Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2022] Con xin kính chào Sư phụ từ bi! Xin chào các đồng tu!

Mùa xuân năm 2020, trước tình hình dịch bệnh virus Trung Cộng bắt đầu bùng phát, các đồng tu địa phương chúng tôi bàn nhau và đều cho rằng thế nhân đọc tài liệu chân tướng sẽ minh bạch sự thật. Chỉ khi minh bạch chân tướng, họ mới có thể thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội, họ mới có thể được bình an trong đại dịch.

Vì dịch bệnh lây lan nhanh chóng, chúng tôi cần phải đi phát tài liệu chân tướng để cấp cho mọi người cơ hội được cứu. Sợ rằng ĐCSTQ sẽ chặn đường, chúng tôi quyết định đi phát tài liệu chân tướng và thẻ chân tướng vào tối ngày hôm sau.

Tối ngày hôm sau, chúng tôi chia thành hai nhóm. Mỗi nhóm đi một xe tới mỗi khu vực và khi nào phát xong mới về nhà.

Tôi và một đồng tu khác ở cùng một tổ. Sau khi phát xong tài liệu ở một ngôi làng, chúng tôi đứng ven đường đợi xe. Khi đó, chúng tôi tình cờ gặp hai đồng tu khác cũng phát xong tài liệu đang đứng chờ xe. Cảm thấy nhiều người cùng đứng chờ xe bên đường không an toàn, hai chúng tôi bèn rẽ vào một ngõ nhỏ đứng đợi, khi nào xe đến mới đi ra.

Một lúc sau, chúng tôi nghe thấy ai đó bên đường hằn học nói, “Lên xe đi.” Đó là giọng của người lạ, không phải lái xe của chúng tôi nên chúng tôi không ra. Khi chiếc xe có vẻ đã đi và không thấy động tĩnh gì, chúng tôi mới đi ra để tìm hai đồng tu kia, nhưng họ không còn ở đó. Chúng tôi đợi mãi mà không thấy bóng dáng ai, cũng không thấy một chiếc xe nào.

Hồi đó là tháng Giêng nên trời rất lạnh. Vì chúng tôi không thể thấy xe và các đồng tu nên chúng tôi quyết định đi bộ. Sau khi đi ra khỏi làng một quãng khá xa, chúng tôi vẫn không thấy họ. Lúc đó trời bắt đầu có mưa tuyết. Áo khoác của tôi đã sờn và bị thấm nước, vậy nên tôi nhanh chóng bị ướt. Áo khoác của tôi bắt đầu đóng băng, giày của tôi ướt sũng và chân tôi lạnh cóng. Mưa tuyết biến thành tuyết, phủ một lớp dày trên đường. Tôi sốt ruột muốn nói với đồng tu phối hợp về những gì vừa xảy ra, nhưng không tìm thấy ai. Hai chúng tôi rất lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra với hai đồng tu kia.

Đêm đã khuya, mỗi người chúng tôi vẫn còn một túi tài liệu giảng chân tướng mà chúng tôi định phát ở một làng khác. Vì chúng tôi không tìm thấy xe, cũng không thấy đồng tu nên chúng tôi quyết định đi tiếp bất chấp tuyết rơi. Tuyết lúc đó rơi rất dày trắng xóa cả trời đất, chúng tôi nhấc chân lên mà không biết đặt xuống chỗ nào.

Chúng tôi tiếp tục bước từng bước, không biết chúng tôi đã ngã bao nhiêu lần, chỉ biết là cứ trượt chân ngã xuống chúng tôi lại đứng dậy bước về phía trước. Tôi và đồng tu cố gắng hết sức để không làm ướt tài liệu trong túi. Chúng tôi thống nhất rằng dù tuyết có dày đến đâu, chúng tôi đến đây là để cứu người. Miễn là chúng tôi nhìn thấy ngôi làng, chúng tôi sẽ phát tài liệu.

Sư phụ giảng:

“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi tin chắc rằng miễn là chúng tôi kiên định chính niệm, Sư phụ nhất định sẽ giúp chúng tôi hoàn thành tâm nguyện. Những ngôi làng lần lượt xuất hiện trước mắt chúng tôi. Chúng tôi vấp ngã, lảo đảo tựa vào nhau cùng bước đi, rồi chúng tôi cũng phát hết số tài liệu. Sau đó, chúng tôi đứng dưới một gốc cây. Tuyết trên cành cây đọng rất dày, chợt có tiếng “răng rắc” và một cành cây rơi xuống. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi nhanh chóng tránh sang một bên và không bị thương.

Chúng tôi tiếp tục đi và đến một cây cầu có lan can. Đồng tu kia dựa vào đó để nghỉ ngơi, vì mệt và đói, đồng tu suýt nữa ngất đi. Chúng tôi cầu Sư phụ giúp cho chúng tôi trở về nhà an toàn. Bên đường có một số cành cây, chúng tôi mỗi người nhặt một cái làm gậy đỡ cho chúng tôi tiếp tục chặng đường gian nan phía trước. Tôi không biết chúng tôi đã đi bộ bao lâu đến khi bầu trời phương Đông hửng sáng, ngày mới dần ló rạng.

Đến 7 giờ sáng, chúng tôi thực sự không thể đi được nữa. Tôi nghĩ đồng tu kia sắp xỉu đi vì đói, tôi phải nghĩ cách tìm thứ gì đó để ăn. Ở đó cách nhà chúng tôi khoảng 50 cây số, không có sức, chúng tôi đi sao được. Chúng tôi quyết định nếu chúng tôi nhìn thấy một ngôi làng, chúng tôi sẽ đến xin người dân thứ gì đó để ăn.

Chúng tôi tiếp tục lê bước về phía trước và nhìn thấy một cây cầu khác có một đám người trên đó. Khi họ thấy chúng tôi, họ thì thầm với nhau liệu chúng tôi có phải đến từ Vũ Hán, nơi bắt nguồn của virus hay không. Sau khi đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một thôn trang. Đồng tu kia không thể bước được nữa, tôi quyết định một mình đi kiếm đồ ăn.

Tôi biết mình không mang theo tiền, nhưng theo bản năng, tôi sờ túi một lát thì thấy trong túi áo có một tờ 100 nhân dân tệ! Khoảnh khắc đó, tôi xúc động đến rơi lệ. Tôi biết rằng Sư phụ thấy chúng tôi đói bụng nên đã cho chúng tôi tiền để mua thức ăn.

Tôi đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ gần làng, khi tôi bước vào thì một người đàn ông đeo băng tay màu đỏ (nhân viên an ninh) đã đuổi tôi đi và không cho tôi mua bất cứ thứ gì. Anh ấy nói nếu tôi không rời đi, anh ấy sẽ báo cảnh sát. Thấy trên đường còn có xe quét tuyết và các nhân viên an ninh kiểm soát dịch bệnh, chúng tôi nhanh chóng rời đi.

Chúng tôi rời làng, trong lòng đang lo lắng thì gặp một ông lão. Mặc dù kiệt sức, đói và khát, đồng tu kia vẫn giảng chân tướng cho ông ấy trong khi tôi phát chính niệm. Ông lão bảo rằng trước đây ai đó đã nói với ông điều này và ông đã minh bạch rồi. Ông lão nói, “Tuyết dày thế này mà các vị vẫn ra ngoài, quả thực chỉ có những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mới làm thế. Những người khác ở nhà ngồi quanh bếp lò hay trên giường ấm xem điện thoại di động hoặc trò chuyện. Chỉ có các vị là vẫn nghĩ cho người khác.”

Đồng tu kia hỏi ông lão có gì ăn không, và kể rằng chúng tôi mới đến quầy tạp hóa để mua đồ ăn nhưng vì tình hình dịch bệnh mà người ta không cho mua, còn đuổi chúng tôi đi. Ông lão nghe thấy đồng tu nói vậy liền bảo ông sẽ đi mua cho chúng tôi. Rồi ông cầm tiền khập khiễng bước trên lớp tuyết dày. Nhìn bóng dáng ông lão, chúng tôi vô cùng xúc động, thế nhân hiểu rõ chân tướng sẽ trợ giúp, bảo vệ đệ tử Đại Pháp.

Ngay sau đó, có hai cô bé từ một con hẻm chạy ra. Đồng tu giảng chân tướng cho họ và phát hiện ra rằng họ là cháu gái của ông lão. Khi biết ông nội đang đi mua đồ cho chúng tôi, họ liền đuổi theo ông, lấy tiền, mua thức ăn và nhanh chóng mang lại cho chúng tôi. Sau khi cảm ơn họ, chúng tôi tiếp tục lên đường.

Trong khi chúng tôi không để ý, có một chiếc ô tô màu trắng chạy tới và dừng lại sát chúng tôi. Mấy người xuống xe và hỏi chúng tôi từ đâu đến và định đi đâu. Họ còn lục tung túi của chúng tôi, không thấy gì ngoài gói mì ăn liền và nước mà chúng tôi vừa mua, họ mới dừng lại.

Chúng tôi biết rằng họ đến từ đồn cảnh sát địa phương. Nhưng chúng tôi không sợ hãi vì chúng tôi biết rằng chúng tôi đang làm điều chân chính nhất trong vũ trụ và Sư phụ đang trông chừng chúng tôi. Họ vặn hỏi chúng tôi rất cặn kẽ, sau khi nghĩ rằng chúng tôi là người địa phương đang đi thăm người thân, họ bèn rời đi.

Chúng tôi đi bộ ước chừng được khoảng 2,5 km thì thấy phía trước có một thôn trang. Từ thôn này về nhà chúng tôi còn khoảng 30 km nữa. Chúng tôi bàn nhau khi tới nơi sẽ mượn điện thoại di động của ai đó để gọi cho người nhà đến đón. Rồi chúng tôi gặp một phụ nữ, tôi mượn điện thoại của cô ấy và gọi điện. Sau đó, con trai tôi lái xe tới. Cháu rất lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi. Ngay khi chúng tôi lên xe, cháu liền trách móc chúng tôi, chúng tôi rất hiểu điều đó. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đã về đến nhà an toàn.

Trong nhóm đồng tu địa phương đã tham gia cùng chúng tôi, có bốn vị đã bị những người không biết chân tướng báo cáo. Họ đã bị bắt giữ và đưa đến đồn cảnh sát địa phương. Hiện bốn đồng tu đó vẫn bị giam giữ phi pháp.

Con đường mà đệ tử Đại Pháp đi qua tuy gian nan, nhưng tương lai sẽ vô cùng tươi sáng, bởi chúng ta có Sư phụ từ bi vĩ đại!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/12/451516.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/13/204734.html

Đăng ngày 29-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share