Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-12-2011]

Cha tôi đã từng trải qua nhiều cuộc vận động chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và đã xé sách Đại Pháp vì ông quá sợ sự bức hại của ĐCSTQ. Khi tôi thành công xin việc là công chức nhà nước – vốn khá được công nhận ở Trung Quốc – cha tôi đã chứng kiến những phúc lành của Đại Pháp và chính niệm của ông về Đại Pháp gia tăng. Bây giờ, khi tôi nói chuyện với ông về Đại Pháp, cha tôi không cắt lời tôi nữa. Thậm chí ông còn ủng hộ tôi khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người khác.

– Trích từ tác giả

Mười năm trước, một thành viên trong gia đình tôi giới thiệu cho tôi Pháp Luân Công và tôi bắt đầu tập luyện với sự do dự không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá để trở thành một học viên Pháp Luân Công của thời kỳ Chính Pháp. Bây giờ tôi nhận thức được rằng tôi sống trong thế giới này chỉ để cứu độ chúng sinh. Trong thập kỷ qua, với huyền năng vĩ đại của Đại Pháp, Sư Phụ đã loại bỏ cái tình người thường và những lợi ích cá nhân mà tôi đã có trước đây và an bài lại cho tôi trở thành một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Những thay đổi lớn trong tôi từ trong ra ngoài không thể diễn tả bằng ngôn ngữ của người thường. Nhận phúc lành vô giá của Sư Phụ, tôi muốn nhân cơ hội Pháp hội chia sẻ với các bạn học viên những trải nghiệm và nhận thức của tôi trong quá trình tu luyện cá nhân và cứu độ chúng sinh. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

I. Chuyển biến quan niệm thành chính niệm trong khi tìm kiếm việc làm

Năm 2005, tôi tốt nghiệp lấy bằng thạc sĩ. Sau đó trong khi tìm việc, tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội vì tính cầu kỳ của mình. Điều này mang lại ảnh hưởng tiêu cực đến các thành viên trong gia đình và bạn trai của tôi, người từng nghe lời tôi nhưng sau đó bỏ rơi tôi. Sau này tôi làm thư ký cho một công ty nhỏ. Với quyết tâm làm một người tốt theo nguyên lý của Đại Pháp, “Chân-Thiện-Nhẫn”, tôi giữ bản thân mình không bị nhiễm thói tha hóa đạo đức của người thường và từ chối theo đuổi lợi ích cá nhân thông qua các mối quan hệ cá nhân xấu xa hoặc hối lộ. Khi tôi được lựa chọn phỏng vấn tuyển công chức nhà nước, một số người bạn đề nghị với tôi rằng họ có thể giúp tôi thông qua các mối quan hệ cá nhân của họ với những người ra quyết định. Tôi từ chối đề nghị của họ và kết quả cuối cùng là tôi trượt phỏng vấn.Vì vậy, tôi đã trở nên chán ghét con người hiện đại, vốn cho rằng tôi bị điên vì tu luyện Pháp Luân Công. Họ sẽ săm soi từ các quan điểm của tôi cho đến trình độ tu luyện. Tôi biết đây chính là một cơ hội để vứt bỏ chấp trước về lợi ích cá nhân. Nhiều học viên đã từ bỏ công việc được trọng vọng của họ khi bị bức hại chỉ vì tập Pháp Luân Công và họ không bao giờ phải hối tiếc. Tôi khâm phục quyết tâm và sự kiên định của họ. Tôi nghĩ rằng những gì tôi làm là đúng và chỉ đơn giản là bỏ qua những khinh miệt của người thường. Sau đó tôi thay đổi công việc một vài lần. Một số công việc được trả lương thấp nhưng với niềm tin rằng tất cả các công việc của tôi có thể được Sư Phụ an bài, tôi không bao giờ từ bỏ, trừ khi tôi có thể tạo sự thay đổi sự an bài của Sư Phụ giống như những gì tôi đã làm trong lúc tìm việc sau khi mới tốt nghiệp. Tôi thi công chức hàng năm nhưng tôi chưa bao giờ quá coi trọng điều đó và nghĩ rằng tôi nên để mọi việc tùy kỳ tự nhiên mà không theo đuổi mục tiêu cá nhân.

Tôi càng học Pháp, tôi càng nhận ra tình trạng của tôi có thể là do cuộc bức hại tài chính mà cựu thế lực đã an bài, nhưng tôi đã không làm gì để thay đổi tình hình, nghĩ rằng nó có thể là biểu hiện của nghiệp lực bản thân và các sơ hở trong tâm tính của tôi. Tôi chỉ chịu đựng và không làm gì để phủ nhận nó.

Sau nhiều năm, một thành viên trong gia đình tôi là học viên, nói chuyện với tôi và khuyên tôi rằng tôi nên phủ nhận hoàn toàn sự bức hại của cựu thế lực. Thậm chí anh ấy còn nói với tôi rằng anh ấy sẽ viết thư cho Minh Huệ nhờ các học viên ở hải ngoại hỏi Sư Phụ làm thế nào để giải quyết vấn đề của tôi. Tôi đã hoàn toàn kinh ngạc trước lời nói của anh ấy, vì tâm trạng bối rối nặng nề mà tôi đã gây ra cho anh ấy do sự thất bại trong tu luyện của bản thân tôi, đặc biệt là sự chậm chạp của tôi trong tìm kiếm việc làm. Đó là không hề là một vấn đề lớn đối với một người tu luyện, nhưng tôi lại xin Sư Phụ hóa giải và để vấn đề đó cho Sư Phụ tu luyện, thay vì xử lý nó bằng chính niệm. Tôi cần phải chịu trách nhiệm cho việc này. Từ đó về sau tôi hiểu rằng tôi cần một công việc ổn định và tử tế, không phải vì lợi ích cá nhân mà vì một môi trường tu luyện ổn định để chứng thực Pháp và tăng cường chính niệm của các bạn đồng tu.

Với một ý nghĩ kiên định như vậy, tôi coi trọng kỳ thi công chức tiếp theo. Để tiết kiệm thời gian tôi đăng ký một khóa học dành riêng cho kỳ thi. Khi tôi thi đỗ và đã được lựa chọn vào phỏng vấn, tôi đã tập rượt trước cho các cuộc phỏng vấn. Tôi nghĩ đến lời giảng của Sư Phụ: “Tất nhiên có người đã nói, nói Sư phụ muốn làm gì, thì nhất định sẽ làm tốt nhất. Đúng vậy! Không phải là tốt nhất thì tôi cũng không làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2007)

Trước cuộc phỏng vấn một số người bạn một lần nữa hứa với tôi rằng họ có thể giúp đỡ tôi thông qua các mối quan hệ cá nhân của họ với những người ra quyết định nhưng tôi lịch sự từ chối, vừa tránh gây hiểu lầm với họ vừa tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp với tư cách là một học viên Đại Pháp. Nhiều học viên phát chính niệm cho tôi trước cuộc phỏng vấn. Vào ngày phỏng vấn, tôi thấy nhiều người đi phỏng vấn rất lo lắng, nhưng tôi khá bình tĩnh bởi vì tôi biết con đường của tôi đã sẵn sàng ở đó và điều duy nhất mà tôi cần làm là thực hiện thật tốt vai trò của mình theo sự an bài, trong khi cái tình của người thường trong cõi mê còn phụ thuộc vào những điều mà có thể không phải của họ. Khi tôi nhìn thấy mọi người lần lượt vào phòng phỏng vấn và số người trong phòng đợi ít dần, tôi cũng cảm thấy phần nào căng thẳng. Ngay lập tức tôi nhận ra vấn đề và bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ nó. Tôi tự nhủ: Tại sao bây giờ tôi lại ngồi ở đây? Tôi đang ở đây không phải vì lợi ích cá nhân, mà để chứng minh cho mọi người sự mỹ diệu và huyền năng của Đại Pháp được triển hiện trong tôi để họ có thể gia tăng chính niệm của họ đối với Đại Pháp và được cứu độ. Tôi cầu xin Sư Phụ gia trì và tôi bình tĩnh lại ngay lập tức. Vì thế mà tôi đã trải qua cuộc phỏng vấn trôi chảy và đỗ với điểm số cao nhất.

Một vài thần tích xảy ra trong cuộc phỏng vấn giúp tôi cảm thấy rằng Sư Phụ ở bên cạnh tôi, giúp tôi trong suốt thời gian ấy. Khi tôi đăng ký dự thi, bộ phận nhân sự của phòng mà tôi cố gắng xin việc đã gây rắc rối cho tôi và nói với tôi tốt hơn hết nên đăng ký các phòng khác. Sau khi tôi đi làm, tôi hiểu rằng vị trí ấy đã dành cho người nhà của một vị quan chức chính phủ, đây là lý do phòng nhân sự được chỉ định để kiểm soát việc đăng ký của thí sinh cho vị trí đó. Nhưng người thí sinh ấy đã trượt ở vòng thi viết. Tuy nhiên, họ vẫn kiểm soát số lượng người đăng ký bằng cách giảm chỉ tiêu. Điểm thi của tôi chỉ cao hơn một chút so với điểm sàn và tôi đỗ suýt soát. Con đường tới thành công của tôi thực sự không hề dễ dàng vì cựu thế lực cố gắng chặn đứng đường đi của tôi. Trên chuyến xe buýt đi phỏng vấn người lái xe phanh gấp để tránh đâm vào một xe taxi đột nhiên rẽ sang đường và tôi đã bị văng ra khỏi chỗ ngồi. Nhờ có sự bảo hộ của Sư Phụ tôi vẫn ổn.

Em trai tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công từ khi nhỏ. Khi lớn lên, em tôi đã học Pháp không tốt và chấp trước người thường của nó cũng gia tăng mạnh mẽ hơn, vì nó quá bận tâm đến một trường đại học danh tiếng và trở thành một người đàn ông nổi bật hơn người khác. Tôi chia sẻ với nó nhận thức của mình về điều đó một vài lần nhưng nó vẫn giữ nguyên lập trường. Sau khi đổi việc thành công, em tôi đã có một nhận thức mới về mối quan hệ giữa tinh tấn và để mọi việc diễn ra một cách tùy kỳ tự nhiên và sẵn sàng chia sẻ với tôi về việc tu luyện. Nó đã nhận thức được tầm quan trọng của việc học Pháp nhiều hơn và tốt hơn. Tất cả những thay đổi đó đã thuyết phục tôi rằng tham gia kỳ thi công chức là một việc làm đúng đắn. Dưới đây là một số nhận thức của tôi:

1. Học viên Đại Pháp là những vị Vương và Chủ trên thiên thượng giáng hạ xuống nhân gian đại diện cho các thiên thể của họ: “Đệ tử Đại Pháp là hy vọng duy nhất để các chúng sinh được cứu tại các địa phương, các dân tộc.” (“Cảm ơn thiếp chúc của chúng sinh”) Cách cư xử của chúng ta trong xã hội người thường sẽ góp phần nâng cao nhận thức đúng đắn của người thường về Đại Pháp. Để cứu độ chúng sinh chúng ta cần phải thật đáng tin cậy đối với họ thông qua các địa vị xã hội, trình độ của chúng ta và nền tảng giáo dục. Nếu chúng ta luôn luôn cư xử bản thân mình như là một nhóm nạn nhân tìm kiếm sự giúp đỡ thì việc giảng chân tướng của chúng ta sẽ không được tốt đẹp.

Vài năm trước đây một số bạn học viên, bao gồm cả tôi, tin rằng xả bỏ chấp trước về danh và lợi có nghĩa là chúng tôi nên chấp nhận công việc thấp kém được trả lương thấp miễn là chúng tôi có đủ thời gian để làm ba việc. Nó có thể là đúng ở một mức độ nhất định trong việc tu luyện của chúng tôi. Sư Phụ đã dạy chúng ta phủ nhận hoàn toàn sự bức hại của cựu thế lực, bao gồm cả việc bức hại về tài chính. Một đồng tu đã nói về sự khác biệt giữa giảng chân tướng của chúng tôi trong một chiếc BMW và trên một chiếc xe đạp. Thành công của tôi có được công việc mới thuyết phục tôi rằng với một công việc và thu nhập ổn định phù hợp với trình độ học vấn của tôi có rất nhiều hữu ích để giảng chân tướng. Điều này đặc biệt đúng đối với thân nhân của tôi là chính niệm của họ đối với Đại Pháp đã tăng lên ngay cả khi tôi không nói quá nhiều.

2. Chúng ta phải thiết lập cơ sở làm những việc chân chính của chúng tôi. Trước đây trong quá trình tìm kiếm việc làm, tôi đã chú trọng quá nhiều vào giờ làm việc cho phù hợp với bản thân. Sư phụ đã giảng: “Điều gì, ngành nghề nào đều có thể tu luyện.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007”), nhưng tôi lựa chọn nghề nghiệp của mình trên những quan niệm người thường và không phù hợp với các yêu cầu của Đại Pháp. Khi tôi thay đổi quan niệm và đặt mục đích chính vào việc duy hộ Đại Pháp và đề cao việc tu luyện của chúng tôi một chỉnh thể, mọi việc đều thay đổi. Bây giờ tôi có một nhận thức tốt hơn về Pháp của Sư Phụ: “Nếu đặt bản thân lên hàng đầu, thì rất có thể là rất nhiều sự việc thực thi sẽ không tốt, sẽ xuất hiện vấn đề. Chư vị [nếu] thật sự suy nghĩ về trách nhiệm với Đại Pháp, với bản thân mình, [thì] việc chư vị làm sẽ làm được tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2007)

II. Chỉ chính niệm mới có thể cứu độ chúng sinh

Tôi làm không tốt việc giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người. Do chấp trước của tôi về sợ hãi và an toàn, đơn giản là tôi không thể mở miệng để nói chuyện. Tình trạng của tôi thay đổi khi tôi học Pháp nhiều hơn và tôi nhận thức được rằng đó là nhiệm vụ của các học viên Đại Pháp để cứu độ những chúng sinh mà họ gặp. Sau đó tôi đã thoát khỏi nỗi sợ hãi và cố gắng làm phần việc của tôi để cứu độ chúng sinh.

Tôi giữ liên lạc với một bạn cùng lớp từ những ngày còn học cấp hai. Vào năm 2005, một năm sau khi Cửu Bình được công bố, tôi đã chủ động yêu cầu cô ấy làm “tam thoái”. Vào thời điểm đó cuộc bức hại rất nghiêm trọng. Ngoài việc xem xét sự an toàn của bản thân, tôi đã nói chuyện với cô ấy như thể tôi phải là một không phải là một học viên. Tôi đã nói nhiều điều đã đề cập trong Cửu Bình, như “Trung Quốc” thực sự đại diện Vạn lý Trường Thành, sông Hoàng Hà, sông Trường Giang với 5.000 năm lịch sử, không phải là ĐCSTQ. Cô ấy đồng ý với tôi nhưng tôi đã không trực tiếp nói với cô ấy để thực hiện ” tam thoái”. Khi tôi hỏi cô ấy liệu sẽ thoái ĐCSTQ hay không nếu nó bị hủy diệt trong tương lai, cô nói rằng cô ấy sẽ làm. Tôi đã tính câu trả lời của cô ấy giống như sự đồng ý để thực hiện “tam thoái”. Trong cuộc nói chuyện của chúng tôi, tôi nhận thức được rằng cô thường nhận được nhiều cuộc gọi điện thoại giảng chân tướng từ các học viên ở nước ngoài. Tuy nhiên, vì cô ấy đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi sự lừa dối độc hại của ĐCSTQ, cô phẫn nộ Pháp Luân Công rất nhiều. Khi cô nhận được các cuộc gọi giảng chân tướng, đơn giản cô chỉ nhấc các thiết bị cầm tay và điện thoại đặt sang một bên mà không nghe cho đến khi cuộc gọi kết thúc. Tôi cảm thấy tiếc vì cô từ chối nghe giảng chân tướng về Pháp Luân Công, nhưng tôi do dự liệu có thể cho cô ấy biết rằng tôi là một học viên Pháp Luân mà không quan ngại.

Cô ấy có một gia đình giàu có. Cô học đại học và có bằng thạc sĩ mà không cần nỗ lực nhiều. Trong con mắt của người khác, cô đã có một cuộc sống thực sự đáng ngưỡng mộ, nhưng cô đã không hài lòng tất cả và thậm chí có một chút chán nản. Cô tiếp tục phàn nàn với tôi về những khó khăn mà cô gặp phải trong công việc và bệnh tật. Nhìn vào mắt của cô ấy đang tìm kiếm sự giúp đỡ của tôi, tôi thấy tôi không đủ từ bi. Mỗi lần chúng tôi gặp nhau sau này tôi cảm thấy hối tiếc vì không nói với cô ấy về sự huy hoàng của Đại Pháp với tư cách là một học viên Đại Pháp. Tôi đã được điểm hóa rằng tôi nên bước về phía trước để hoàn thành thệ nguyện mà tôi đã làm trước bình minh của lịch sử và hoàn thành sứ mệnh của mình để trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Cuối cùng vào một ngày nọ, tôi quyết đinh nói với cô ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công. Đầu tiên tôi xin lỗi cô ấy: “Bạn coi tôi như người bạn tốt của mình và hoàn toàn tin tưởng tôi, nhưng tôi vẫn giữ một điều cực kỳ bí mật đối với bạn vì sự ích kỷ của tôi.” Sau đó tôi nói với cô ấy toàn bộ câu chuyện về Pháp Luân Công, bao gồm cả sự kiện tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn, sự phổ truyền Pháp Luân Công trên khắp thế giới, hiệu quả chữa bệnh quan trọng của Pháp Luân Công và huyền năng của Pháp Luân Công để nâng cao các chuẩn mực đạo đức của xã hội. Khi tôi đã thực hiện điều này tôi đã xả bỏ những quan ngại cá nhân của tôi và đặt cô ấy lên trên. Kết quả là cô đã hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công và tình bạn của chúng tôi trở nên tốt hơn bao giờ hết. Sau đó chúng tôi xem cùng nhau những đĩa CD về cửu bình và đọc rất nhiều các tập tài liệu giảng chân tướng. Cô đã là một sinh mệnh thực sự được cứu độ. Là một người có kiến thức, sự hiểu biết của cô ấy về Pháp Luân Công là đúng đắn. Một năm sau, cô bắt đầu tập Pháp Luân Công.

Tôi đã nhiều lần giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người bạn cùng lớp. Mỗi lần tôi đưa cho cô một số thông tin về Pháp Luân Công mà trước đây cô ấy chưa bao giờ biết, quá trình này mất một thời gian dài. Điều này làm tôi nghĩ về bài thơ tiếng Trung nổi tiếng “nhuận vật tế vô thanh” (mưa đầu xuân lặng lẽ ươm các mầm cây). Từ đó tôi đã rút ra một bài học: đối với những người có kiến thức đã phẫn nộ với Pháp Luân Công, chúng tôi cần phải kiên nhẫn hơn nữa để giảng chân tướng cho họ. Để khai tâm của họ, chúng ta cần giảng chân tướng một cách triệt để nhất. Để làm thật tốt việc này, chúng ta cần phải kiên định. Khi viết phần này, tôi thực sự cảm nhận Sư Phụ cứu độ chúng sinh đã khó khăn như thế nào. Con xin cảm tạ Sư Phụ vì sự an bài hết sức tỉ mỉ của Ngài và đưa chúng con trở về ngôi nhà thật sự của mình từ cõi mê này.

Một đồng nghiệp khác của tôi có mẹ đã bị bệnh trong nhiều năm, thường than phiền với tôi về những đau khổ của cô ấy. Tôi nắm lấy cơ hội để nói với cô ấy rằng cô ấy nói cho mẹ mình niệm, “Pháp Luân Đại Pháp Tốt” và “Chân-Thiện-Nhẫn Tốt” và rằng mẹ cô có thể nhận được kết quả chữa bệnh không ngờ bằng cách làm điều đó. Cô ấy nói với tôi rất hào hứng: “Tôi đã nhận được nhiều tài liệu giảng chân tướng của học viên Pháp Luân Công trong hành lang của tòa nhà của mình. Mỗi lần như vậy tôi đều đọc tài liệu cẩn thận. Tôi muốn học Pháp Luân Công. Bạn có biết làm thế nào để tập luyện không?” Trước kia không bao giờ tôi tình cờ gặp bất kỳ người nào háo hức để học Pháp Luân Công đến thế. Sau đó, tôi đã thực hiện”tam thoái” cho cô ấy và chúng tôi xem video các bài công Pháp và tôi đã tặng cô một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân. Cô ấy gặp khá nhiều can nhiễu khi đắc Pháp, chẳng hạn như tình trạng quá tải trong công việc gia đình, nó chiếm hết thời gian tập công và học Pháp của cô ấy. Tuy nhiên, dù sao, sinh mệnh của cô đã được kết nối với Đại Pháp. Sau khi tôi đã vượt qua kỳ thi công chức, tôi đã trở nên khá bận rộn và khó có thể dành thời gian cho cô ấy. Cô ấy luôn nói rằng: “Tại sao cậu không nói và dạy tôi Pháp Luân Công sớm hơn?

Từ vấn đề này làm tôi nhận ra rằng tôi đang gánh vác một trách nhiệm nghiêm trọng đối với chúng sinh và rằng tôi nên luôn luôn xem sứ mệnh thiêng liêng này bằng chính niệm. Nếu không thì tôi không thể tưởng tượng được tôi có thể đối mặt với tất cả những sinh mệnh mà tôi không thể cứu độ như thế nào chỉ vì những mối nghi ngại của tôi vào ngày Pháp chính Nhân gian. Điều đó sẽ là tiếc nuối lớn nhất của tôi.

Cả hai người bạn của tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Công sau khi họ biết được chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi biết đây là một nguồn động viên từ Sư Phụ để cho tôi nhìn thấy sự háo hức của người dân được cứu độ, vì vậy tôi đặt các mối quan ngại của cá nhân sang một bên và bước ra giảng chân tướng trực tiếp. Chính niệm của các học viên Đại Pháp có thể giải thể tà ác và cứu độ chúng sinh trong mê mờ ảo giác.

Trong lúc viết bài chia sẻ này, bài kinh văn mới của Sư Phụ có tựa đề “Thế nào là Đệ tử Đại Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011” được phát hành. “Đệ tử Đại Pháp” là danh hiệu vinh quang nhất của tất cả chúng sinh trong vũ trụ. Sư Phụ tiếp tục giảng rõ rằng chúng ta là những người tu luyện, những người đang gánh vác trách nhiệm trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Mặc dù Sư Phụ đã ca ngợi các học viên Đại Pháp ở Trung Quốc là “càng làm càng tốt rồi“, tôi biết tôi vẫn còn có rất nhiều điều để tu luyện, như xả bỏ các chấp trước về an dật và tranh đấu với người khác. Ở giai đoạn cuối cùng của cứu độ chúng sinh, chúng ta cần phải tu luyện bản thân mình thật tốt để chúng ta có thể hoàn thành sứ mệnh mà Sư Phụ ban cho chúng ta, giống như “Chân niệm hoá khai mãn thiên tình.” (“Cảm khái”)

Hỡi các bạn học viên, chúng ta hãy hợp tác chặt chẽ hơn nữa, vứt bỏ tâm của người thường và hãy trân trọng những con đường mà chúng ta đã đi qua. Hãy để chúng ta làm thật tốt chặng cuối cùng với thân phận tốt nhất của các học viên Đại Pháp.
______________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/9/明慧法会–念正才能把人救了-249499.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/20/130229.html

Đăng ngày 26-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share