Bài viết của nhóm gọi điện ở Sydney, Úc
[MINH HUỆ 09-10-2011] Các học viên Pháp Luân Công ở Sydney, Úc, đã bắt đầu giảng chân tướng cho người Trung Quốc qua điện thoại sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Trong thời kỳ đầu tiên, sau khi đọc những bài viết về bức hại trên trang Minh Huệ Hán ngữ, họ đã gọi điện đến những tổ chức chịu trách nhiệm về việc bức hại các học viên Pháp Luân Công Trung Quốc. Một vài học viên đã tham gia điều phối việc gọi điện thoại. Tuy nhiên, do nhu cầu của nhóm truyền thông, những điều phối viên này phải chuyển đi và nhóm gọi điện tiếp tục hoạt động với một quy mô khiêm tốn. Vào tháng 08 năm 2007, một học viên đã hỏi Sư phụ trong buổi “Giảng Pháp cho các học viên Úc” về việc gọi điện đến Trung Quốc.
Sau khi quay trở lại từ New York, học viên này (cũng là điều phối viên chính của nhóm gọi điện) bắt đầu tổ chức nhóm gọi điện. Hầu hết các thành viên trong nhóm đã tham gia vào lần đó. Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi trong việc gọi điện đến Trung Quốc để cứu độ chúng sinh. Xin hãy chỉ ra những gì còn thiếu sót.
Học Pháp tốt là điều kiện tiên quyết để đạt được kết quả tốt
Sau khi nhóm gọi điện mới được thành lập vào năm 2007, hầu hết các học viên đã nhận ra rằng việc học Pháp vững vàng là điều kiện tiên quyết để đạt được kết quả tốt. Từ đó chúng tôi đã và đang duy trì nhóm học Pháp hàng tuần. Chúng tôi chia sẻ những kinh nghiệm trong việc học Pháp và gọi điện theo nhóm để hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình. Rất nhiều câu chuyện cảm động đã được chia sẻ trong nhóm học.
Sau khi tham gia một hoạt động Pháp Luân Đại Pháp, một học viên cao tuổi cảm thấy rất đói và khát. Bà ấy vào một cửa hàng bánh ngọt để mua đồ ăn. Khi bà ấy nhìn thấy mọi thứ đều có giá cao hơn 1 đô la, bà ấy đã quyết định không ăn gì cả. Bà ấy nói, “Tôi thực sự không muốn bỏ thêm tiền để mua đồ ăn nếu số tiền đó có thể được dùng vào việc gọi điện.” Tôi đã rất cảm động khi nghe bà ấy nói vậy. Vào một dịp khác, tất cả những số điện thoại tôi đưa cho bà ấy đều là số di động, và cước gọi di động khi dùng thẻ gọi điện đắt hơn ba lần so với cước gọi máy bàn. Bà ấy gọi tôi và xin số máy bàn nhưng tôi đã nói với bà ấy rằng tất cả số máy bàn đều đưa cho người khác rồi và hiện giờ không còn số nào. Sau vài ngày, bà ấy đề cập trong nhóm học Pháp của chúng tôi, “Tôi nhận ra rằng tôi vẫn có chấp trước vào tiền bạc. Tôi cảm thấy rằng mình nên bộc lộ bản thân vì nếu tôi muốn cứu người, tôi không nên có chấp trước vào tiền bạc. Tôi đã gọi vào những số máy di động vào tối hôm đó và đã giúp 11 người thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và các tổ chức có liên quan. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi.”
Một học viên khác cũng vô tình bộc lộ tình huống tương tự. Bà ấy đã tiêu hết tiền vào việc gọi điện, và trong lúc phát tờ rơi gần một rạp chiếu phim, bà ấy đã hết tiền mua đồ ăn. Một học viên khác hỏi xem bà ấy có đói không. Bà ấy trả lời, “Không”. Tuy nhiên, tiếng dạ dày của bà ấy đang kêu đã chứng tỏ bà ấy bị đói. Sau khi nghe câu chuyện này, chúng tôi đều rơi nước mắt. Chúng tôi biết rằng người học viên này đã gọi điện kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu. Bà ấy đã gọi điện để cứu độ chúng sinh trong hơn 10 năm.
Trong một môi trường như vậy, tất cả thành viên trong nhóm gọi điện đều đã đề cao như một chỉnh thể. Tất cả chúng tôi nhà ở xa nhau và một vài học viên phải lái xe hai đến ba tiếng để tham gia nhóm học Pháp, và họ thường xuyên trở về nhà sau 01 giờ sáng. Tuy nhiên chúng tôi đều hiểu rằng đây là con đường tu luyện của chúng tôi trong quá trình Chính Pháp. Bất kể khi nào xảy ra can nhiễu đến sức khỏe của một học viên, có tình trạng lười biếng, hay một mâu thuẫn phát sinh, chúng tôi đều hướng nội nhìn dựa trên Pháp, củng cố chính niệm, và quyết tâm cứu độ chúng sinh. Bằng cách này, nhóm học Pháp của chúng tôi đã duy trì được trong ba năm cho đến khi chúng tôi gia nhập hệ thống RTC toàn cầu (RTC là tên viết tắt của “Trung tâm Phục vụ thoái Đảng hỏa tốc”).
Nhận ra sự cấp bách là rất cần thiết để cứu độ chúng sinh
Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại thủ đô Mỹ quốc,” ngày 22 tháng 07 năm 2006, “Pháp thân của Sư phụ cũng vậy, các chính Thần cũng vậy, hay trường cự đại đo Đại Pháp tại thế gian tạo dựng ra cũng vậy, đều có thể khiến những người có duyên, khiến những người có thể được cứu độ theo các loại hoàn cảnh ấy mà đến trước mặt chư vị, cho họ một cơ hội để biết được chân tướng; nhưng chư vị phải làm, nếu chư vị không làm thì không được.”
Chúng tôi nhận ra sự cấp bách phải cứu độ chúng sinh. Chúng tôi phải tận dụng mỗi giây phút một cách hiệu quả trong thời gian hữu hạn còn lại để cứu nhiều chúng sinh hơn.
Một học viên cao tuổi liên tục gọi điện thoại giảng chân tướng bốn đến năm tiếng một ngày. Bà ấy luôn mang theo chiếc máy tính xách tay trong lúc trông đứa cháu nhỏ. Bà ấy cho cháu bé chơi trong phòng ngủ, để bà có thể gọi điện thoại trong phòng khách. Một lần, đường truyền internet của bà bị hỏng, và sẽ mất vài ngày mới có thể sửa xong. Bà ấy không thể đợi được và mang máy tính xách tay đến nhà con gái bà. Không gì có thể ngăn cản bà cứu độ chúng sinh. Cuộc sống của bà rất thanh đạm. Tuy nhiên, bà ấy dùng ba chiếc máy tính để giảng chân tướng để nếu một hay hai chiếc máy tính bị hỏng thì cũng không ảnh hưởng đến việc giảng chân tướng của bà. Bà ấy đã hơn 70 tuổi và không có bằng cấp gì cả. Tuy nhiên, bà sử dụng câu cú rất rõ ràng, thuyết phục, từ bi và dễ chấp nhận. Tất cả chúng tôi đã học được rất nhiều từ những chia sẻ của bà. Ví dụ, bà ấy thường nói, “Cô không phải trả tiền, không mất công, hay tham gia một tổ chức nào. Tôi chỉ muốn cô được an toàn. Tại sao lại không chứ? Ngày nay, nhiều người muốn lợi dụng cô. Có ai lại chỉ muốn cô được an toàn chứ? Chúng ta đều là người Trung Quốc. Người Trung Quốc nên giúp đỡ người Trung Quốc và tôi thật sự muốn giúp cô! Sau khi cô thoái khỏi ĐCSTQ hoặc những tổ chức liên quan, cô sẽ được an toàn.” Những lời nói đơn giản này đã làm động lòng rất nhiều người Trung Quốc.
Một người học viên cao tuổi khác hay giảng chân tướng ở một điểm du lịch vào ban ngày và gọi điện thoại giảng chân tướng vào buổi tối. Vì chính niệm của bà ấy mạnh mẽ và những từ ngữ sử dụng đều đúng trọng tâm, hầu hết mọi người đều chỉ im lặng nghe bà ấy nói. Đôi khi, có người tranh luận rằng, “Bà đang dính vào chính trị đấy!” Bà liền trả lời ngay lập tức, “Tôi không có thời gian để dính vào chính trị. Ngay lúc này đây, tất cả những gì tôi muốn chỉ là cứu mạng sống của cô. Vì thế, thoái khỏi ĐCSTQ là điều quan trọng nhất đối với cô. Tại sao tôi lại gọi cô chứ? Tôi lo lắng cho cô, vậy nên xin hãy thoái khỏi ĐCSTQ ngay lập tức!” Tôi đã hỏi bà ấy trong khi lái xe đến một địa điểm học Pháp, “Bà sẽ làm gì khi tiến trình Chính Pháp kết thúc?” Bà ấy nói, “Ngủ trong 2 ngày liền.” Lúc đó, tôi thấy bà ấy thật sự cảm nhận được sự cấp bách phải cứu độ chúng sinh.
Xả bỏ vị tư và phối hợp như một chỉnh thể
“Như mọi người đã biết có rất nhiều đệ tử Đại Pháp đã lập ra một số hạng mục [các việc] phản bức hại, hạng mục giảng chân tướng, hạng mục cứu người, chủ yếu nhất là mọi người cần phối hợp tốt, phối hợp với nhau tốt thì mới có thể khiến công việc làm được tốt.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”)
Các học viên ở Sydney đôi khi phàn nàn về những khó khăn trong việc phối hợp công việc. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trong nhóm gọi điện. Tất cả những thành viên của nhóm đều có thể xả bỏ vị tư của mình và phối hợp như một chỉnh thể. Chúng tôi luôn đặt công việc cứu độ chúng sinh và chứng thực Đại Pháp lên hàng đầu. Một học viên trẻ tuổi quản lý một hạng mục về radio và anh ấy (cô ấy) gọi điện giảng chân tướng không ngừng nghỉ. Bất kể khi nào những thông báo cần được cập nhật, anh ấy (cô ấy) luôn hoàn thành đúng thời hạn, để các thành viên khác trong nhóm gọi điện có thể theo kịp tiến trình của hệ thống RTC toàn cầu trong quá trình chính Pháp.
Phật học hội Pháp Luân Đại Pháp địa phương rất ủng hộ nhóm gọi điện và thường tạo điều kiện cho các thành viên chia sẻ kinh nghiệm khi học Pháp chung. Đôi khi, các thành viên trong nhóm chúng tôi, kể cả tôi, không muốn nói quá nhiều trước nhiều học viên, vì chúng tôi lo sợ sẽ mắc lỗi, bị người khác hiểu nhầm, hay mất thể diện. Sau đó, chúng tôi đã học từ bài viết của Sư phụ, “Gửi Pháp hội tại Pháp”:
“Khi ấy cần phải chiểu theo an bài thống nhất của Phật Học Hội mà làm; bất kể cá nhân nhận thức thế nào, đều phải vứt bỏ cái tâm ấy đi để phối hợp. Mong rằng mỗi cá nhân đệ tử Đại Pháp đều có thể nhận thức được rằng giảng chân tướng mới là trọng yếu.”
Chúng tôi nhận ra rằng giảng chân tướng không nên bị hạn cuộc vào người thường. Chúng tôi nên chia sẻ kinh nghiệm của mình trong mọi hoàn cảnh để nhiều học viên hơn được biết và tất cả chúng ta có thể đề cao như một chỉnh thể.
Phối hợp như một chỉnh thể và cân bằng nhiều hạng mục
Nhóm gọi điện Sydney đã tham gia vào hệ thống RTC toàn cầu kể từ tháng 07 năm 2010 và bắt đầu hoạt động vào tháng 10. Lúc đó, chúng tôi cũng đang làm công tác quảng cáo biểu diễn Thần Vận ở Sydney. Trong năm năm trước đây, tôi vẫn luôn là người chịu trách nhiệm điều phối công tác quảng cáo Thần Vận. Tôi nhờ những người điều phối khác trong nhóm gọi điện làm thay phần công việc của tôi để tôi có thể có nhiều thời gian hơn cho việc quảng cáo Thần Vận. Biểu diễn Thần Vận năm nay mở thêm rất nhiều buổi diễn và số lượng vé cần phải bán bằng tất cả các năm trước cộng lại. Vì thế, khối lượng công việc mà tôi phải làm tăng lên rất nhiều. Điều phối viên của hệ thống toàn cầu RTC luôn khích lệ và giúp đỡ chúng tôi. Khi tôi nhìn thấy bà ấy tích cực sử dụng hệ thống để toàn tâm cứu độ chúng sinh, tôi từ bỏ ngay ý định yêu cầu bà ấy tìm người thay thế tôi. Đến trước khi biểu diễn Thần Vận bắt đầu, hầu hết các học viên vẫn đang bán vé, và các học viên cao tuổi hơn liên tục phát chính niệm, nên ít học viên có thể tham gia gọi điện. Đột nhiên tôi được giao nhiệm vụ thực hiện trình diễn những cuộc gọi mẫu trên hệ thống, vì một học viên khác không thể có mặt. Thông thường, tôi sẽ không bị căng thẳng. Tuy nhiên, tôi đã không làm công việc này trong vài tháng. Tôi cảm thấy giọng của mình run trong khi nói. Tôi liền cầu xin Sư phụ giúp đỡ.
Khi tôi thực hiện cuộc gọi, tôi chỉ quan tâm đến việc cứu người ở đầu dây bên kia và làm ví dụ tốt cho các học viên muốn học hỏi. Kết quả là, người đó thoái đảng ngay và cúp máy thậm chí trước khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công xong. Các đồng tu đề xuất rằng tôi gọi lại cho người đó. Tuy nhiên, tôi gọi nhầm số và nói chuyện với một người khác. Tôi bắt đầu lại từ đầu và người này cũng đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Lúc đó, tôi cảm thấy lòng từ bi của Sư phụ và rơi nước mắt. Sư phụ đang khích lệ tôi, vì Ngài đã nhìn thấy tâm muốn cứu người của tôi. Ngài đã an bài cho những người có tiền duyên được nghe tôi nói và được cứu. Trong sự từ bi vô hạn của Sư phụ, tôi cảm thấy mình là sinh mệnh may mắn nhất trong vũ trụ. Trong quá khứ, tôi bỏ qua cơ hội gọi điện trên hệ thống. Tuy nhiên, Sư phụ đã nhìn thấy tâm tính của tôi dần dần đề cao và đã an bài cơ hội này cho tôi. Kết quả là, tôi đã ngộ ra hàm nghĩa sâu xa về “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi thật sự trân quý cơ hội để đề cao bản thân có được nhờ người học viên vắng mặt kia. Tôi cũng cám ơn người điều phối viên và các đồng tu trong hệ thống đã cung cấp một môi trường chia sẻ thật tốt để tôi có thể xả bỏ các quan niệm người thường, phối hợp với các học viên khác, và cân bằng tất cả những hạng mục tôi đang tham gia. Việc tham gia vào Hệ thống RTC toàn cầu rất hữu ích. Tôi mong muốn ngày càng nhiều học viên có thể được tham gia.
Hiện giờ, chúng tôi đang giới thiệu hệ thống này cho tất cả các học viên ở Sydney. Nhiều học viên cảm thấy họ đã học được nhiều thứ. Có người đã bắt đầu gọi điện, có người quay trở lại với việc gọi điện. Hệ thống này giúp cho các học viên trong nhóm gọi điện có cơ hội chia sẻ kinh nghiệm của họ. Tôi mong rằng ngày càng nhiều học viên ở ngoài Trung Quốc có thể bắt đầu gọi điện, hình thành một chỉnh thể, và cứu nhiều chúng sinh hơn. Bằng cách này, chúng ta có thể hoàn thành lời thệ ước lịch sử của mình và thể hiện lòng biết ơn của chúng ta với Sư phụ từ bi.
Những vấn đề hiện tại
Do có những khó khăn về mặt kỹ thuật, nhiều học viên vẫn chưa tham gia vào nhóm gọi điện. Đôi khi tôi không giúp đỡ về mặt kỹ thuật cho một số học viên cao tuổi nên đã gây ra lãng phí tiền bạc và thời gian quý giá. Vì tôi chưa hoàn toàn xả bỏ chấp trước vào bản thân, số lượng học viên ở Sydney tham gia vào nhóm gọi điện vẫn còn hạn chế.
Ví dụ, một thành viên trong nhóm đã đề xuất vào năm 2009 rằng chúng tôi nên hợp tác chặt chẽ với các điều phối viên của những nhóm tập công hay học Pháp, để họ có thể quảng bá về việc gọi điện trong các hoạt động của họ. Nhóm tập công và học Pháp là những hình thức mà Sư phụ đã cung cấp để chúng ta làm theo và chúng ta nên sử dụng những hình thức này. Do đó, chúng tôi luôn luôn cử hai học viên trong nhóm gọi điện tham gia mỗi hoạt động của nhóm địa phương. Họ mang theo sổ ghi chép và số điện thoại và trình diễn cách gọi điện. Với sự trợ giúp của Sư phụ, các nhóm gọi điện thoại đã được lập ra trong tất cả các khu vực mà chúng tôi đã đến. Tuy nhiên, chúng tôi đã không duy trì được công việc này, và dần dần một số học viên đã dừng lại.
Sau khi chúng tôi tham gia vào hệ thống RTC toàn cầu, chúng tôi đã nhận ra những thiếu sót của mình so với các học viên Bắc Mỹ, Hàn Quốc, Nhật Bản, và Đài Loan. Trong khi tôi viết bài chia sẻ này, điều phối viên của hệ thống RTC toàn cầu đã gọi điện cho tôi. Chúng tôi thảo luận về vấn đề là hầu như chưa học viên nào trong nhóm gọi điện ở Sydney gọi điện để cứu các đồng tu ở Trung Quốc. Từ bây giờ, nhóm gọi điện ở Sydney sẽ đề cao bằng cách học Pháp và hướng nội để theo kịp tiến trình của hệ thống RTC toàn cầu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/9/247662.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/21/128903.html
Đăng ngày 15-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.