Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-04-2023] Ngày 25 tháng 4 năm 1999, tôi nhớ hôm đó là một ngày Chủ Nhật, vào buổi sáng, như thường lệ, tôi đến điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp gần Cục Hải quân ở Bắc Kinh. Tôi thấy thật ngạc nhiên khi khung cảnh đông đúc thường ngày giờ trở nên vắng vẻ. Tôi hỏi một số học viên ở đó, và được biết hầu hết mọi người đến khu phức hợp chính quyền trung ương ở Trung Nam Hải để thỉnh nguyện ôn hòa cho việc thả những học viên bị giam giữ phi pháp ở Thiên Tân.

Khi đó, tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được vài tháng. Tôi không hiểu rõ mục đích của việc thỉnh nguyện nên đã không tham gia. Sau khi về nhà, tôi thấy lo lắng cho các học viên ở điểm luyện công của tôi đi thỉnh nguyện. Vì không liên lạc được với họ nên tôi quyết định đến Trung Nam Hải.

Tôi đạp xe đến Trung Nam Hải, đến nơi tôi đạp xe một vòng quanh Trung Nam Hải và thấy nhiều học viên ở đó. Hầu hết mọi người tập trung ở phía Bắc của phố Văn Tân và phía Tây của phố Phủ Doãn. Họ đều rất giữ trật tự và không cản trở giao thông. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mọi việc diễn ra trong hòa bình, và chính phủ không dùng bạo lực để giải quyết. Sau khi tìm kiếm xung quanh, tôi không thấy bất kỳ đồng tu nào mà tôi biết, tôi đành trở về nhà.

Vào lúc chiều tối, một học viên hỏi liệu tôi có thể mang chiếu đến cho họ không, vì họ đã ngồi trên nền bê tông cả ngày. Tôi bèn lấy một số thảm thiền mà chúng tôi thường sử dụng rồi quay trở lại Trung Nam Hải.

Tôi nhanh chóng tìm được các đồng tu ở điểm luyện công của tôi trên phố Phủ Doãn, hầu hết đang ngồi trên tờ báo hoặc tấm nilon. Một số chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, và một số lặng lẽ đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đưa thảm cho họ. Các học viên trẻ chuyển chúng cho các học viên lớn tuổi hơn, trong khi các học viên lớn tuổi nhường cho học viên đến từ các tỉnh lân cận như Liêu Ninh và Hà Bắc. Mặc dù chúng tôi không biết nhau, nhưng tôi cảm nhận như thể chúng tôi cùng thuộc một gia đình lớn. Cảm động trước bầu không khí đó, tôi quyết định ở lại chờ kết quả cuối cùng của việc thỉnh nguyện.

Khi màn đêm dần buông xuống, tôi đến một quầy điện thoại gần đó để gọi cho gia đình (hồi đó hầu hết chúng tôi không có điện thoại di động) bởi trước khi đi tôi không nói gì với người nhà. Tôi ngạc nhiên khi thấy hơn 10 học viên đang xếp hàng chờ. “Chà, sao đông vậy nhỉ!” Tôi buột miệng.

Những học viên trước mặt tôi quay lại và nói: “Nếu chị có việc khẩn cấp, chị cứ gọi trước đi.” Những người trước họ cũng đề nghị tôi gọi trước. Tôi biết tất cả mọi người đều gọi về nhà với cùng mục đích. Chính Đại Pháp đã kết nối chúng tôi với nhau, có được mối quan hệ thiêng liêng và gắn bó. Tôi cảm động trước sự vị tha của họ. Tôi cảm ơn họ và đứng ở cuối hàng.

Sau đó thêm nhiều học viên đến. Giống như tôi, hầu hết mọi người đều thốt lên: “Ôi, có nhiều người quá!” Tôi cũng đề nghị họ gọi trước tôi. Nhưng không ai chiếm lượt. Mọi người đều chỉ nói vài câu rồi chuyển điện thoại cho người tiếp theo.

Chỉ qua việc nhỏ này, tôi cảm thấy mình được tịnh hóa và đề cao. Đúng như lời Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giảng:

“Duy chỉ có tại nơi Pháp Luân Đại Pháp chúng ta đây, mới là miền tịnh thổ tuyệt đối kiền tịnh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [1999])

Sau khi gọi điện cho gia đình, tôi trở về chỗ cũ và tiếp tục chờ đợi cùng mọi người. Một lúc sau, chúng tôi liên tiếp nhận được các tin tức truyền đến, rằng “Đại diện của chúng ta đã đi vào”, “Thủ tướng Chu Dung Cơ đang tiếp kiến các đại diện”, “Ông Chu hứa sẽ đáp ứng ba yêu cầu”, “Chúng ta có thể rút lui”, “Mọi người không nên vội vã, hãy bắt đầu từ lối vào phía Nam của con phố và rời khỏi một cách trật tự”.

Trong khi chờ để rời đi, tôi thấy một số đồng tu tình nguyện nhặt nhạnh những thứ còn sót lại, tôi cũng nhặt những tờ báo, túi nilon và chai nước trên mặt đất rồi vứt chúng vào thùng rác gần đó. Không ai yêu cầu nhưng mọi người đều dọn dẹp theo cách riêng của họ.

Khi rời đi, tôi cũng cảm động trước sự yên tĩnh và trật tự của đám đông. Không ai nói to hoặc cố gắng vượt lên trước. Những gì còn lại là một con đường yên tĩnh và sạch sẽ.
Không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm nhận của tôi lúc đó. Tôi chỉ cảm thấy tự hào khi được là một thành viên của cộng đồng này. Tôi âm thầm quyết định trong tương lai bất kể điều gì xảy ra, dù phong ba bão táp, gian khổ khó khăn đến đâu, tôi vẫn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tuyệt không dao động.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/24/459140.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/26/208231.html

Đăng ngày 29-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share