những lúc như vậy, tôi cảm giác bản thân không giống như một người tu luyện, từ bi căn bản không thể hiện xuất lai trên thân thể tôi.

Cho đến một ngày, tôi đọc được bài viết của một học viên trên trang Minh Huệ Net. Con của cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn rất nhỏ. Đến lúc đi học, đặc biệt khi vào cấp 3, cậu bé bị ảnh hưởng bởi môi trường hiện đại và dần xa rời việc tu luyện. Cậu ấy bắt đầu kết bạn với nhiều bạn xấu, yêu sớm, điểm số tụt dốc và ngừng nói chuyện với mẹ. Học viên này đã thử nhiều phương pháp nhưng không phương pháp nào có hiệu quả. Cuối cùng, người học viên này ngộ ra rằng chỉ có thiện mới có thể cải biến được mọi thứ. Sau khi cô ấy thay đổi quan niệm, thì hoàn cảnh thực sự đã dần chuyển biến.

Sư phụ giảng:

“Tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ.” (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi đã học thuộc Pháp Sư phụ giảng, nhưng tại sao thực hành lại khó vậy? Tại sao tôi không thể ngộ ra được lực lượng của Thiện mạnh mẽ đến nhường nào? Tôi nhận ra đó là vì mình vẫn còn tự tư nên mới nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn. Tôi không nên áp đặt tiêu chuẩn của người tu luyện lên gia đình mình. Họ đang sinh hoạt trong hoàn cảnh của người thường, họ cũng là chúng sinh đang mê lạc trong thùng thuốc nhuộm của xã hội này. Điều tôi nên làm là giúp họ nhận ra sự mỹ hảo của Đại Pháp, không thể để họ sản sinh ấn tượng không tốt về Đại Pháp.

Khi suy nghĩ của tôi thay đổi, hoàn cảnh gia đình cũng được cải thiện. Tôi biết bản thân vẫn còn cả chặng đường dài phía trước nhưng tôi sẽ giúp mọi người trong gia đình hiểu rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt và Đại Pháp là chân chính nhất.

Tham gia các hoạt động tập thể

Gần đây tôi nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp và chia sẻ thể ngộ với các học viên khác. Sư phụ đã nhiều lần nhấn mạnh trong các bài giảng rằng học Pháp nhóm và luyện công tập thể là hình thức tu luyện mà Sư phụ lưu lại cho chúng ta.

Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không làm theo những gì Sư phụ bảo chúng ta làm. Tôi tìm lý do để không tham gia học Pháp nhóm. Tôi thấy mình không thể tập trung khi đọc cùng các học viên khác vì thấy tự mình đọc thì tốt hơn. Thực ra tôi nên nỗ lực khắc phục chướng ngại này thay vì trốn tránh. Hiện giờ tôi rất vui khi được gặp gỡ các đồng tu mỗi khi tham gia học Pháp nhóm. Đây là nơi tôi có thể chia sẻ thể ngộ và kinh nghiệm tu luyện của bản thân, là hoàn cảnh để tôi có thể tỉ học tỉ tu.

Tôi vô cùng trân quý mỗi từng cơ hội được tham gia hoạt động chứng thực Pháp. Ba năm trước tôi vẫn là một người bình thường, lạc lối ở đây, không biết được hàm nghĩa chân chính của việc làm người. Đại Pháp đã thức tỉnh tôi và tôi cũng hy vọng có thể truyền rộng chân tướng Đại Pháp bằng nhiều cách khác nhau để nhiều chúng sinh hơn nữa thức tỉnh và được cứu độ.

Đôi khi mâu thuẫn xảy đến, tôi lại nhớ đến Pháp Sư phụ giảng:

“Thực ra, làm đệ tử Đại Pháp, lúc ấy nếu niệm ngay chính, điều nghĩ đến là tu luyện, là có trách nhiệm, là nên làm thật tốt, thì chư vị nên âm thầm khiến cho chỗ mà chư vị cảm thấy chưa hoàn thiện làm nó thực thi cho tốt, đó mới là điều đệ tử Đại Pháp nên làm.” (“Tinh tấn hơn nữa”, Giảng Pháp tại các nơi X)

Trên đây là kinh nghiệm tu luyện của tôi trong ba năm qua. Rất mong các học viên chỉ giúp những gì chưa phù hợp với Pháp. Là học viên mới, đôi khi tôi còn giải đãi trong tu luyện và chưa xứng với sự từ bi khổ độ của Sư phụ.

Tôi hy vọng bản thân có thể tu luyện tinh tấn hơn nữa, và viên mãn tùy Sư hoàn.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội miền Nam Mỹ quốc)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/17/465386.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/21/211419.html

Đăng ngày 22-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share