Bài viết của Thanh Khê, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-11-2023] Tôi hiện nay 34 tuổi và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với cha mẹ khi tôi được 9 tuổi. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, gia đình tôi đã có thể kiên định bước trên con đường tu luyện bất chấp cuộc bức hại ở Trung Quốc.

Tôi lớn lên trong một gia đình của những người tu luyện. Cha mẹ tôi đã chăm sóc tốt cho tôi và chúng tôi hay nhắc nhở nhau phải hành xử như người tu luyện. Mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi vững bước trên con đường tu luyện, còn ông bà tôi vô cùng yêu thương tôi. Tôi như một bông hoa trong nhà kính vậy. Dù cuộc sống vô cùng gian khổ trong cuộc bức hại kéo dài 24 năm ròng rã, điều đó chưa bao giờ tác động đến tôi quá nhiều và tôi luôn tìm thấy niềm vui trong thống khổ.

Tuy nhiên, một chuỗi sự kiện đột ngột đã khiến tôi đánh giá lại con đường tu luyện của mình. Từ năm 2019 đến năm 2021, ông bà tôi và mẹ tôi – người quan trọng nhất cuộc đời tôi và cũng là một đồng tu – đã qua đời. Tôi cảm thấy bầu trời như sụp xuống và cuộc sống còn tệ hơn cái chết. Tôi thậm chí đã hy vọng rằng Chính Pháp sẽ kết thúc sớm để tôi không còn đau khổ nữa.

Trong khoảng thời gian khó khăn này, một học viên đã tìm đến tôi và cha tôi. Ông ấy hỏi: “Cô có thấy cuộc đời có ý nghĩa không?” Tôi trả lời ngay không do dự: “Cuộc đời chẳng có ý nghĩa gì cả.” Ông ấy mỉm cười: “Chẳng phải như vậy sai rồi sao? Hãy suy nghĩ đi, mục đích thực sự của cuộc đời cô là gì?”

Phải rồi nhỉ, ý nghĩa chân chính của cuộc đời tôi là gì? Là theo đuổi hạnh phúc chăng? Là tận hưởng sự an lạc mà những thân nhân trong gia đình mang đến cho tôi? Không phải, mục tiêu duy nhất của sự tồn tại của tôi chính là tu luyện. Đây là lý do tôi đến thế gian, là để hoàn thành sứ mệnh trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh trong thế giới của mình. Họ mới chính là người thân thực sự của tôi và đang ngóng trông tôi trở về. Tôi biết rằng tu luyện Đại Pháp là con đường duy nhất dành cho tôi.

Vượt qua khảo nghiệm nhớ nhung người mẹ quá cố

Mẹ tôi luôn chăm sóc rất tốt cho tôi và tôi đã phụ thuộc vào bà ấy về mặt cảm xúc. Tôi tâm sự với mẹ và nói về bất kỳ điều gì làm tôi vui sướng hoặc phiền lòng. Tôi đã không thể ngừng khóc khi bà ấy qua đời. Tôi biết mình đã bị mắc kẹt trong cái tình.

Trong những ngày không phải đến trường, một học viên đã đưa tôi đến nhà bà ấy và chúng tôi học Pháp cùng nhau mỗi ngày. Chúng tôi đọc ít nhất ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân cũng như các Kinh văn khác. Tôi không còn cảm thấy khổ sở đến thế nữa và nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt tôi. Học Pháp trong những thời gian dài đã giúp tôi loại bỏ một số tâm tình và nghiệp lực tư tưởng.

Một đêm nọ, tôi mơ thấy mình ở trường học và giáo viên nhờ cha mẹ tôi đến trường để giám sát việc học hành của tôi. Tôi nhìn thấy cha và hỏi ông ấy: “Mẹ con đã đến chưa? Bà ấy đâu rồi ạ?” Cha nói với tôi: “Mẹ con đang ở đây, trong phòng giáo viên. Đừng liên tục tìm kiếm bà ấy nữa, hãy dừng việc theo đuổi hạnh phúc trong cuộc đời đi con à.” Khi tỉnh dậy, tôi ngộ ra rằng tôi đến nơi này, chính là thế gian con người, và trở thành một gia đình với cha mẹ tôi là để họ có thể giám sát tôi trong tu luyện. Mẹ tôi đang ở trong phòng giáo viên, có nghĩa là bà ấy đang ở bên cạnh Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“[Những vị nào] rời đi trước ấy, tuy tôi định rằng họ viên mãn rồi, kỳ thực cũng là ở một nơi chờ đợi. Ắt phải là tôi đón, tôi không đón thì đều không được thừa nhận, vì thế họ đều chờ đợi kết thúc cuối cùng. Tất nhiên, những [vị] chờ đợi ấy không có khổ nữa, đều là hết sức minh bạch đều là trạng thái của Thần, chỉ còn một vấn đề quy vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi nhận ra mình phải ngừng chấp trước vào mẹ của tôi. Sư phụ đã điểm hóa trong giấc mơ của tôi rằng tôi phải dừng việc theo đuổi “cuộc sống tốt đẹp” trong người thường.

Tôi tưởng mình đã đột phá ra khỏi chấp trước về tình và không còn buồn bã nữa. Tuy nhiên, khi tôi lái xe về nhà thăm cha, tôi nhớ lại những tình tiết của quãng thời gian ở bên mẹ và đã không thể ngừng khóc. Khi bước vào nhà và nhìn thấy những học viên thân thiết với mẹ, tôi vỡ òa và khóc một cách mất kiểm soát. Tôi không hề muốn họ lo lắng về tôi và cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng càng cố kiểm soát bao nhiêu thì tôi lại càng khóc nhiều bấy nhiêu.

Tôi băn khoăn rằng: tôi đã ngộ ra tầm quan trọng của tu luyện, vậy tại sao tôi không thể kiểm soát được nước mắt của mình? Tôi nhận ra đó là vì trên đường về nhà, tôi cứ hồi tưởng lại những quãng thời gian tốt đẹp mà mẹ và tôi có với nhau. Dĩ nhiên, tôi đã rơi vào chiếc bẫy mà cựu thế lực sắp đặt, những sinh mệnh đã khống chế suy nghĩ của tôi và khiến tôi mất kiểm soát đối với cảm xúc của mình. Tôi biết rằng nếu tôi không chiểu theo yêu cầu của Sư phụ và bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài, thì chắc chắn tôi sẽ đi trên con đường mà cựu thế lực an bài. Tôi biết mình phải liên tục chú ý đến những suy nghĩ nào không dựa trên Pháp, để chân ngã của tôi có thể kiểm soát được thân thể tôi.

Tôi có một giấc mơ khác vào đêm ấy: tôi đang cố gắng giải quyết một bài toán đặc biệt khó. Tôi ghi ra một công thức dài và nó y hệt như kết quả bài toán vậy. Tuy nhiên tôi đã không ghi ra câu trả lời mà chỉ đơn thuần viết công thức thôi. Khi tỉnh giấc, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi biết câu trả lời nhưng cần phải chiểu theo nó mà hành xử.

Ngày hôm sau, tôi đến ruộng rau của một học viên kia. Tôi nhớ rằng đây là nơi yêu thích của mẹ tôi. Ngay khi có suy nghĩ này, tôi lập tức chú ý đến nó. Đây không phải là tôi mà là cựu thế lực đang can nhiễu. Tôi nghĩ: ta sẽ không rơi vào bẫy của các ngươi. Tôi ngay tức khắc dập tan suy nghĩ này và không bị động tâm bởi nó.

Bằng cách này, tôi đã kiểm soát được cảm xúc của mình bằng cách đối chiếu từng suy nghĩ và loại bỏ chúng. Dần dần, tôi không còn bị ảnh hưởng bởi cái tình nhớ nhung dành cho mẹ nữa.

Thay đổi quan điểm về hôn nhân

Trong quá khứ, mặc dù tôi coi bản thân là một người tu luyện, tôi lại không chỉ chấp trước vào cái tình của con người mà còn cảm thấy bất an và oán hận mỗi khi không đạt được điều mình mong muốn. Vợ chồng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi kết hôn đã được 8 năm. Trong vài năm đầu của cuộc hôn nhân, chúng tôi đã tranh cãi liên tục. Tôi đòi hỏi sự quan tâm và tình yêu thương của anh ấy nhưng thay vào đó, anh ấy lại tỏ ra lạnh lùng. Tôi mất hy vọng vào hôn nhân của mình và tự hỏi tại sao cuộc đời lại đau khổ đến thế. Đúng là tôi vô cùng bất hạnh nên mới cưới phải anh ấy! Có một thời điểm mà chúng tôi đã suýt nữa ly hôn. Tôi ngộ ra nguồn gốc của vấn đề chính là tôi đã không yêu cầu bản thân như một người tu luyện.

Tôi không thể trốn tránh khỏi các vấn đề trong hôn nhân bằng cách ly hôn. Giải pháp duy nhất cho những xung đột của chúng tôi là tôi phải tu bản thân mình. Tôi không biết làm sao để đề cao tâm tính của mình. Cả hai chúng tôi đều có tâm tranh đấu mạnh mẽ. Chúng tôi cãi nhau hàng giờ đồng hồ và không ai trong chúng tôi chịu nhượng bộ. Tôi đã cảnh cáo bản thân: mình hiện tại có thể không đề cao trong tu luyện ở một số phương diện khác, nhưng ít ra mình có thể kiểm soát cái miệng của mình. Bất chấp tôi có cảm thấy tổn thương hay bất công như thế nào, vào lần kế tiếp chúng tôi tranh cãi thì tôi cũng sẽ không đáp lại nữa.

Chúng tôi lại tranh cãi vào một lần khác. Chúng tôi mất đến 40 phút để lái xe trở về nhà từ nơi ở của mẹ chồng tôi và trong suốt quãng đường ấy, vợ chồng tôi cãi nhau không ngừng. Chồng tôi không ngừng chỉ trích tôi, thậm chí còn bắt đầu hét vào mặt tôi. Tôi liên tiếp cảnh cáo bản thân: “Không được cãi lại.” Nhiều lần, tôi có mong muốn đáp trả nhưng tôi đã khống chế bản thân mình. Trong lúc nước mắt không ngừng rơi, tôi nắm chặt tay và đấu tranh dữ dội để giữ im lặng. Cuối cùng, tôi không nói một lời nào cả. Mặc dù đó là một quá trình đầy thống khổ nhưng khi nó kết thúc rồi, tôi âm thầm khích lệ bản thân: mình đã làm được rồi!

Vì tôi đã tu khẩu được trong lần đầu tiên, chẳng phải sẽ là đáng tiếc nếu tôi không thể khống chế bản thân vào lần thứ hai hay sao? Một lần, chúng tôi đến một thành phố xa xôi để gửi thư giảng chân tướng về cuộc bức hại. Trên đường đi, chúng tôi lại tranh cãi vì bất đồng quan điểm. Tôi đã muốn tranh cãi nhưng rồi lại nghĩ rằng nếu chúng tôi tranh đấu với nhau thì sẽ phá hỏng kể hoạch giảng chân tướng. Tôi quyết định tu khẩu.

Lần này, cơn nóng giận của chồng tôi còn tệ hơn. Anh ấy thậm chí còn lăng mạ tôi. Tôi nghĩ: “Đây là điều tốt! Mình đã vượt qua khảo nghiệm vào lần trước. Nếu mình có thể giữ vững được lần này, mình sẽ đề cao trong tu luyện.” Tôi nhắm mắt và giữ im lặng. Vì nó xảy ra đã lâu nên tôi quên hết mọi chi tiết về sự việc này. Tất cả những gì mà tôi nhớ là chúng tôi đã gửi thư xong và tôi cùng chồng về nhà trong tâm trạng phấn chấn.

Sư phụ giảng:

“…bởi vì trên con đường tu luyện này của chư vị không có việc ngẫu nhiên nào cả; có lẽ khi nói chuyện với nhau làm xúc động chư vị, có lẽ cái nhân tố để phát sinh mâu thuẫn với chư vị có quan hệ đến lợi ích chính là do Sư phụ đưa vào. Có lẽ chư vị bảo rằng lời nói kia làm chư vị rất cáu, đụng trúng chỗ đau của chư vị, chư vị mới cảm thấy bị kích thích [cáu giận]. Cũng có lẽ là thật sự oan uổng cho chư vị, nhưng lời đó lại không nhất định là họ nói đâu, có thể là tôi nói đó. Bấy giờ tôi chính là xem chư vị đối đãi việc ấy như thế nào; bấy giờ chư vị đụng phải họ nhưng thực ra là chư vị bằng như đụng phải tôi. Hôm nay chúng ta nói tới đây. Những thứ [kia] tôi có thể gỡ bỏ hết sạch cho chư vị; nhưng thói quen được dưỡng thành kia thì chư vị nhất định phải trừ bỏ đi, nhất định phải bỏ, nhất định phải bỏ.” (“Giảng Pháp tại Manhattan 2006”, Giảng Pháp tại các nơi X)

Những khảo nghiệm này đã giúp tôi loại bỏ những thói quen xấu và tôi thấy mình đã đạt được một sự đề cao lớn. Chồng tôi tính tình nóng nảy và thường nổi giận nhưng tôi đã có thể phớt lờ cơn giận của anh và giữ bình tĩnh. Tôi không còn cảm thấy bị đối xử bất công hay oán hận nữa. Ngược lại, tôi cảm ơn anh ấy đã cho tôi cơ hội đề cao tâm tính của mình. Tôi thậm chí còn thấy biết ơn Sư phụ hơn vì Ngài đã gỡ bỏ vật chất xấu (những suy nghĩ phụ diện của tôi) đã hình thành trong tôi.

Tôi không còn theo đuổi tình yêu của chồng nữa. Tôi hiểu rằng những điều này là những thứ mà một người tu luyện phải từ bỏ. Chúng ta là học viên và nên nhắc nhở nhau đề cao và thăng tiến trong tu luyện. Có lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi được an bài bởi cựu thế lực nhằm hủy diệt chúng tôi. Tuy nhiên, nếu chúng tôi chiểu theo những gì Sư phụ yêu cầu và nhớ rằng những mâu thuẫn là cơ hội để tu bản thân, thì chúng tôi đang thực thi điều mà Sư phụ yêu cầu. Sau này, chồng tôi đã học cách khống chế bản thân và dần loại bỏ tính khí nóng nảy ấy.

Giảng chân tướng để cứu người

Mỗi khi tôi cố chấp trước vào thứ gì đó ở thế gian con người, tôi lại mất đi thứ gì đó. Tôi thường xuyên trượt ngã trên con đường tu luyện và chỉ ngộ ra sau khi đã trải qua nhiều khổ nạn. Tu luyện Đại Pháp là con đường giải thoát duy nhất dành cho tôi. Khi tiến trình Chính Pháp kết thúc, trong thời khắc lịch sử độc nhất vô nhị này khi chúng ta chuyển giao sang thời kỳ Pháp Chính Nhân Gian, tôi phải nắm bắt cơ hội cuối cùng này để tu luyện tinh tấn và cứu độ nhiều người hơn nữa.

Giảng chân tướng như thế nào là một khía cạnh mà tôi cần cải thiện. Tôi chỉ mới nói với bạn bè và đồng nghiệp về Đại Pháp. Tôi cảm thấy khó khăn khi đột phá qua giới hạn này và giảng chân tướng trên quy mô lớn hơn. Tôi thu xếp học Pháp cùng một học viên trẻ khác. Cô ấy chỉ vừa mới tu luyện một thời gian ngắn và muốn nói với mọi người về Đại Pháp nhưng không biết bắt đầu ra sao. Chúng tôi quyết định ra ngoài và giảng chân tướng cùng nhau. Tôi không có nhiều kinh nghiệm trong việc giải thích mọi thứ với người khác, nên tôi đã nghe và đọc nhiều tài liệu về cách nói chuyện với người dân về Đại Pháp và cuộc bức hại. Chúng tôi thậm chí còn tập luyện lặp đi lặp lại.

Lần đầu tiên ra ngoài giảng chân tướng, chúng tôi đã tới một bãi biển. Một người phụ nữ trung niên đang đi bộ. Chúng tôi đã quan sát bà ấy một thời gian lâu nhưng lại quá e ngại tiếp cận bà ấy. Chúng tôi bảo nhau rằng nếu bà ấy không tiếp nhận chân tướng thì đó sẽ chỉ khiến chúng tôi bẽ mặt thôi. Chúng tôi lấy can đảm bước đến chỗ người phụ nữ và hỏi rằng liệu bà đã từng nghe đến Pháp Luân Đại Pháp trước đây chưa. Bà ấy niềm nở trò chuyện với chúng tôi, nói rằng từng nhìn thấy các học viên tại các sân bay và những điểm du lịch khi bà ấy đến Nhật Bản vào kỳ nghỉ.

Tôi hỏi: “Vậy cô đã từng nói chuyện với họ chưa ạ?” Bà ấy đáp: “Chưa, tôi không có hứng thú.” Học viên kia kể với bà ấy rằng mình đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ra sao, sau đó nói về phong trào thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) diễn ra trên toàn cầu. Bà ấy đồng ý với những gì chúng tôi nói. Sau đó, chúng tôi hỏi liệu bà ấy có muốn thoái Đảng bằng hóa danh không, thì bà ấy đã chấp thuận. Chúng tôi vui mừng quá đỗi, cảm thấy rằng đây là sự khích lệ từ Sư phụ.

Dần dần, chúng tôi đã tích lũy được kinh nghiệm trong việc giảng chân tướng cho người dân. Chúng tôi gặp đủ loại người đã minh bạch chân tướng về cuộc bức hại. Cũng có rất nhiều câu chuyện cảm động mà tôi sẽ không đề cập đến ở đây. Có lẽ tôi sẽ chia sẻ những câu chuyện này ở các bài chia sẻ tâm đắc thể hội trong tương lai.

Trong quá trình ấy, tôi cũng tìm thấy ý nghĩa chân chính của cuộc đời. Nó khiến tôi trân quý quãng thời gian mà tôi có ở thế gian con người để tu luyện. Có một số khó khăn nảy sinh nhưng chúng tôi không hề nản lòng. Chúng tôi liên tục học hỏi từ những thành công và thất bại, liên tục tự nhắc bản thân phải chú ý đến việc tu luyện tâm tính, loại bỏ tâm sợ hãi và tâm chấp trước vào thể diện cũng như tâm truy cầu kết quả tốt. Khi sự tu luyện của chúng tôi cải thiện, Sư phụ liên tục an bài cho những người hữu duyên đến với chúng tôi.

Có vô số trường hợp mà tôi cảm thấy sự bảo hộ của Sư phụ. Sau khi tôi thực tu một cách vững chắc, cuộc đời tôi trở nên suôn sẻ hơn. Giờ đây tôi có thời gian để học Pháp và giảng chân tướng cứu người, thậm chí giờ làm việc của tôi cũng rất linh hoạt.

Miễn là chúng ta chiểu theo những lời dạy của Sư phụ và bước đi trên con đường mà Ngài an bài, thì Sư phụ sẽ tạo ra những an bài tốt nhất cho chúng ta. Tôi không còn tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp, cũng như căng thẳng hay lo lắng về tương lai của mình nữa. Thời gian còn lại là để tôi chứng thực Pháp, tu luyện và hoàn thành sứ mệnh với tư cách một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tu luyện trong Đại Pháp là con đường duy nhất mà tôi phải đi. Nếu tôi không tu luyện tốt, mọi thứ sẽ thành vô nghĩa. Tôi sẽ đánh mất cơ duyên hiếm có này và sẽ không có lần thứ hai nữa. Tôi phải làm như Sư phụ yêu cầu và bước về phía Thần. Chỉ khi đó, tôi mới không làm Sư phụ và chúng sinh trong thế giới của mình thất vọng.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/11/5/467814.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/6/212793.html

Đăng ngày 14-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share