Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet lần thứ VIII của các học viên ở Trung Quốc
Bài viết của Thuần Tâm, một sỹ quan công an – đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-12-2011] (Tiếp theo Phần 1: https://vn.minghui.org/news/25966-mot-sy-quan-cong-an-huong-toi-con-duong-than-thanh.html)
5. Kiên quyết nói lên sự thật
Năm 1999, cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công bắt đầu. Rất nhiều phụ đạo viên của các điểm tập công đã bị bắt giữ vào lúc nửa đêm. Các gia đình đều bị chấn động và sợ hãi. Tôi cũng là một phụ đạo viên. Vào thời điểm đó tôi đang đi nghỉ và nhận được thông báo rằng tôi cần phải về ngay để họp. Thư ký hội đồng thanh tra kỷ luật, người đứng đầu Đảng ủy, bước vào. Viên chức này nói một cách nghiêm trọng,“tôi đang có buổi nói chuyện này với anh bởi vì tôi đại diện cho Đảng ủy. Anh phải thành thật nói với chúng tôi mọi chuyện”. Tôi nói, “Chắc hẳn phải có một sự hiểu lầm ở đây. Tôi luôn tuân theo luật pháp và các quy tắc đồng thời nhận được các giải thưởng hàng năm. Ông muốn nói về chuyện gì?” Người thư ký này vẫn thường rất thân thiện với tôi. Hôm đó, ông ấy đã đập tay lên bàn với một cú đấm mạnh và hét lên, “Hãy nghiêm túc và nói với tôi mọi việc về cái tổ chức chống chính phủ mà anh đang tham gia vào!” Tôi trở nên tức giận và hét lên đáp trả, “Vớ vẩn! Đó là một lời dối trá bẩn thỉu!” Ông ấy đập vào bàn một lần nữa và đứng dậy, “Anh cần phải thú nhận mọi việc. Nếu không, tôi sẽ nhốt anh lại.” Tôi nói, “Những gì ông đang làm là vi phạm luật pháp và đủ để ông bị đi tù. Đừng có mà cố gắng đe dọa tôi kiểu này.”
Vị giám đốc bộ phận đã nghe cuộc tranh luận và đi tới, “Xin hãy bình tĩnh và nghe tôi. Hiện nay, các học viên Pháp Luân Công đang bị bắt giữ trên khắp Trung Quốc. Anh đang đi nghỉ nên có thể anh không được nghe về việc này. Mỗi học viên đều cần phải làm một bản tuyên bố. Đảng ủy đã quyết định rằng bí thư cần nói chuyện với anh.” Là một sỹ quan công an, ngay lập tức tôi đã hiểu được cuộc bức hại đã bắt đầu như thế nào trên khắp Trung Quốc. Tôi đã tự nói với mình trong tâm, “Đây là kết cục của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nó thậm chí còn không phân biệt được tốt và xấu. Tôi đã trung thành với Đảng hàng chục năm. Hôm nay đột nhiên tôi trở thành một tội phạm.” Viên thư ký hội đồng kỷ luật đã nói với bí thư đảng rằng tôi rất cứng đầu và không chịu hợp tác. Bí thư đảng đã nói với ông ta, “Hãy đưa anh ta tới đây. Những người ở ban công an thành phố cũng đang tìm kiếm anh ta đấy.”
Người đứng đầu đảng ủy đã nói, “Tôi biết anh là một người tốt và có khả năng. Nhưng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh.” Tôi đã bình tĩnh và nói với ông ấy rằng những căn bệnh mà tôi đã từng không thể chữa trị được nhưng sau khi tôi tập Pháp Luân Công trong vài tháng, tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất.Tôi cũng nói với ông ấy rằng là những học viên, chúng tôi không có bất kỳ tổ chức nào. Chúng tôi không thu tiền hay có bất cứ sự phân cấp nào hết. Chúng tôi chỉ cố gắng để trở thành những người tốt hơn. Tôi nói, “Chân-Thiện-Nhẫn là những nguyên lý mà tôi sẽ mãi mãi tuân theo.” Tôi nói với ông ấy rằng đấy là tình hình của tôi. Sau đó, tôi đã nói với lãnh đạo ban công an thành phố những điều giống hệt như vậy.
Vài ngày sau đó, một cuộc họp đã được tổ chức để phê bình tôi và buộc tôi phải “thú tội” mọi điều với các sỹ quan công an và các đảng viên. Tôi nói lại với mọi người điều tương tự. Tôi nói Pháp Luân Công yêu cầu các học viên phải nói thật và đối xử tốt với mọi người, phải nghĩ đến người khác, không truy cầu lợi ích cá nhân và không được oán giận ngay cả khi người khác làm tổn thương bạn. Tôi đã nghiêm khắc với bản thân mình và tuân theo những yêu cầu đó. Tôi không chạy theo tiền bạc. Tôi không uống rượu, không đánh bạc và không vào nhà chứa. Tôi giữ gìn một tiêu chuẩn đạo đức cao. Tôi đã nói trong nước mắt, “Tại sao lại khó khăn đến vậy để trở thành một người tốt trong xã hội này!”
Tất cả các sỹ quan công an đều im lặng và không còn ai phê bình tôi. Sau cuộc họp, họ đã không bố trí bất cứ một công việc nào cho tôi nhưng tôi nhận ra rằng họ đang theo dõi tôi. Tôi đã bí mật học Pháp và tập công ở nhà. Tôi không xem truyền hình cũng như không đọc báo vì tôi biết họ là phát ngôn viên của bộ máy này và tất cả đều chứa đựng sự dối trá. Một số đồng nghiệp đã nói với tôi, “Anh có thể chỉ cần làm những gì mà họ muốn trên bề mặt bởi vì không ai biết được trong tâm anh nghĩ gì.” Tôi trả lời, “Sư Phụ của chúng tôi yêu cầu lúc nào chúng tôi cũng phải nói thật. Đây là yêu cầu cơ bản đối với con người. Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi không thể làm trái với lương tâm của mình để nói dối phản bội Sư Phụ của tôi.”
Gia đình của tôi đã phải chịu áp lực. Thậm chí họ đã gọi điện cho tôi để thuyết phục tôi dừng tập luyện Pháp Luân Công. Con trai tôi đã gây áp lực lớn với tôi. Con tôi nói, “Cha, giữa Pháp Luân Công và con, cha chỉ có thể chọn lấy một.” Tôi nói,“Cha sẽ tập Pháp Luân Công. Nó sẽ mang lại may mắn cho tất cả chúng ta trong đó có cả con nữa.” Tôi sợ rằng con tôi sẽ nói những lời xấu xa chống lại Đại Pháp và Sư Phụ và sẽ phạm tội. Để ngăn chặn con, tôi đã tát cháu. Tôi cảm thấy thật bất công và đã không thể kìm được nước mắt. Tôi nói, “Không cho phép cha tập Pháp Luân Công cũng giống như lấy đi cuộc sống của cha!” Vì việc này mà đã tạo thành rào cản giữa chúng tôi.
Sau đó, tôi đã được chứng kiến bản chất tà ác thực sự của ĐCSTQ là như thế nào, bởi vì cái chính quyền thủ đoạn đã đối xử với các học viên Đại Pháp bằng những phương thức lừa dối, tà ác và bạo lực. Họ biết các học viên Đại Pháp là tốt và sẽ không thể tìm được bất kỳ lý do hay thủ đoạn nào ở họ. Vì vậy họ đã tự ý tống tiền các học viên mà không cần bất kỳ thủ tục pháp lý nào cả. Sau đó họ sử dụng tiền đó để chia thưởng hoặc ra ngoài uống rượu, cờ bạc hoặc tới các nhà chứa. Sau khi hết tiền, họ lại ra ngoài để bắt giữ các học viên và lừa gạt gia đình các học viên hối lộ cho họ để các học viên được thả. Sau khi các học viên được thả, họ lại bị bắt rồi lại phải trả tiền ngay sau đó. Họ trừng phạt các học viên bằng cách tống tiền, kết án và tra tấn họ. Tất cả các phương thức được sử dụng đều vô cùng tàn bạo.
Sau đó, ĐCSTQ đã chuyển sang những thủ đoạn và bức hại ngầm. Chính quyền đã cài đặt thiết bị giám sát trên các đường dây điện thoại và chỉ định những người cung cấp tin tức. Họ đã hưởng lợi trong việc bắt phạt các học viên không có khả năng kháng cự nhưng bất kể họ tống tiền các học viên bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không bao giờ đủ để thỏa mãn được lòng tham và sự ham muốn của họ. Tuy nhiên, điều này đã mang lại sự khổ đau rất lớn cho các học viên và gia đình của họ.
Sau đó tôi đã được chuyển tới một thành phố khác ở một vùng xa xôi hẻo lánh. Ở đó, tôi đã nói với mọi người chân tướng và chia sẻ những câu chuyện về nhân quả báo ứng. Những người dân địa phương rất tôn trọng tôi. Sau đó, tôi được chuyển tới một vùng gần hơn. Trong năm vừa qua, tôi không có sách Đại Pháp vì vậy tôi chỉ có thể đọc thuộc Luận Ngữ, những đoạn giảng Pháp của Sư Phụ mà tôi nhớ được và Hồng Ngâm. Ngày thứ ba sau khi tôi trở về, các bạn đồng tu đã tìm đến tôi và mang cho tôi các bài kinh văn mới của Sư Phụ. Ba ngày sau, họ lại mang cho tôi Chuyển Pháp Luân cùng một số tài liệu.
Tôi học Pháp cả ngày lẫn đêm. Đồng thời, tôi cũng nghĩ về sự sợ hãi trong tâm mình: Tôi sợ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Tôi sợ những cuộc nói chuyện với những người quản lý của tôi. Tôi sợ bị theo dõi. Tại sao tôi lại có quá nhiều sự sợ hãi đến vậy? Phải chăng tôi sợ phải vượt qua những thử thách, mất việc hay mất đi sự thoải mái trong cuộc sống con người? Tôi nhận ra rằng tôi đã có sự bảo hộ của Sư Phụ. Dù sao thì cuối cùng tôi sẽ phải mất đi bất cứ thứ gì mà tôi không được phép có. Tôi biết mình phải buông bỏ chấp trước sợ hãi.
Tôi tới thăm những đồng tu mà đã ngừng tập luyện. Một số thành viên trong gia đình họ không chào đón tôi. Tôi có thể hiểu được hoàn cảnh của họ. Họ cũng sợ ĐCSTQ. Sau khi chia sẻ với họ vài lần, tôi nói, “Thậm chí bạn hứa với họ rằng bạn sẽ không tập luyện nữa, họ sẽ vẫn tiếp tục theo dõi bạn. Đó là bản chất tà ác của ĐCSTQ.” Một số học viên đã quay trở lại tu luyện và bắt đầu nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công.
Khi lần đầu tiên tôi bắt đầu phân phát các tài liệu giảng chân tướng, tôi đã rất lo lắng. Sau khi học Pháp và chia sẻ với các đồng tu, dần dần tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình. Tôi nói chân tướng cho mọi người một cách trực diện. Trong một giờ nghỉ giải lao, tôi đã nói với vài chục đồng nghiệp về “Vụ tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn” được dàn dựng và giúp họ hiểu được những lời dối trá vu khống của ĐCSTQ đã khiến người dân Trung Quốc thù ghét Pháp Luân Công ra sao. Sau khi tôi nói chuyện với họ, họ đều ủng hộ Pháp Luân Công và thường nói “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” và “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.” Tôi cũng thường chia sẻ kinh nghiệm của mình với các học viên khác.
Một vài điều phối viên chúng tôi thường hay thảo luận về những việc chúng tôi đã thực thi tốt và những việc mà chúng tôi cần phải làm tốt hơn. Khi chúng tôi nhận ra những mặt được cải thiện, ngay lập tức chúng tôi nêu nó ra để có trách nhiệm với Pháp và các bạn đồng tu. Thỉnh thoảng, khi tôi nhận được những phản hồi tích cực tôi hướng nội để tìm ra những phản hồi mang tính xây dựng hay bất cứ sơ hở nào mà tôi có. Ví dụ, một đồng tu tại nơi tôi làm việc đã bị tố giác. Người quản lý đã đến chỗ tôi và nói rằng có người đã nói với họ rất nhiều thông tin về nguồn tài liệu. Tôi trở nên lo lắng và sợ rằng điểm sản xuất tài liệu có thể sẽ bị ảnh hưởng. Khi tôi đến nhà của một người học viên và giải thích về những gì mà tôi đã nghe thấy, anh ấy nói chúng tôi được an toàn và chỉ rất ít người biết về nó. Ngay lập tức nước mắt tôi đã tuôn rơi.
Tôi chuẩn bị nghỉ hưu và dự định chuyển đến một thành phố khác. Tôi đã kết nối các học viên trong vùng chúng tôi với các học viên làm tài liệu giảng chân tướng để họ có thể tạo thành một chỉnh thể. Bằng cách này, khi tôi rời đi, họ sẽ không bị ảnh hưởng.
… Vẫn còn tiếp
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/8/明慧法会–警官-从人路走向神路-2–249454.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/21/130252.html
Đăng ngày 27-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.