Bài của Đạn Trần

[MINH HUỆ 20-11-2011] Các kênh truyền thông chính ở nhiều nước khác nhau đã và đang đưa một bản tin đáng buồn về vụ việc sau khi một đứa trẻ hai tuổi bị hai chiếc xe ô tô chèn qua, 18 người qua đường đã bỏ mặc. Bản tin đã làm chấn động tất cả khán thính giả. Cái gì đang diễn ra đây? Làm sao chuyện này có thể xảy ra?

Một chiếc xe thùng đã đâm và chèn qua một bé gái, người lái xe đã có vẻ định giảm tốc và ngừng lại, nhưng anh ta sau đó đã nhấn ga và làm bánh sau của chiếc xe thùng của anh ta chèn lên đứa bé lần thứ hai trước khi anh ta lái xe bỏ đi. Một chiếc xe tải khác đã mặc kệ cháu nhỏ nằm trên đường, mà thay vào đó đã tăng tốc và lại chèn qua cháu bé. Những người đi bộ đã hành xử đều theo kiểu như thế. Họ giả mù và không làm gì để giúp cô bé đang hấp hối. Không một ai trong số 18 người đi bộ qua ngừng lại để chú ý tới cháu nhỏ, thậm chí không gọi một cuộc điện thoại trợ giúp, cho đến khi một người nhặt rác trông thấy cô bé và mang đứa nhỏ đang hấp hối vào vệ đường.

Việc nhẫn tâm bỏ mặc một đứa trẻ làm chấn động nhân tâm. Làm sao một xã hội lại có thể trở thành máu lạnh như thế? Chắc chắn là nó không thể xảy ra qua một đêm. Nó hẳn là một tiến trình dài, trải qua nhiều năm, tới mức mà sự thờ ơ của người ta đạt tới thảm kịch này. Những điều này là không hề nghe thấy ở các nước khác trên thế giới, và nó chưa từng xảy ở Trung Quốc suốt năm ngàn năm lịch sử. Tuy nhiên, những sự việc tương tự đã trở nên phổ biến ở xã hội Cộng sản Trung Quốc hiện nay. Mọi người nghe về sự kiện bi thảm này không thể kiềm chế chỉ trích những gì chế độ cộng sản đã tiêm nhiễm vào tư tưởng của người dân Trung Quốc đến nỗi mà họ trở nên vô cảm một cách tàn nhẫn với người khác. Hãy cùng quan sát một số điều đã xảy ra.

1. Mười tám pho tượng la hán đã bị phá hủy

Trong hơn hai ngàn năm, người Trung Quốc đã tin vào Khổng giáo, Phật giáo và Đạo giáo. Mọi người hiểu về ý nghĩa của lễ nghĩa và liêm sỉ và họ tin rằng ở hiền gặp lành, kẻ ác sẽ gặp ác báo. Tuy nhiên, sau khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cướp chính quyền, nó đã sử dụng bản chất biến dị của Đảng để thay thế nhân tính và ủng hộ chủ nghĩa vô thần trong khi quảng bá lý luận đấu tranh giai cấp của mình. Trong cuộc “Cách mạng Văn hóa”, ĐCSTQ đã tàn phá một cách vô đạo đức văn hóa truyền thống với cái tên “phá tứ cựu” (suy nghĩ cũ, trang phục cũ, thói quen cũ và truyền thống cũ). Trong tất cả hàng loạt động thái chính trị của ĐCSTQ, nó luôn trừng phạt cái thiện và khuyến khích cái ác. Sau khi họ thất bại trong việc truyền bá chủ nghĩa cộng sản, họ chuyển sang khuyến khích cái gọi là “đề cao tiền bạc trên hết”, với các viên chức ĐCSTQ đi đầu về tham nhũng, đồi trụy và làm bại hoại đạo đức xã hội Trung Quốc.

Cửu bình về Đảng Cộng sản đã trích dẫn lời của Dinh Shu từ cuốn “Bao nhiêu di vật văn hóa đã bị đốt ” để mô tả sự tàn bạo này. “Có một đội sản xuất Chùa Bạch Mã ở gần ngôi chùa. Bí thư chi bộ Đảng đã chỉ đạo nông dân đến phá tan ngôi chùa trên danh nghĩa “cách mạng”. Những bức tượng Mười tám vị La Hán bằng đất sét hơn 1000 năm tuổi được làm trong triều đại nhà Liêu (916-1126 sau Công Nguyên) đã bị phá hủy. Kinh Bối Diệp [34] do một vị cao tăng người Ấn Độ mang đến Trung Quốc 2000 năm trước đã bị đốt. Một vật quý hiếm, Ngựa ngọc bích, đã bị đập tan thành từng mảnh.”

Đoạn này chỉ nói về sự tàn phá Chùa Bạch Mã ở Lạc Dương thuộc tỉnh Hồ Nam, một phần nhỏ trong sự phá hoại tổng thể văn hóa truyền thống Trung Quốc của ĐCSTQ. Nền văn minh 5000 năm của Trung Quốc dựa trên những tín ngưỡng và tôn thờ đạo đức. Sự tàn phá và hủy hoại có chủ ý của ĐCSTQ với nền văn hóa truyền thống của Trung Quốc chắc chắn dẫn tới một khoảng trống trong tư duy con người và sự lẫn lộn các giá trị cuộc sống.

2. Mười tám người phụ nữ bị lột quần áo và ném vào những buồng giam nhà tù đầy tù nhân nam

ĐCSTQ đã phá hủy văn hóa truyền thống Trung Quốc trong nỗ lực thay thế tư tưởng của người dân Trung Quốc sao cho họ thực thi điều chúng muốn. Hậu quả là, linh hồn người Trung Quốc bị ô nhiễm một cách nghiêm trọng. Hơn nữa, ĐCSTQ cũng cấm người dân tu luyện bản thân theo những phương pháp tu luyện truyền thống. Việc này được thấy rõ trong cuộc bức hại Pháp Luân Công.

ĐCSTQ dồn toàn lực trong cuộc bức hại vô lương tâm với Pháp Luân Công. Theo những báo cáo trên Minh Huệ Net, công an ở trại lao động Mã Tam Gia, Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh đã lột quần áo 18 học viên nữ và ném họ vào trong những buồng giam đầy tù nhân nam. Điều đã xảy ra sau đó làm người ta phát bệnh vì tức giận. Nhiều người trong số những phụ nữ đã nói với người thân rằng: “Các vị không thể nào hình dung nổi sự tàn bạo và tà ác ở chỗ này…

Có những sự tình tràn lan ở Trung Quốc hiện nay làm cho những điều như thế xảy ra. Một mặt, đó là chính sách đàn áp được Giang Trạch Dân thực thi khi ông ta lãnh đạo chế độ: tàn hại danh tiếng, triệt hạ kinh tế, tiêu diệt thân thể. Mặt khác, đạo đức người Trung Quốc hiện nay đã bị làm cho bại hoại bởi ĐCSTQ. Sự tàn phá là không thể đo lường nổi. Các học viên Pháp Luân Công tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Có một quần thể tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn chỉ có thể mang tới lợi ích cho xã hội. Các học viên Pháp Luân Công đã biểu hiện sự quan tâm tới người khác trong mọi hoàn cảnh và có vô số trường hợp các học viên hi sinh lợi ích cá nhân của bản thân vì những người khác. Tuy nhiên, đúng là vì họ cố gắng trở thành người tốt và nói lời chân thật, họ đã bị bức hại một cách tàn bạo bởi ĐCSTQ. Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn bị đàn áp, và kết quả là, “Giả-Ác-Bạo” hoành hành ở Trung Quốc. Cái gì đang diễn ra trong xã hội này? Một xã hội như vậy sẽ trở thành cái gì khi không có bất kỳ nền tảng đạo đức nào?

3. Sự vô cảm của mười tám khách bộ hành

Trở lại thảm kịch ở Trung Quốc tuần trước, sau khi đứa trẻ bị đâm, 18 người đã đi qua cháu bé mà không dừng lại để cứu giúp. Việc này hoàn toàn không phải là trường hợp cá biệt. Vào tháng 9 năm ngoái, một người quét rác là Mã Tú Anh ở quận Tân Thành, Hồi Hột bị một chiếc xe siêu trọng chở than chèn qua. Sau đó, hàng chục xe tải đã nối đuôi nhau và chèn qua bà với tốc độ cao. Cuối cùng, bà Mã Tú Anh chẳng còn gì ngoài một lớp da mỏng dính trên đường. Sự vô cảm đã trở thành xu hướng phổ biến trong xã hội ở Trung Quốc hôm nay.

Sự vô cảm biểu hiện bởi 18 người bộ hành không phải chỉ là đặc điểm của riêng 18 người này. Hãy nhìn vào cặp cha mẹ thống khổ kia, người ta không thể kìm được suy nghĩ: Nếu vụ tai nạn xảy ra với con của một người khác và họ tình cờ đi ngang qua, liệu họ có giúp không? Hay họ cũng sẽ hành xử theo cách tương tự. Khi chúng ta vô cảm với sinh mệnh của người khác, cũng sẽ dẫn đến việc người khác vô cảm với sinh mệnh của chính chúng ta và của người thân chúng ta. Việc này không phải là nỗi đau khổ riêng tư của bất kỳ cá nhân nào, mà là nỗi đau của toàn dân tộc Trung Quốc!

Điều gì đã gây ra tình trạng bi thảm này? Việc này cần phải được phân tích một cách lý trí. ĐCSTQ đã phá hủy văn hóa truyền thống của Trung Quốc, vốn luôn đề cao đạo đức và khuyến khích làm việc thiện. Tà Đảng thấy hả hê khi đấu với Thiên, Địa, Nhân, và điều mà nó nhồi nhét vào trong tư tưởng của con người chỉ có thể là sự thờ ơ ích kỷ. Cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Công, những người tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn sẽ dẫn tới sự bại hoại đạo đức và sự sụp đổ đạo đức của toàn xã hội.

Mười tám bức tượng la hán bị hủy – một giai đoạn hủy hoại văn hóa truyền thống Trung Quốc của ĐCSTQ; 18 phụ nữ bị lột quần áo và ném vào các buồng giam đầy tù nhân nam– một trường hợp bức hại tàn bạo của ĐCSTQ với các học viên Pháp Luân Công tốt bụng; và sự vô cảm của 18 người khách bộ hành là hậu quả tự nhiên của sự suy đồi đạo đức xã hội mà ĐCSTQ đi tiên phong.

Sự thức tỉnh của nhân dân Trung Quốc phải được bắt đầu bằng sự nhận thức về bản chất thật sự của ĐCSTQ. Không phải sự tồn vong của dân tộc Trung Quốc cần phải bắt đầu với sự loại bỏ hoàn toàn ĐCSTQ sao?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/20/十八名路人为何见死不救–248084.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/25/128988.html
Đăng ngày 02-10-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share