Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Anh quốc
[MINH HUỆ 29-07-2023] Đông qua Xuân tới, các học viên Pháp Luân Công đã kiên trì phát chính niệm 24 giờ mỗi ngày ở trước Đại sứ quán Trung Quốc, từ năm 2002 tới nay đã 21 năm rồi. Trong quá trình này, các học viên tới rồi đi, không biết đã thay đổi bao nhiêu người, nhưng “Ánh nến bên đường” (chỉ video liên quan đế điểm giảng chân tướng này) vẫn luôn thắp sáng. Họ tin tưởng rằng sự tồn tại của điểm giảng chân tướng này có ý nghĩa phơi bày và ngăn chặn cuộc bức hại.
Tôi cũng là một trong những người tham gia phát chính niệm tại trước Đại sứ quán Trung Quốc. Không biết từ khi nào, trong tâm tôi luôn có cảm giác đặc biệt đối với từ “lặng lẽ”. Vào mùa Đông thường có người lặng lẽ đưa cho chúng tôi cà-phê, trà sữa, bánh mỳ; người qua đường dừng chân trước bảng thông tin chân tướng, lặng lẽ ký tên mình vào bản xin chữ ký thỉnh nguyện; những tài xế dừng xe lúc đèn đỏ lặng lẽ giơ ngón tay cái khen ngợi chúng tôi; du khách trên những chiếc xe du lịch lặng lẽ rút điện thoại ra, chụp lại cảnh tượng đáng nhớ này. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, chúng tôi lặng lẽ làm công việc này, Thần ở không gian khác cũng đang lặng lẽ quan sát hết thảy những gì đang xảy ra tại đây; Sư phụ của chúng tôi cũng lặng lẽ bảo hộ chúng tôi. Có thể nói: Nơi đây sự tĩnh lặng đáng giá hơn ngàn lời nói.
Cậu bé nói: “Dì ơi, chúc dì Năm mới vui vẻ!”
Vào ngày cuối năm 2022, chỉ vài tiếng nữa sẽ tới năm 2023, người đi đường ai cũng hối hả bước đi. Lúc này tôi đang luyện bài công pháp thứ tư ở đối diện Đại sứ quán, vừa chuẩn bị đứng dậy, cảm giác thấy có người đang đứng ở trước mặt. Tôi mở mắt ra nhìn, hóa ra là một cậu bé lai. Cậu bé dùng tiếng Trung nói với tôi: “Dì ơi, chúc dì năm mới vui vẻ!” Tôi liền nói: “Cảm ơn con, chúc con năm mới vui vẻ! Tiếng Trung của con nói thành thạo như vậy, con tới đây cùng ai vậy?” Cậu bé liền chỉ về phía một người đàn ông người phương Tây ở bên đường: “Cha của cháu đó ạ.” Vì tiếng Anh của tôi không tốt, chỉ có thể nói vài câu cảm ơn với cha của cậu bé.
Cậu bé nói với tôi rằng mỗi ngày đi học cậu đều đi qua đây, hai cha con cậu luôn nhìn thấy có người luyện công ở đây. Hôm nay cha cậu bé đáp ứng tâm nguyện của cậu là được nói với chúng tôi một câu, chúc mừng năm mới chúng tôi!
Một đứa trẻ thật thuần khiết, một lời chúc phúc thật tuyệt vời!
Các bạn phải “duỗi” (kiên trì) giống như bức ảnh luyện công này
Phía sau điểm giảng chân tướng của chúng tôi là Viện Nghiên cứu Kiến trúc Hoàng gia, những người ra vào phần lớn là các chuyên gia, học giả, giáo sư, v.v. Một lần, có một ông lão khoảng hơn 70 tuổi từ bên trong đi ra, ông nói với tôi mình là một họa sĩ, thường lui tới đây, ông cũng biết rất nhiều việc liên quan đến Pháp Luân Công, ông cũng từng nhiều lần ký tên tại các điểm giảng chân tướng khác của chúng tôi, hôm nay ở đây ông cũng muốn ký tên.
Ông ấy không biết lên mạng, nhưng ông rất muốn biết tình huống của Pháp Luân Công hiện tại như thế nào. Vì tiếng Anh của tôi không tốt, tôi chỉ có thể nói với ông rằng tại Trung Quốc, cuộc bức hại do Trung Cộng gây ra vẫn đang tiếp diễn, chỉ là từ công khai chuyển sang tiến hành không công khai (tôi dùng điện thoại để biểu đạt ý của mình). Tôi nói rằng rất xin lỗi, không biết ý tôi nói ông ấy có hiểu không. Ông nói ông rất hiểu. Ông ấy sợ tôi nghe không hiểu, liền dùng ngón tay chỉ vào hình ảnh luyện công trên bảng chân tướng và nói rằng các bạn phải “duỗi”, ý muốn khích lệ chúng tôi kiên trì, không được chùng xuống.
“Chúng ta có thể chụp ảnh chung không?”
Trong lúc tôi đang phát chính niệm, nghe thấy bên cạnh có người đang giới thiệu về Pháp Luân Công bằng tiếng Anh, tôi còn tưởng có đồng tu mới tới. Sau khi phát chính niệm xong, quay đầu nhìn thấy đó là hai cha con người phương Tây, người cha đang giới thiệu về Pháp Luân Công cho con gái.
Tôi đứng dậy bước tới đó, hỏi họ có nguyện ý ký tên trên bản xin chữ ký thỉnh nguyện không, để ủng hộ Pháp Luân Công. Người cha nói rất sẵn lòng ký, sau đó hai cha con đều đã ký tên.
Lúc này tôi nhìn thấy lưng của người cha luôn trong trạng thái cong, liền kiến nghị anh ấy hãy luyện công. Tôi đã đưa cho anh ấy địa chỉ trang web Pháp Luân Đại Pháp tiếng Anh, trên đó sẽ có thể tìm thấy cuốn “Chuyển Pháp Luân”, hơn nữa còn có video Sư phụ hướng dẫn luyện công. Tôi nói với anh ấy rằng, trước khi tu luyện tôi mắc chứng thoát vị đĩa đệm, từng phải nằm liệt giường trong 3 năm, sau khi tu luyện, hiện tại tôi đã sắp 70 tuổi rồi, nhưng chứng bệnh đó không bao giờ tái phát nữa.
Hai cha con họ nghe xong vô cùng kinh ngạc, không tin rằng trước mặt họ là một người đã sắp 70 tuổi, với sống lưng thẳng tắp. Người cha liền lấy chiếc điện thoại ra và hỏi: “Chúng ta có thể chụp một bức ảnh chung không?” Tôi nói: “Tất nhiên rồi.”
Họ phải lựa chọn giữa thiện và ác
Điểm phát chính niệm và giảng chân tướng của chúng tôi ở gần một giao lộ, thường có nhiều xe đợi đèn đỏ ở gần đó. Một ngày cách đây không lâu, tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, nghe thấy có người nói bằng tiếng Trung: “Đừng luyện nữa, cả ở hải ngoại mà cũng khiến chúng ta mất mặt như vậy rồi.”
Tôi liền mở mắt ra, thấy có 3 người thanh niên đang ngồi trong xe, trong đó người thanh niên vừa lên tiếng đang lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp hình tôi. Xe sắp chuyển bánh, tôi nghĩ không thể để họ cứ như vậy mà rời đi, tôi liền giữ nguyên tư thế bão luân (ôm bánh xe), lên tiếng nói với họ: “Vậy sát nhân thì có mất mặt không?” Tôi thấy người đang chụp ảnh tay hơi run, có thể cậu ấy không nghĩ rằng tôi sẽ mở miệng nói, nên đã e sợ, cũng có thể câu hỏi của tôi đã chạm đến tâm can của cậu ấy. Tóm lại, hôm nay họ đều phải lựa chọn giữa thiện và ác, họ phải chọn ra câu trả lời đúng.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/29/463533.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/25/210997.html
Đăng ngày 06-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.