Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2022]

Ghi chú: Bài viết này của một đệ tử Đại Pháp lão niên 82 tuổi. Tuy bà chưa từng đi học và không biết chữ, nhưng 20 năm qua bà vẫn kiên trì hàng ngày ra ngoài giảng chân tướng, còn dẫn theo nhiều đồng tu khác cùng ra ngoài giảng chân tướng. Bởi bà không biết chữ, các đồng tu địa phương căn cứ theo lời kể của bà viết thành bài chia sẻ này để tham gia Pháp hội Trung Quốc.

Tôi năm nay 82 tuổi, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được tròn 20 năm. Tôi vô cùng cảm ân Sư phụ đã cho tôi được làm một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. 20 năm qua, bản thân tôi đã trải nghiệm rất nhiều kỳ tích, trong bài viết này, tôi xin chia sẻ câu chuyện của mình để báo cáo lên Sư phụ.

1. Sư phụ cứu cả gia đình tôi

Tôi sinh ra ở vùng nông thôn và có sáu anh chị em. Nhà tôi rất nghèo nên tôi không được đi học, cũng không biết chữ. Sau khi lập gia đình, vì lao động vất vả để chu cấp cho hai con trai tôi học đại học, sức khỏe tôi suy sụp đến nỗi toàn thân mắc bệnh. Cứ ba ngày thì hai ngày tôi ốm. Tiền lương của con dâu đều sử dụng hết để chữa bệnh cho tôi. Bệnh tật khiến tôi mặt vàng như sáp, vô cùng thống khổ. Tôi muốn mình thà chết đi còn hơn.

Năm 2002, sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh tật của tôi biến mất. Từ đó trở đi, tôi không phải uống một viên thuốc nào. Bệnh thiếu máu não và suy tim của tôi đã được chữa khỏi. Mắt tôi trước đó bị đục thủy tinh thể nặng và nhìn mọi thứ không rõ. Khi tôi vừa học các động tác luyện công, Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi. Mỗi ngày, từ mắt tôi tiết ra một thứ cỡ như hạt gạo cứng cứng. Sau hơn một tháng, mắt tôi có thể nhìn rõ các thứ. Cơ thể tôi trở nên nhẹ nhàng khỏe mạnh, cả ngày đi ra ngoài giảng chân tướng cũng không mệt chút nào.

Khi tôi đắc Pháp, Trung Cộng đã bắt đầu bức hại Đại Pháp. Con trai biết tôi tu luyện Pháp Luân Công thì rất sợ hãi, khuyên tôi không nên tu luyện. Tôi liền cầm cho cháu xem cuốn Chuyển Pháp Luân và nói: “Con xem xem trong này có câu nào không tốt? Con chỉ toàn nghe tuyên truyền trên truyền thông, tất cả đều là giả đó.” Con tôi xem sách thì thấy quả thực Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt, không hề có nội dung xấu. Điều quan trọng là những cải biến về sức khỏe của tôi, đó là những bằng chứng sống khiến người nhà tôi cảm thấy rất kỳ diệu và không quản việc tu luyện của tôi nữa.

Chồng tôi rất nóng tính, đi đâu ông ấy cũng gây gổ với người ta. Ông ấy còn mắc đủ thứ bệnh, có mấy bệnh nghiêm trọng là bệnh tiểu đường và bệnh động kinh, đi bệnh viện nào cũng không chữa được. Bệnh viện cơ bản đã bó tay với ông ấy. Vợ chồng tôi không sống cùng nhau. Tôi sống một mình còn ông ấy ở một ngôi nhà khác cùng với con trai. Tôi nói với con trai: “Con bảo với bố rằng bệnh của bố bệnh viện không thể chữa khỏi, chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được ông ấy. Con bảo bố học Pháp đi.” Con trai tôi đem chuyện này nói lại với chồng tôi. Quả thực, ông ấy cũng không còn cách gì, đành bước vào tu luyện Đại Pháp. Hiện giờ thân thể ông ấy vô bệnh, hơn nữa tính tình ông ấy cũng tốt hơn nhiều. Ông ấy còn bảo với con trai: “Con để mẹ đến đây ở hai ngày đi.” Điều này trước đó hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Trong nhiều năm qua, các con chứng kiến những thay đổi ở tôi nên rất ủng hộ tôi tu luyện và hết sức tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp. Hiện giờ các cháu đều có sự nghiệp thành công, các con trai, con dâu tôi đều đã làm tam thoái. Trong tâm thâm chúng đều hiểu rằng nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi đã không sống nổi từ lâu. Dù tôi tuổi đã cao, nhưng tôi tuyệt nhiên không làm phiền chúng. Khi tôi giảng chân tướng cho con trai, cháu đã đem chân tướng giảng cho bạn bè, đồng nghiệp, lại còn hồng dương Đại Pháp. Gia đình các cháu tất cả đều khỏe mạnh và suôn sẻ, đó là nhờ toàn thể gia đình chúng tôi được Sư phụ bảo hộ.

2. Kiên trì giảng chân tướng dù nắng hay mưa

Sau khi tu luyện, tôi một lòng tín Sư tín Pháp. Dù có bất kể chuyện gì xảy ra, tốt hay xấu, tôi đều vững tin vào Sư phụ. Tôi nói với Sư phụ: “Con xin giao phó bản thân cho Ngài”. Sư phụ yêu cầu chúng ta giảng chân tướng cứu người, tôi lập tức đi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi vâng lời Sư phụ cứu nhiều người hơn, liên tục từ đó đến nay, hầu như không bỏ lỡ ngày nào.

Thời kỳ đầu tuy rằng tà ác điên cuồng bức hại, nhưng miễn là mọi người minh bạch chân tướng sẽ đồng ý tam thoái. Trong một buổi sáng, tôi có thể thuyết phục được hơn 40 người tam thoái. Ngoài ra, tôi thường tìm Đảng viên để giảng chân tướng khuyên tam thoái, bởi tôi nghĩ họ là đối tượng gặp nguy hiểm nhất. Tôi biết Sư phụ luôn ở bên tôi, Sư phụ không gì là không thể làm được, Đại Pháp cũng vậy, cho nên tôi không sợ bất cứ điều gì, chỉ dụng tâm giảng chân tướng cứu người.

Hiện giờ, tôi chủ yếu tìm người trẻ để giảng chân tướng, bởi hầu hết những người lớn tuổi đều đã nghe sự thật. Ví như sinh viên hay bộ đội, môi trường học tập và công tác của họ tương đối khép kín nên còn rất nhiều người chưa biết chân tướng.

Vào mùa hè, tôi thường đến bãi biển, ở đó có rất đông người đến bơi lội và nghỉ mát. Những người trẻ tuổi đặc biệt thích tới đó, họ dựng lều khắp bãi biển. Tôi đến từng lều để giảng chân tướng cho họ. Họ tương đối giản đơn, tôi hễ giảng là họ liền làm tam thoái. Còn có những nhóm lớn đến bờ biển để chơi đùa, tôi cũng giảng chân tướng cho cả nhóm.

Hàng ngày, bất kể nắng mưa, tôi đều ra ngoài giảng chân tướng. Có lần, tôi gặp một trận mưa xối xả, người tôi ướt sũng, nhưng tôi không bận tâm. Sư phụ yêu cầu tôi cứu người, tôi phải đi. Rất nhiều người trong siêu thị và công viên biết tôi.

Nhiều người nhận được phúc báo sau khi minh bạch chân tướng. Người chủ một sạp báo nhận tài liệu chân tướng và thường hằng niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, về sau, anh ấy kể với tôi rằng công việc kinh doanh của anh rất thuận lợi, anh là người bán được nhiều báo nhất trong khu vực. Có rất nhiều ví dụ về thế nhân sau khi hiểu chân tướng có công việc thuận lợi, thân thể khỏe mạnh, được phúc báo từ Đại Pháp.

Một số người tin theo những lời dối trá của ĐCSTQ và bị đầu độc rất sâu, tôi phải giảng rõ chân tướng cho họ. Họ thường hỏi tôi rằng: Trung Cộng cấp tiền cho bà, sao bà lại phản Đảng? Tôi bèn nói, Đảng cấp tiền gì cho tôi, tiền lương tôi nhận được là từ mồ hôi nước mắt của tôi. Đảng làm gì ra tiền, tiền của họ chẳng phải là tiền đóng thuế của người dân sao. Ngoài ra, tôi không có súng, không có đại bác thì làm sao tôi chống được Đảng? Tôi lấy gì để phản Đảng đây? Một người dân thường có thể chống lại Đảng sao? Đây là ông Trời muốn diệt Đảng, chỉ bằng cách làm tam thoái, mới có thể cứu được mạng sống của mình. Nhiều người chú ý lắng nghe, và sau đó phần lớn đồng ý thoái.

Ngày nay, người dân bị Trung Cộng chèn ép đủ điều. Có lần, tôi gặp một phụ nữ bị phong tỏa nhà, cô ấy không xu dính túi, không biết đi đâu về đâu, lòng đầy lo lắng. Tôi liền giảng chân tướng cho cô, cô ấy hiểu ra và đồng ý thoái. Tôi đưa tất cả số tiền tôi có trong túi cho cô ấy phòng khi bất trắc, cô ấy vô cùng biết ơn tôi. Sư phụ dạy chúng ta hành thiện, làm người tốt, vì vậy tôi phải nghĩ cho người khác trước.

Sư phụ thường điểm hóa cho tôi để tôi cứu nhiều người hơn. Một lần, khi tôi đang giảng chân tướng trên bãi biển, có nhiều vết dầu loang trên đó. Tôi lo lắng vết dầu có thể làm bẩn giày nên muốn rời đi nơi khác. Khi vừa định nhấc chân đi, tôi ngã oạch một cái sõng soài trên mặt đất. Tôi lập tức hiểu ra đó là Sư phụ không để tôi đi, bởi nơi này còn rất nhiều người cần được cứu.

Khi khuyên mọi người thoái Đảng, vì không biết viết, sau khi cấp hóa danh cho họ, tôi thường nhờ họ tự viết, cũng có người không muốn viết, tôi bèn vẽ một biểu tượng vào một mảnh giấy. Sau khi giảng chân tướng xong, tôi lật lại từng mảnh giấy rồi nói cho đồng tu biết tên đó là gì. Đồng tu ghi chép lại, đợi đến tối vế nhà liền vào mạng đăng chúng lên trang web không khi nào chậm trễ.

Sư phụ giảng:

“Tôi nghe nói camera ấy, lắp đặt 1000 chiếc, thì đến 500 chiếc không dùng được, vừa chữa được cái này, thì cái bên kia lại hỏng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Khi tôi ra ngoài phát tài liệu chân tướng vào buổi tối, Sư phụ giảng camera của Trung Cộng hoạt động không tốt, vậy nên trong tư tưởng tôi không hề sợ hãi, thản đãng đi phát tài liệu. Tôi biết mình là một đệ tử của Sư phụ, được Sư phụ bảo hộ, tà ác hoàn toàn không thể động được tôi.

Một tối, tôi mang theo 30 cuốn tài liệu nhỏ đi ra ngoài phát tài liệu chân tướng. Trên đường đi tôi bị một chiếc xe con đụng phải, cản trước của xe bị đâm vỡ mà tôi không bị sao, tôi đứng vững trên đường, chỉ cảm thấy sau lưng mình bị thương. Tôi bèn nói với người lái xe: “Cháu trai à, cháu cứ đi đi. Bác tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bác không sao đâu.” Rồi tôi tiếp tục đi phát tài liệu. Khi về đến nhà, lưng tôi cũng không bị đau nữa. Sau đó, đồng tu kiểm tra lưng tôi và không thấy một vết thương nào cả. Chính là Sư phụ đã giúp tôi qua nạn này.

Tôi đã phát đi rất nhiều tài liệu, có lúc tôi nghĩ không biết những tài liệu đó có khởi tác dụng không, tôi không muốn chúng bị quẳng vào thùng rác. Bởi vậy, mỗi lần đi phát tài liệu, tôi đều xuất một niệm: “Hãy đề những người hữu duyên xem tài liệu chân tướng, để họ có thể được cứu, những người không có duyên sẽ không nhìn thấy” Có lần tôi bắt gặp ánh mắt của một thanh niên nhìn theo chỗ tôi đặt tài liệu, tôi cảm nhận được rằng Sư phụ cho tôi thấy tài liệu tôi phát có hiệu quả cứu người. Con xin tạ ơn Sư phụ!

3. Trợ giúp đồng tu vượt quan nghiệp bệnh

Khi tôi bước vào tu luyện được hơn 2 năm, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi. Kỳ thực, khai mở thiên mục tu rất khó, nếu không không giữ vững bản thân rất dễ sai lệch, tầng sẽ bị rớt. Bình thường tôi cũng không kể cho đồng tu, khi nào đồng tu hỏi đến, tùy tính huống cụ thể tôi mới nói. Về sau tôi cần phải chú ý hơn, hết thảy đều phải dùng Pháp mà đo lường, và tôi phải tu khẩu. Nếu điều tôi nói ra không phù hợp với Pháp thì không chỉ ảnh hưởng đến chính niệm chính hành của các đồng tu mà còn gây rắc rối cho bản thân tôi. Tôi đã từng cầu Sư phụ đóng thiên mục của mình lại, sau đó, Sư phụ đã đặt một chiếc kính viễn vọng nơi vị trí thiên mục của tôi, cho phép tôi có thể nhìn. Nhưng tôi phải luôn ghi nhớ, khi nào Sư phụ cho tôi nói, tôi mới nói, còn khi Sư phụ không cho tôi nói, tôi không được phép nói.

Có lần đồng tu đang vượt quan nghiệp bệnh nghiêm trọng, trong tình huống nguy cấp, Sư phụ đã cho tôi thấy đồng tu đang gặp nguy hiểm như thế nào để tôi làm những gì cần làm.

Một hôm, khi tôi đang phát chính niệm, tôi nhìn thấy một đồng tu đang được khiêng trên cáng, tôi ý thức rằng đồng tu đang ở trong tình huống đặc biệt nguy hiểm. Tôi lập tức gọi thêm mấy đồng tu khác cùng đến nhà của đồng tu kia. Nhận thấy đồng tu đang trong tình trạng nguy kịch, chúng tôi đã phát chính niệm cho cô ấy trong thời gian dài. Không lâu sau, cô ấy thoát khỏi giả tướng nghiệp bệnh và tiếp tục tham gia giảng chân tướng cùng chúng tôi.

Đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể, vậy nên, bất cứ khi nào có đồng tu có việc tìm đến tôi, tôi đều lập tức buông việc đang làm để phát chính niệm cùng đồng tu. Trong mấy năm gần đây, nhiều đồng tu gặp giả tướng nghiệp bệnh, một số đồng tu còn ở tình huống vô cùng nguy hiểm, có thể mất đi sinh mạng bất cứ lúc nào. Khi đó, việc đồng tu chúng tôi tập trung lại để phát chính niệm khởi được tác dụng tốt. Chúng tôi trao đổi với các đồng tu đang trong ma nạn rằng nhất định phải tu luyện dựa trên Pháp, phá bỏ giả tướng, nhanh chóng làm tốt ba việc, chiểu theo yêu cầu của Sư phụ và nghiêm túc đối đãi với việc tu luyện.

4. Tinh tấn thực tu

Hàng ngày, tôi ra ngoài giảng chân tướng vào buổi sáng, học Pháp với các đồng tu vào buổi chiều và đi phát tài liệu vào buổi tối. Tối nào về nhà tôi cũng kiên trì phát chính niệm trong nửa giờ, nghe ghi âm hai bài giảng của Sư phụ và phát chính niệm lúc 12 giờ đêm. Tôi đi ngủ tầm 1 giờ sáng và dậy lúc 3 giờ để luyện công. Tôi sống một mình, một lần nấu ăn cho hai ngày và có lịch trình hàng ngày rất xít xao. Các con tôi biết tôi rất bận nên không làm ảnh hưởng đến lịch của tôi.

Sư phụ quản tôi rất chặt. Nếu tôi không làm tốt ba việc, trong lòng tôi rất lo lắng. Khi tôi đang đả tọa, Sư phụ diễn hóa ra một đàn gà rất đẹp, còn cho tôi thấy người hàng xóm họ Hoắc để nhắc nhở tôi rằng bất kỳ lúc nào tôi cũng không được nóng giận. Nếu tôi không giữ vững tâm tính, chiếc bình điện nhỏ đun nước trong nhà tôi sẽ bị rò, là Sư phụ điểm hóa tâm tính tôi đang có lậu.

Có lần, chồng tôi đả kích tôi, kỳ thực là để giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi lại đem chuyện đó nói lại với con trai, và chiếc bình đun nước lại bị rò. Tôi biết mình đã sai rồi, trong việc này tôi đã không chiểu theo Pháp, chồng tôi cho tôi cơ hội đề cao, vậy mà tôi lại phàn nàn với con trai. Đó là tâm bất bình. Chỉ cần tôi tu tốt, chiếc bình nhỏ trong bếp sẽ không bị rò rỉ.

Sư phụ đã ban cho tôi quá nhiều. Những khi tôi phát chính niệm cảm thấy lực lượng của mình không đủ, diệt không hết những con quỷ lớn, tôi liền cầu Sư phụ giúp đỡ. Và chỉ với một cái phẩy tay của Ngài, tất cả lũ ma quỷ đều bị tiêu diệt.

Tôi thường nghe chương trình phát thanh Minh Huệ, nghe các câu chuyện đáng khâm phục của các đồng tu. Các việc làm tốt và chân chính của các đồng tu đã giúp tôi nhận ra thiếu sót của mình. Sau ngần ấy năm, tôi vẫn chưa thể tự mình đọc sách Đại Pháp. Tôi có tâm ỷ lại, khi tôi nghe câu chuyện một đồng tu không biết chữ được Sư phụ dạy đọc Pháp trong một đêm, tôi cũng muốn được Sư phụ dạy tôi cách đọc. Nhưng nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chưa có bước đột phá nào. Thấy các đồng tu học thuộc Pháp, bản thân tôi cũng rất sốt ruột. So với các đồng tu, tôi còn kém quá xa.

Trong thời gian không còn nhiều phía trước, tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn và làm tốt ba việc.

Tạ ơn Sư phụ!

Cảm ơn các đồng tu!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/9/451510.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/13/204726.html

Đăng ngày 03-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share