Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 30-05-2023] Vào ngày 2 tháng Giêng năm 1998, em trai mang đến cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi đó tôi bị nhiễm trùng đường tiểu nằm liệt giường và chỉ chờ chết. Tôi đọc xong cuốn sách trong hai ngày và nhớ một câu như sau:

“..toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần thứ hai, tôi lại nhớ rõ câu:

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ, mình cũng tu luyện. Một tuần sau, tầm khoảng 5 giờ sáng, trên đường đến công viên tôi nhìn thấy các đệ tử Đại Pháp đang luyện công ở một quảng trường nhỏ, vậy là từ đó tôi bắt đầu bước trên con đường phản bổn quy chân. Hai tháng sau, tất cả các chứng bệnh trên người tôi đều biến mất. Không lâu sau đó, tôi chính thức xin đi làm trở lại.

Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi trở thành một người tốt và không ngừng tu sửa bản thân để trở thành một người tốt hơn. Đại Pháp cũng đã khai mở trí tuệ cho tôi, giúp tôi trở thành một chuyên gia trong hai lĩnh vực.

Trở thành giám đốc kinh doanh sau ba năm chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn

Công ty mà tôi làm việc là một trong ba công ty bảo hiểm nhân thọ nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Ban đầu, tôi là một nhân viên nghiệp vụ bình thường không có lương cố định, thu nhập duy nhất của tôi là hoa hồng từ việc bán bảo hiểm, vậy nên thu nhập của tôi không ổn định. Tôi đã rất siêng năng, ngày nào tôi cũng đi gặp khách hàng. Tôi cũng dùng số tiền thu nhập ít ỏi của mình để tham gia nhiều khóa đào tạo khác nhau về kỹ năng bán hàng.

Tôi đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, đo lường ngôn hành và nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi luôn nghĩ cho khách hàng dựa trên quan điểm của họ và cung cấp cho họ các điều khoản bảo hiểm phù hợp nhất với trường hợp của họ thay vì đề xuất giải pháp dựa trên số tiền hoa hồng tôi sẽ kiếm được.

Các học viên Đại Pháp thường nói thuận theo tự nhiên, coi nhẹ lợi ích. Đôi khi khách hàng yêu cầu tôi chiết khấu, tức là trả cho họ một phần tiền hoa hồng. Để duy trì môi trường cạnh tranh công bằng trong ngành bảo hiểm, tôi đều chọn cách từ chối. Không phải vì tôi muốn kiếm được nhiều tiền hơn, mà bởi vì tôi là đệ tử Đại Pháp, phải có phép tắc của bản thân, không thể dung túng cho loại hành vi bất chính này. Khi tôi ngay chính, khách hàng của tôi không còn yêu cầu chiết khấu nữa.

Nếu gặp khách hàng nói rằng đồng nghiệp của tôi đã tư vấn cho họ, tôi sẽ giúp đồng nghiệp chốt giao dịch. Bởi vì tôi biết rất rõ các điều khoản và điều kiện bảo hiểm, nên chỉ trong vòng một phút tôi có thể giải thích cho khách hàng hiểu rõ quyền lợi và họ được bảo vệ ra sao. Hầu hết họ đều mến tôi, bảo rằng tôi giải thích vấn đề rõ ràng, dễ hiểu, và các điều khoản tôi đề xuất chính là những gì họ cần nên muốn mua bảo hiểm từ tôi. Nhưng tôi luôn từ chối lòng tốt của họ và bảo đồng nghiệp ký vào hợp đồng. Đồng nghiệp muốn chia đều tiền hoa hồng cho tôi nhưng tôi từ chối. Đây là chuyện có một không hai trong ngành bảo hiểm, còn việc đồng nghiệp ‘giật hợp đồng’ của nhau là chuyện thường tình.

Ngoài ra, tôi thường chia sẻ kinh nghiệm và kỹ năng mà tôi học được qua các khóa mình tự chi trả cho mọi người trong các cuộc họp buổi sáng của chúng tôi. Theo thời gian, tôi trở thành một giảng viên không lương và thường xuyên thuyết giảng trong các cuộc họp sáng. Đôi khi tôi cũng đi cùng nhân viên mới đi gặp khách hàng, tôi trợ giúp đồng nghiệp một cách vô tư nên mọi người đều yêu mến tôi.

Không lâu sau, người quản lý tới gặp tôi và đề nghị tôi làm giảng viên đào tạo toàn thời gian với mức lương hàng tháng là 300 nhân dân tệ. Mức lương này rất thấp, bởi ngay cả lương của nhân viên tạp vụ của công ty đã là 400 nhân dân tệ. Không chỉ vậy, hàng ngày tôi sẽ không có thời gian đi ra ngoài làm nghiệp vụ của mình vì tôi sẽ phải tổ chức các cuộc họp và trả lời các câu hỏi từ khách hàng tiềm năng đến thăm công ty. Nhưng bất thất bất đắc, như thế tôi cũng sẽ có nhiều thời gian hơn để đọc sách học Pháp, vì vậy tôi đã đồng ý.

Một ngày nọ, một người đàn ông trạc tuổi 40 đến thẳng phòng của tôi và yêu cầu tư vấn bảo hiểm. Sau khi nói chuyện với anh, tôi biết rằng trước đó chưa có nhân viên nào tư vấn cho anh, tôi liền đề xuất hai gói bảo hiểm căn cứ theo điều kiện kinh tế và nhu cầu của anh ấy. Gói thứ nhất, anh sẽ đóng trong mười năm, còn với gói thứ hai, anh phải nộp một lần. Tôi phân tích cho anh ưu và nhược điểm của từng gói và bảo anh về bàn bạc với gia đình. Sau đó, anh có thể kỳ hợp đồng với bất kỳ nhân viên nào của công ty cũng được.

Vài ngày sau, vào buổi chiều, anh ấy đến gặp tôi với một túi vải nhỏ trong tay và nói, “Cô điền thông tin hợp đồng cho tôi đi, tôi sẽ nộp tiền ngay bây giờ.” Tôi nói, “Tôi là nhân viên đào tạo, không phải là nhân viên kinh doanh. Phiền anh chờ một chút, tôi sẽ tìm một nhân viên nghiệp vụ xử lý cho anh.” Anh ấy nói, “Tôi không tìm ai khác, tôi chỉ muốn cô xử lý hợp đồng này cho tôi vì tôi muốn cô được hưởng tiền hoa hồng. Hôm trước sau khi cô đề xuất với tôi về hai phương án, tôi đã đến hai công ty khác để so sánh. Nhưng họ cho tôi cảm giác rất không tốt, căn bản là không cân nhắc đến nhu cầu của tôi mà chỉ chăm chăm nghĩ đến việc họ sẽ kiếm được bao nhiêu hoa hồng từ gói bảo hiểm mà tôi định mua. Còn cô thì khác, tôi cảm thấy cô rất thiện lương, vì vậy tôi không muốn làm việc với bất cứ người nào khác. Tôi chỉ tin tưởng cô thôi, hôm nay tôi muốn cô xử lý hợp đồng này cho tôi.” Sau đó, anh ấy đưa cho tôi chiếc túi vải nhỏ trong tay và nói: “Tôi mang phí bảo hiểm đây rồi, cô làm hợp đồng cho tôi nhé.”

Tôi cầm lấy chiếc túi và dùng tay áng chừng. Sau đó, tôi hỏi anh: “Anh ơi, vậy anh chọn trả một lần ạ?” Anh ấy cười nói: “Cô thật sự rất chuyên nghiệp!” Theo đó, tôi liền chốt hợp đồng cho anh rồi dẫn anh ấy đi nộp phí. Hợp đồng bảo hiểm này là hợp đồng có giá trị lớn nhất của công ty chúng tôi trong năm đó, với phí bảo hiểm hơn 200.000 nhân dân tệ. Số tiền hoa hồng tôi kiếm được còn nhiều hơn số tiền lương trong hai năm của tôi. Tôi biết đây là phúc báo của việc tu Đại Pháp, và khoản thu nhập này là một món quà từ Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ một lần nữa!

Tháng 9 năm đó, giám đốc kinh doanh của chúng tôi từ chức và chuyển đi nơi khác. Chủ tịch đã đưa tôi lên làm giám đốc kinh doanh và đặt ra mục tiêu cho tôi là một triệu nhân dân tệ phí bảo hiểm trong ba tháng. Đó là một thách thức vì người quản lý cũ đã không đạt được một triệu tệ trong chín tháng. Tôi không muốn nhận nhưng vì chủ tịch nhất quyết đề nghị tôi làm nên không còn cách nào khác, tôi đành phải đồng ý.

Tôi đã làm việc chăm chỉ và vạch ra tất cả các loại kế hoạch công tác để mở rộng kinh doanh của công ty. Đồng thời, tôi một mình đi đến các huyện khác để khai thác thị trường. Tôi chuẩn bị thành lập ba chi nhánh ở ba huyện ngoại thành và tự mình làm tất cả – từ việc thuê văn phòng, thông báo tuyển dụng, đến đào tạo và phát triển kinh doanh. Trong thời gian đó, tôi cứ một mình đi đi lại lại giữa thành phố và ba chi nhánh. Vào ngày cuối cùng của năm, chúng tôi đã hoàn thành vượt mục tiêu một triệu tệ phí bảo hiểm. Sau đó, trong vòng một năm, tôi đã mở thêm mười chi nhánh ở các thành phố và huyện khác.

Vào đầu năm 1999, tôi được thăng chức lên vị trí Trợ lý Tổng Giám đốc và được công ty bình chọn là “Quản lý khu vực xuất sắc nhất”. Công ty cấp hạn ngạch cho những người ở cấp quản lý mua nhà trả góp, tôi đã nhường suất đó lại cho phó giám đốc mới.

Vào cuối năm 1999, công ty đề nghị cho tôi vào cán bộ biên chế, nhưng tôi đã trao cơ hội này cho Giám đốc Dịch vụ Khách hàng. Tuy nhiên, khi Phó chủ tịch tổng công ty đến điều tra khảo sát, Giám đốc Dịch vụ Khách hàng đã tố giác sau lưng tôi rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Khi Chủ tịch Tổng công ty gặp tôi, ông ấy hỏi, “Cô nghĩ ai nên được biên chế, Giám đốc Dịch vụ Khách hàng hay là cô?” Tôi nói: “Tôi đã nêu rõ ý kiến của mình trong nhiều cuộc họp khác nhau. Tôi muốn vị trí anh ấy được vào biên chế vì anh ấy bắt đầu đi từ dưới lên với tư cách là một nhân viên kinh doanh. Anh ấy đã làm việc chăm chỉ và không dễ dàng để đạt được vị trí này”.

Chủ tịch nói: “Cô quá tốt với anh ấy, nhưng anh ấy đã nói rằng cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi nói: “Anh ấy nói thật đó ạ. Đúng là tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Và chính vì tôi là một người tu luyện nên tôi mới nhường cho anh ấy cơ hội này. Bởi vì Sư phụ của tôi yêu cầu tôi trở thành một người tốt, vị tha và luôn nghĩ đến người khác trước.”

Sau đó tôi nói với chủ tịch rằng tôi đã bắt đầu tu luyện như thế nào, Đại Pháp tuyệt vời ra sao và về cuộc bức hại. Khi tôi nói chuyện, tôi đã khóc, và khi cuộc trò chuyện kết thúc, mắt chủ tịch cũng đỏ hoe. Điều nằm ngoài dự kiến của tôi là, tổng công ty đã phê duyệt biên chế cho tôi.

Vì cảnh sát đã tịch thu chứng minh thư của tôi và thường xuyên đến công ty để sách nhiễu nên tôi đã phải từ chức, xin nghỉ việc và đến một thành phố biển xa lạ để ứng tuyển vào vị trí Tổng giám đốc tại chi nhánh của một công ty bảo hiểm khác. Trong vòng chưa đầy nửa năm, doanh số của chi nhánh mà tôi quản lý đã tăng từ vị trí thứ hai tính từ dưới lên lên vị trí thứ ba (từ trên xuống), bởi vậy sau đó công ty đã chuyển tôi sang một chi nhánh đang hoạt động kém khác. Bất cứ nơi nào tôi đến, doanh số của chi nhánh đều lập tức được cải thiện nhanh chóng.

Tỷ lệ nghỉ việc của nhân viên kinh doanh tại các công ty bảo hiểm đều rất cao. Tuy nhiên, mọi chi nhánh tôi mà tôi tiếp quản đều có sự tăng trưởng về số nhân viên kinh doanh. Chủ tịch công ty nói với tôi, “Cô thật sự là một kỳ tích trong ngành bảo hiểm!” Tôi biết sâu sắc rằng năng lực của tôi là do Đại Pháp ban cho.

Năm 2003, tôi đến một công ty liên doanh khởi nghiệp ở Bắc Kinh. Tôi ứng tuyển vào vị trí Trưởng phòng kinh doanh với mức lương hàng tháng là 6.500 nhân dân tệ. Chủ tịch công ty là một thẩm phán hòa giải đến từ Hồng Kông, là một tỷ phú sở hữu máy bay riêng. Tình cờ, ông ấy nghe được bài thuyết trình tuyển dụng của tôi và ngay lập tức quyết định mời tôi làm Giám đốc kinh doanh chịu trách nhiệm về đào tạo và quản lý kinh doanh của công ty với mức lương cơ bản hàng tháng là 9.800 nhân dân tệ, cộng với phụ cấp điện thoại 200 tệ. Ông ấy còn mời tôi làm cố vấn bảo hiểm cá nhân cho ông và giới thiệu tôi với những người nổi tiếng ở Bắc Kinh để tôi tư vấn bảo hiểm cho họ. Tôi được hoàn trả tất cả chi phí taxi sau 8 giờ tối và chi phí ăn uống với khách hàng. Nếu tôi không tu luyện, tôi có thể được hoàn trả rất nhiều tiền nhờ sự đãi ngộ đặc biệt đó, nhưng tôi thường đi phương tiện giao thông công cộng và không bao giờ yêu cầu hoàn trả chi phí cho các bữa ăn của mình với khách hàng.

Ngoài ra, khi làm hợp đồng bảo hiểm, người khác có thể giở trò gian lận, phối hợp với nhân viên kinh doanh để ghi tên nhân viên đó là người giới thiệu rồi cùng nhau chia tiền hoa hồng, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng là một đệ tử Đại Pháp, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, không tham lam và không lợi dụng bất cứ ai. Chủ tịch gọi tôi là ‘Đại tỷ’ Sếp và tất cả nhân viên cũng đều gọi tôi là “Đại tỷ”.

Trở thành chuyên gia nổi tiếng trong sáu năm

Ba tháng sau, tình cờ, tôi chuyển sang một ngành mới nổi khác. Tôi rất chuyên tâm học tập, Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi. Từ lý thuyết đến thực hành tôi nghe một cái liền hiểu ngay, học đến đâu tôi hiểu đến đó và thành thạo nhiều kỹ năng khác nhau. Tôi cũng thi được nhiều chứng chỉ, như chứng chỉ của Trung tâm Khoa học Y tế Đại học Bắc Kinh, Đại học Sư phạm Bắc Kinh, còn có cả chứng chỉ quốc tế.

Khi tôi có đề cao trong tu luyện, các kỹ năng của tôi cũng tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc. Các khóa đào tạo của tôi nhận được đánh giá tích cực từ học viên. Khi tôi làm tư vấn, các trường hợp mà tôi tư vấn mang lại kết quả nhanh chóng. Vì vậy tôi đã đi hầu như khắp Trung Quốc để đào tạo. Ở bất cứ nơi nào tôi đến, tôi đều dùng danh tính chuyên gia của mình ở các góc độ và phương thức khác nhau để khiến mọi người ghi nhớ chân tướng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Tôi nhớ rõ có lần đi tới một thành phố để đáp ứng lời mời giảng bài cho một số trường trung học và sau đó tổ chức một khóa đào tạo kéo dài ba ngày. Sau khi kết thúc khóa đào tạo, một trong những lãnh đạo phòng giáo dục địa phương tham dự khóa đào tạo của tôi nói rằng ông ấy rất kính trọng tôi nên đã mời thêm tám thầy cô giáo khác cùng đi ăn tối với tôi để chia tay tôi. Trong lúc nói cười trò chuyện, tôi dùng đề tài về giáo dục con cái để mở màn. Từ quan điểm của văn hóa truyền thống và từ quan điểm của bên thứ ba, tôi đã giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp, rồi tôi khuyên họ làm tam thoái bảo bình an. Tất cả họ đều đồng ý.

Lãnh đạo phòng giáo dục từ lâu đã minh bạch chân tướng, liền phối hợp với tôi nói: “Hãy thoái ĐCSTQ để được bình an. Tôi thích đọc các tài liệu của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thậm chí còn đặt những cuốn sách nhỏ chân tướng Pháp Luân Đại Pháp ở dưới gối để tôi có thể ngủ yên. Có lần tôi bị đau tim và không thở được, tôi bèn liên tục niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ một lúc là ổn, chín chữ này thật sự rất tốt! Mọi người hãy nhớ kỹ đi, hãy nghe lời cô ấy nói. Tôi mới nghe cô ấy nói là tôi đã tin cô ấy rồi!”

Có lần tôi đi đào tạo cho một ngân hàng ở phía Nam, chủ tịch rất hài lòng nên đã cử chánh văn phòng đích thân lái xe chở tôi ra sân bay. Để giảng chân tướng cho chánh văn phòng, tôi đã ngồi ở ghế phụ lái và trò chuyện với anh ấy, bắt đầu từ sự hòa thuận trong gia đình và mối quan hệ vợ chồng. Tôi nói về vai trò của đàn ông và phụ nữ trong văn hóa truyền thống, bài trừ tà thuyết ‘nam nữ bình đẳng’ của tà đảng. Anh ấy rất đồng ý với ý kiến của tôi, bởi vì chúng tôi cùng họ nên anh ấy muốn nhận tôi làm chị gái. Tôi vui vẻ đồng ý rồi giảng chân tướng cho anh, khuyên anh làm tam thoái. Anh ấy sẵn sàng tiếp nhận.

Tôi có một học viên là vợ của người đứng đầu một đơn vị quân đội ở phía Nam. Cô ấy thành lập một câu lạc bộ phụ nữ và thường mời tôi đến thuyết giảng cho thành viên câu lạc bộ là những phụ nữ giàu có. Sau khi họ tán đồng và công nhận tôi, tôi liền giảng chân tướng cho từng người và khuyên họ làm tam thoái. Tôi cũng nhắc họ ghi nhớ chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và bảo họ thường xuyên nhẩm niệm chín chữ này sẽ được phúc báo.

Một buổi sáng sau khi lớp học kết thúc, một thành viên gọi cho chủ câu lạc bộ và hoảng hốt nói: “Chị biết không, tối qua giáo viên của chúng ta đã bảo tôi thoái ĐCSTQ để giữ an toàn, chắc là cô ấy tu luyện Pháp Luân Công. Chồng tôi làm việc cho Phòng 610 và công việc của anh ấy là chuyên môn bắt giữ các học viên Pháp Luân Công. Làm sao mà chị có thể mời một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến dạy cho chúng tôi thế?!”

Chủ câu lạc bộ biết rõ tính cách tôi và cũng hiểu tình hình. Trước đây tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy và làm tam thoái cho cô và con trai của cô, còn chồng của cô ấy tôi chưa từng gặp. Cô ấy ngắt lời người phụ nữ kia và nói: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì đã sao? Cô ấy chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt thì có gì sai chứ? Cô ấy dạy cho chúng ta đều là làm thế nào để có một gia đình hạnh phúc, làm thế nào để trở thành một người vợ và người mẹ tốt, và làm thế nào để nuôi dạy con cái. Cô ấy có bảo chúng ta làm điều gì xấu đâu? Chẳng phải những gì cô ấy đang làm vì lợi ích của chính chị và để giúp chị bình an sao? Ai mà không biết ĐCSTQ là tà ác? Sự kiện đàn áp sinh viên ở quảng trường Thiên An Môn năm 1989 chính là sự thật – quân đội của chồng tôi đã điều binh lính đến tham gia.”

Cô ấy còn nói; “Hơn nữa, ‘vụ tự thiêu ở Thiên An Môn’ là giả, nó được dàn dựng để vu oan hãm hại Pháp Luân Công. Chai nhựa đựng nước sôi đã biến dạng rồi, vậy mà đựng xăng lại còn nguyên vẹn trong đám cháy, chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó! Nếu cô giáo của chúng ta tu luyện Pháp Luân Công, chúng ta nên bảo vệ cô ấy. Chị ngày nào cũng thắp hương bái Phật, chị là người tốt, người tốt chúng ta nên bảo vệ người tốt và không để cô ấy bị tổn thương. Cô giáo là do tôi mời đến, chồng tôi tuy chưa từng gặp cô ấy, nhưng anh ấy rất tôn trọng cô, bảo rằng sau khi học cô ấy, tôi đã trở nên hiền dịu và tốt bụng hơn trước rất nhiều, gia đình chúng tôi trở nên hòa thuận, vậy nên anh ấy rất cảm ơn cô ấy. Tôi nói như vậy, chị hiểu ý của tôi chứ?”

Người phụ nữ đó liên tục nói: “Tôi hiểu. Tôi hiểu. Chúng ta phải bảo vệ cô ấy!”

Sau khi đưa con đi học, chủ câu lạc bộ đã đến thẳng khách sạn của tôi để kể cho tôi về cuộc gọi đó. Rồi cô ấy bảo: “Cô đừng lo. Tôi thật có phúc khi mời được cô tới đây. Cô không phải lo gì cả, ở đây không ai có thể làm gì cô đâu, vì tôi không cho phép xảy ra điều đó!”

Lời nói và thái độ của cô ấy đối với Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp đã mang lại phúc lành cho cô ấy. Công việc kinh doanh của cô ngày càng phát triển. Sức khỏe và việc học tập của con trai cô đã tốt hơn nhiều so với trước đây, chồng cô cũng được thăng chức. Con trai đang học lớp bốn của cô ấy từng nói với tôi, “Chín chữ chân ngôn mà cô bảo cháu niệm thực sự rất linh nghiệm. Cháu hiện giờ không bị cảm lạnh nữa, việc học bài của cháu cũng không cần mẹ giúp! Cháu cũng có nhiều thời gian hơn để chơi!”

Tối hôm đó, các học viên tổ chức một bữa tiệc tối để chia tay tôi. Người phụ nữ hốt hoảng lo lắng về tôi vào buổi sáng đã ôm tôi và thì thầm, “Cô giáo vất vả rồi! Cô phải chăm sóc bản thân và giữ an toàn nhé!” Tôi nói: “Cảm ơn chị đã quan tâm, em không sao đâu! Chị hãy nhớ chín chữ chân ngôn và nhẩm niệm thường xuyên! Chị nhất định phải hạnh phúc nhé!” Cô ấy xúc động đến rơi lệ. Mười năm đã trôi qua kể từ sự việc đó, giờ đây nhớ lại, tôi ngỡ như chỉ mới diễn ra vào hôm qua.

Tôi biết rằng sự cứu độ mọi sinh mệnh là thể hiện Pháp ực vô biên của Đại Pháp, chân chính cứu người chính là Đại Pháp và Sư phụ, chân chính bảo hộ cho tôi cũng là Đại Pháp và Sư phụ. Con xin tạ ơn Sư phụ! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Kính chúc Sư tôn sinh nhật vui vẻ!

(Phụ trách biên tập: Y Văn)

(Bài chia sẻ chọn lọc kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 trên trang web Minh Huệ)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/30/460943.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/1/209672.html

Đăng ngày 07-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share