Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 07-11-2022] Tôi là một đệ tử Đại Pháp ở một thành phố miền Tây Nam Trung Quốc. Tôi đắc Pháp từ khi học cấp III, đến giờ đã hơn 20 năm. Tôi năm nay 45 tuổi, là bố của cậu con trai 18 tuổi. Trong quá trình thực tu mấy năm qua, tôi ngày càng thể hội được rằng cải biến cơ điểm suy xét vấn đề, tu xuất tâm thiện, vị tha, vô tư là chìa khóa để loại bỏ chấp trước và đồng hóa với Đại Pháp. Sau đây, tôi xin chia sẻ thể hội tu luyện của tôi ở phương diện này để hồi báo lên Sư phụ từ bi và giao lưu cùng các đồng tu.

1. Tu xuất tâm thiện với con trẻ

Bao năm nay, tôi vẫn luôn nghĩ con tôi có rất nhiều vấn đề, biểu hiện không giống như con của gia đình đệ tử Đại Pháp.

Hồi còn nhỏ, con tôi bản tính rất thiện lương, ngây thơ, cũng rất thông minh, chỉ có điều tính cách khá bướng bỉnh. Hồi đó, tôi có thời gian là đưa con đi học Pháp, luyện công; con làm gì sai thì tôi đều kiên nhẫn giảng giải đạo lý cho con, và con đều tiếp nhận. Thế nhưng, khi con lên cấp II, dưới ảnh hưởng của môi trường bất lương trong xã hội ngày nay, trong quá trình lớn lên, những thứ phụ diện trong tư tưởng, hành vi của con cũng biểu hiện ngày càng mạnh mẽ, như một mực cho mình là đúng, coi thường người khác, nghiện game trên điện thoại di động, nói năng hùng hổ, thiếu lễ phép, làm gì cũng áp đặt cho người khác, v.v., dần dần cũng không để tâm vào việc học Pháp nữa.

Mấy năm nay, khi dạy dỗ con, cha con tôi thường nảy sinh xung đột gay gắt. Tuy nhiên, khi tăng cường học Pháp, học thuộc Pháp, trong quá trình thực tu, tu bỏ nhân tâm, tôi đã học cách thấu hiểu con. Dần dần, khi đối diện với vấn đề của con, tôi hầu như đều có thể làm được tâm bình khí hòa, không bị dẫn động nữa, mà lý trí trao đổi với con. Quan hệ cha con tôi trở nên dung hòa, nhưng những thói hư tật xấu của con vẫn chưa có cải biến gì lớn, vẫn cứ thích gì làm nấy như trước.

Vợ tôi không tu luyện. Cô ấy rất quan tâm đến thành tích thi cử của con, con thi tốt thì vui mừng, không tốt thì thất vọng, tức giận. Về vấn đề này, hai mẹ con thường xảy ra mâu thuẫn. Vợ tôi cho rằng con tôi chưa nỗ lực hết sức, hầu như không làm bài tập về nhà, đã vậy cuối tuần nào cũng đòi chơi game trên điện thoại di động hàng giờ đồng hồ, bận đến đâu cũng không bỏ. Còn con tôi lại cho rằng con đã cố gắng hết sức rồi. Mỗi khi xảy ra xung đột, tôi lại hòa giải và dùng các Pháp lý ngộ được trong Đại Pháp để giải khai cho hai mẹ con, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ, cách nhìn nhận của vợ tôi ở chừng mực nào đó cũng đúng. Thực ra, tôi cũng rất để ý đến thành tích của con. Con của lãnh đạo phòng tôi ở cơ quan cũng bằng tuổi con tôi nhưng học khác trường, con anh ấy học giỏi hơn con tôi. Mỗi lần thi xong kỳ thi chung đề toàn thành phố, lãnh đạo đều hỏi điểm con tôi, hầu như lần nào kết quả con anh cũng khá hơn. Mỗi lần như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy con mình thật ra rất thông minh, nhưng lại ham chơi quá, nếu thật sự nỗ lực thì kết quả cũng không đến nỗi.

Tháng 3 năm 2022, kết quả thi học kỳ hai năm lớp 12 của con tôi tụt xuống, con thi trượt, nên tổng điểm giảm đi mấy chục điểm. Thế là lại xảy ra xung đột gay gắt giữa hai mẹ con. Tôi cố gắng khuyên giải nhưng vô ích, không ai chịu nghe tôi. Bây giờ nghĩ lại, thực ra, lúc ấy, tôi cũng không hài lòng với điểm số của con, mang theo quan niệm người thường và chấp trước khi thể hiện sự quan tâm đến con, vì thế, con tôi rất khó chấp nhận. Trong lúc xung đột gay gắt, con tôi lại thốt ra câu bao năm qua nó vẫn thường nói: “Con không phải là vật sở hữu của bố mẹ, con là con người.”

Sau đó, tôi bắt đầu suy nghĩ mình là đệ tử Đại Pháp, tại sao cứ liên tục gặp những chuyện này, rốt cuộc mình có vấn đề gì. Khi không ngừng học Pháp và hướng nội tìm, tôi nhận thấy mình có chấp trước vào điểm số của con. Tiếp tục đào sâu, tôi đã tìm thấy tâm tật đố đến nỗi sinh ra bất bình, cho rằng lẽ ra con tôi phải giỏi hơn con của lãnh đạo. Lại đào sâu hơn nữa, tôi thấy con tôi nói đúng — tôi muốn dùng con để thỏa mãn tâm hư vinh, ngạo mạn của mình, coi con như công cụ, chứ không phải một sinh mệnh cá thể độc lập. Vì thế, khi xung đột nảy sinh, tôi không biểu hiện ra được sự từ bi thuần chính mà một người tu luyện nên có, không có sự khoan dung, độ lượng của “trong nhẫn có xả”, chứ đừng nói đến chân thiện và lượng thứ với con.

Nghĩ đến đây, tôi chợt hiểu rõ rằng mâu thuẫn nảy sinh là nhằm vào các vấn đề của tôi, là để tôi đề cao — đủ loại vấn đề của con đều có ở tôi: tự cho mình là đúng, ngạo mạn, và áp đặt cho người khác. Lúc này, tôi bắt đầu cố gắng đặt mình vào vị trí của con để suy xét cảm thụ của con. Từ nửa sau học kỳ hai lớp 11, con bắt đầu chăm chỉ, dốc sức học tập, cuối tuần còn chủ động đến trường tự học; hầu như giờ nghỉ nào cũng đến văn phòng giáo viên để hỏi bài khó và làm bài tập. Chiếc bàn trống trong văn phòng giáo viên gần như trở thành chỗ ngồi độc quyền của con; giáo viên nói chúng tôi mua sách phụ đạo cho con, để con dành thời gian bổ túc kiến thức cơ bản và luyện đề khó. Từ khi con nỗ lực học, điểm số của con rất nhanh được cải thiện, nhưng do nền tảng không vững chắc nên kết quả học tập không ổn định lắm; vì thế khi không làm bài tốt trong kỳ thi thứ hai lớp 12, con vô cùng khổ sở. Nghĩ đến đây, tôi cũng thấy thương con, và hiểu tại sao con lại ủy khuất và nổi loạn như vậy khi nghe những lời than phiền và trách móc của mẹ.

Ngoài ra, còn có vấn đề cuối tuần nào con cũng chơi game mấy tiếng đồng hồ ở nhà. Khi thực sự buông nhân tâm xuống mà nhìn, tôi mới hiểu rõ, hiện thực xã hội hiện nay đã vậy rồi, hầu như trẻ em cùng lứa đều chơi game trên di động, rất nhiều chủ đề mà các bạn nói đến là những thứ này, mà con tôi không thể nào tách khỏi môi trường xã hội. Như vậy, từ Pháp mà nhận định, là một con người, nếu không có lực lượng của Đại Pháp, thì không sao thoát khỏi những thứ hấp dẫn này trong người thường. Con tôi đã đắc Pháp từ khi còn nhỏ, Sư phụ đang quản nó rồi, khi thời cơ đắc Pháp chín muồi, nó sẽ tự nhiên quay về với Đại Pháp. Trước khi tới thời điểm ấy, tôi sống cùng với con, triển hiện ra trạng thái tu luyện thuần chính của đệ tử Đại Pháp sẽ tạo điều kiện thuận lợi để con trở lại với Đại Pháp trong tương lai.

Con là một cá thể độc lập, một ngày nào đó, duyên phận của tôi với con sẽ kết thúc. Con rồi sẽ lớn lên, độc lập, và phải bước đi trên con đường nhân sinh của chính mình. Tôi chẳng qua chỉ đóng vai người cha trong đời này của con, còn những khổ đau, khúc ngoặt, và hạnh phúc trong cuộc đời của con đều có nhân duyên của nó, là điều tôi không thể chi phối được. Bởi vậy, trong quãng thời gian này, khi con đường nhân sinh của tôi và con giao nhau, làm sao để dưỡng dục con thành người, dùng những câu chuyện của bản thân để dạy con, giúp con hình thành phẩm cách tốt, đặt nền tảng cho con chân chính đắc Pháp sau này mới là sứ mệnh của tôi.

Vì vậy, tôi quyết định có một cuộc trao đổi thật chân thành, cởi mở với con. Tôi điều chỉnh tâm thái của mình, và khi tôi đón con sau một buổi tối tự học, tôi nói với con những gì tôi cảm nhận được về cảm thụ của con, và nói rằng, trước khi con học cách bước đi độc lập trên đường đời, tôi sẽ cho con mọi sự hỗ trợ mà tôi có thể, từ học hành, sinh hoạt trong cuộc sống, hay tâm lý, chỉ cần con muốn tiếp nhận; cũng sẽ không tạo cho con bất kỳ áp lực hay sự ép buộc nào nữa, tôi chỉ hy vọng tận đáy lòng rằng con sẽ được tốt. Khi tôi nói, con lắng nghe không ngắt lời. Tôi nói xong, con im lặng một hồi, tôi thấy con rất xúc động. Sau đó, con nói: “Con hay nói con không phải là của riêng của bố mẹ, cuối cùng bố cũng hiểu, con hy vọng bố có thể làm được.” Tôi biết trong những lời của con chứa đựng sự công nhận, tin tưởng và kỳ vọng đối với tôi – một người tu luyện.

Kể từ đó, tôi luôn đứng từ góc độ của con để thiện ý xem xét các vấn đề của con. Đồng thời, tôi cũng nói chuyện với vợ, nói với cô ấy những cảm xúc nội tâm của con, để cô ấy thấu hiểu và quan tâm hơn đến con, cố gắng giải tỏa áp lực và lo lắng cho con, xây dựng hoàn cảnh gia đình tốt cho con. Dần dần, không khí trong gia đình tôi cũng trở nên tường hòa, tâm thái của tôi đối với con của lãnh đạo cũng thay đổi, trong tâm coi con gái anh ấy như con mình, chân tâm hy vọng cháu đạt được thành tích tốt nhất và thi đậu vào trường mà cháu mơ ước.

Một ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học, trong mơ, tôi thấy con trai tôi biến thành như lúc nhỏ, đáng yêu và hoạt bát. Trong mơ, tôi nói với vợ: Con chúng ta đã trở lại rồi, thực ra lâu nay con không có thay đổi, vẫn là đứa con ngoan. Tỉnh dậy, tôi biết đó là Sư phụ điểm ngộ tôi đã làm đúng rồi, ở quan này, tôi đã thăng hoa lên rồi, ở vấn đề này, tôi đã tu xuất ra thiện rồi.

2. Tu xuất tâm thiện với cảnh sát

Một ngày đầu năm, trong mơ, tôi thấy một cảnh tượng. Trước mặt tôi là hai cánh cửa lớn, sau cánh cửa có mấy sinh mệnh đang chặn, không cho cửa mở ra. Khi gắng sức đẩy cửa và đi ra ngoài, tôi thấy rất nhiều đệ tử Đại Pháp đang đứng trên bục cao, lặng lẽ quan sát phía trước. Phía trước là một thành phố (trong mơ, tôi biết đó là thành phố mà tôi đang ở), thi thể người chất tầng tầng lớp lớp cao như những tòa nhà, đang cháy ngùn ngụt trong ngọn lửa dữ dội, khung cảnh vô cùng tang thương.

Tỉnh dậy rồi mà cảnh tượng thê lương ấy vẫn khiến tôi chấn động, bàng hoàng khôn nguôi. Tôi biết Sư phụ đang điểm hóa cho đệ tử Đại Pháp chúng ta phải cứu nhiều người hơn nữa trước khi tai họa ập đến, nếu không những người chưa được cứu sẽ gặp phải kết cục bi thảm. Vì vậy, tôi đã kể với các đồng tu xung quanh về cảnh tượng tôi thấy trong mơ, và động viên nhau đừng quên sứ mệnh của mình, phải nỗ lực hơn nữa để hoàn thành thệ ước đã ký với Sư phụ khi hạ thế và làm tốt việc cứu người. Trong công việc và cuộc sống thường nhật, tôi cũng cố gắng hết sức tìm cơ hội giảng chân tướng cứu người.

Một ngày cuối tuần tháng 3, vì kiến thức hóa học căn bản của con tôi không tốt nên con rất khó tự học. Tôi bèn nhờ bạn học đại học cũ dạy con những kiến ​​thức cơ bản về hóa học. Chúng tôi đến nhà người bạn học cũ. Khi bạn tôi đang giảng bài cho con, còn vợ tôi đang trò chuyện với vợ của bạn, đột nhiên, điện thoại của tôi reo lên, tôi nhìn xuống, thì ra là cảnh sát L của phường đang gọi.

Tôi vội sang phòng khác để nghe điện thoại, giọng L vọng ra từ điện thoại, hỏi tôi có biết anh ta là ai không? Tôi nói tên anh ta, rồi hỏi có chuyện gì. Anh ta nói đã lâu không gặp tôi, muốn đến nhà ngồi gặp nhau một chút. Nghe anh ta nói vậy, tôi hơi ngán — mấy năm qua, tôi đã giảng chân tướng cho anh ta rất nhiều rồi, mà anh ta vẫn quấy nhiễu tôi thế này. Tôi liền nói, giờ tôi không có ở nhà, không gặp anh được. Anh ta hỏi khi nào tôi rảnh. Tôi nói, đợt này, tôi đang bận công tác, đợi tôi sắp xếp được thời gian rồi sẽ báo anh ta. Anh ta đồng ý, rồi cúp điện thoại. Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi liên tục xuất ra những suy nghĩ tiêu cực về anh cảnh sát L, nào là khinh thường, nào là trách móc anh ta, xen lẫn với sự sợ hãi, cảm thấy bồn chồn, thắc thỏm không yên. Trước trạng thái không đúng này, ban đầu, tôi muốn lập tức phát chính niệm và học Pháp. Nhưng lúc đó, tôi đang ở nhà bạn học, anh ấy đang dạy thêm cho con tôi, vợ của anh lại đang nói chuyện với vợ chồng tôi, nên lúc này không thích hợp. Về đến nhà, tôi định phát chính niệm và học Pháp luôn, nhưng con tôi có chuyện cần nhờ tôi giúp, rồi đủ loại can nhiễu không ngừng xảy ra. Trong tâm tôi rất bực bội. Lúc này, tôi đột nhiên cảnh giác: Sao thế này? Là đệ tử Đại Pháp, gặp can nhiễu thì chẳng phải cần phát chính niệm và học Pháp sao? Sao lại không thuận lợi nhỉ? Vì thế, tôi bình tĩnh lại và xem xét cẩn thận các vấn đề của mình, đột nhiên tôi nhớ ra một việc.

Từ khi dịch bệnh bùng phát, tôi chưa gặp L. Thực ra, người tu luyện đều biết mục đích cuối cùng của bệnh dịch này là để đào thải những kẻ hành ác với Đại Pháp và thế nhân chưa được cứu. Hai năm qua, tôi có lúc cũng nghĩ đến cảnh sát L, lo lắng cho anh ta. Tôi vẫn chưa nói với anh ta chín chữ chân ngôn, trong kiếp nạn này, tương lai của anh ta sẽ ra sao? Nghĩ đến đây, tôi minh bạch ra L đang dùng hình thức này để cầu cứu tôi! Đây đâu phải là can nhiễu? Đây là cơ hội do Sư phụ an bài để cứu anh ta. Ban đầu, tôi nghĩ vấn đề ở đây ra là vấn đề tín Sư tín Pháp, coi cơ hội cứu độ là can nhiễu và bức hại; đứng trên cơ điểm vị tư của bản thân mà lo cho cảm thụ và an nguy của bản thân, bèn quên mất trách nhiệm và sứ mệnh của mình, cũng như kỳ vọng của chúng sinh.

Khoảnh khắc tư tưởng tôi được quy chính, những cảm giác không đúng trong thân thể và tư tưởng lập tức biến mất, tâm tôi lại tràn ngập ánh sáng và từ bi đối với chúng sinh. Tôi liền điện thoại cho L, hẹn anh ấy gặp ở ngã tư gần nhà lúc 12h30 trưa hôm sau, để tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa, không ảnh hưởng đến công việc bình thường. L vui vẻ đồng ý.

Ngày hôm sau, như thường lệ, tôi đến nơi hẹn sớm hơn một chút. Một lát sau, cảnh sát L đi cùng một cảnh sát trẻ, L đeo khẩu trang nhưng từ xa, tôi đã nhận ra anh ta. Tôi vẫy tay chào anh ta, và anh ta vẫy lại. Sau một hồi chào hỏi, cảnh sát L hỏi thăm tôi dạo này thế nào. Tôi nói với anh ta, dạo này công việc rất bận nên chỉ có thể gặp nhau vào buổi trưa. Sau đó, tôi tận dụng lúc tám chuyện để giảng chân tướng cho họ. Đầu tiên, tôi nói với họ về sự sa đọa của nhân tâm ngày nay, so sánh xã hội những năm 1980 giản dị mà giàu tình người với xã hội bại hoại, sa đọa ngày nay, rồi nói tai họa và bệnh dịch là từ đó mà ra. Đại Pháp được truyền ra là để dạy con người quy chính đạo đức theo Chân-Thiện-Nhẫn, thực ra là giúp con người tránh khỏi nguy hiểm, tai ương. Cuối cùng, tôi khuyên họ, để tránh đại kiếp nạn sắp tới, hãy ghi nhớ chín chữ chân ngôn “Chân-Thiện-Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Toàn bộ cuộc trò chuyện đầy tường hòa, cảnh sát L cũng chia sẻ và tương tác với tôi một cách thiện chí. Trong lúc trò chuyện, tôi thực sự cảm thấy tôi đã coi họ là bạn bè, thậm chí là anh em của mình. Khi tôi nói với L về cảm giác này, L nhìn tôi, nói hết sức chân thành: “Tôi cũng coi anh như bạn vậy.”

Nói chuyện được khoảng 20 phút, những chân tướng cần giảng đều đã giảng, lúc này cũng gần đến giờ tôi phải quay lại cơ quan làm việc. Vì vậy, tôi nói với họ rằng tôi phải quay lại làm việc. Lúc chia tay, tôi vỗ vai họ, rồi vẫy tay tạm biệt họ. Lúc ấy, trong lòng tôi thật là thư thái, vui vẻ. Thế là, cuối cùng, trước khi tai họa ập đến, tôi đã nói được với anh bạn cảnh sát của mình chín chữ chân ngôn cứu mạng — L, sinh mệnh của anh có hy vọng được cứu rồi, cái tâm bất an của tôi đối với cuối cùng cũng buông xuống rồi.

3. Tu xuất tâm thiện với thế nhân

Hai, ba tháng trước, hàng xóm trên tầng nhà tôi tân trang lại nhà. Vì là tu sửa cả nhà nên khi dỡ vật liệu cũ sẽ gây ồn và rung mạnh. Một hôm, khi tôi đang học Pháp ở nhà, mái tôn của phòng ngủ chính đột nhiên phát ra tiếng động lớn. Vợ tôi chạy ra xem có chuyện gì thì phát hiện các thứ liên tục rơi từ trên tầng xuống, đập vào mái nhà tôi, rồi rơi xuống vườn ở sân sau của một hai ông bà già ở tầng một.

Vợ tôi liền lên tầng trên, vào căn nhà đang sửa xem chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau, vợ tôi xuống, than phiền với tôi rằng công ty sửa nhà tầng trên thật bất nhân, tháo dỡ cửa sổ phòng ngủ mà không có biện pháp bảo vệ nào, chẳng may gạch vữa, ốc vít trong quá trình dỡ tự do rơi xuống trúng ông bà già ở tầng dưới thì làm thế nào? Thật là vô trách nhiệm. Vợ tôi bảo, em đã trao đổi với người giám sát công trình của công ty sửa nhà rồi, yêu cầu họ phải cẩn thận, không được làm rơi các thứ xuống, nếu không, em sẽ khiếu nại với ban quản lý tòa nhà và yêu cầu họ ngừng làm việc. Nghe vợ nói, tôi cũng nghĩ họ làm như vậy là hơi quá đáng, chỉ biết tiện cho mình thôi. Tôi cảm thấy người thường ngày nay thật chẳng ra sao cả.

Sau đó, tôi xuống nhà có việc. Lúc lên nhà, tôi thấy mặt phiến đá của một bậc cầu thang bị mẻ, lộ ra phần xi-măng bên dưới, trông rất khó coi. Thoạt nhìn là thấy vừa mới bị mẻ thôi, vết sứt còn rất mới, tôi nghĩ ngay đến công ty sửa nhà ở tầng trên – họ thi công thô bạo như vậy, đây hẳn là do họ làm. Về nhà, tôi tiếp tục học Pháp. Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ hành lang đi xuống cầu thang, lại cả tiếng va chạm. Hẳn là các công nhân cải tạo tầng trên đang vác khung cửa sổ cũ vừa dỡ xuống dưới nhà. Tại sao các anh cứ bất cẩn như vậy, va chạm xủng xoảng như thế, nhỡ làm hỏng cái gì ở hành lang thì sao? Nghĩ đến đó, tôi chợt cảm thấy mình làm sao vậy? Làm sao lại đầy oán giận với người thường thế này? Đây là trạng thái của người tu luyện sao? Thiện tâm của tôi đi đâu rồi?

Thế là, tôi bình tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ, cố gắng xem xét vấn đề từ góc độ của họ. Lúc đó, trời rất nóng, mấy cái khung cửa sổ sắt bê tông vừa dỡ ra cũng không nhỏ, vận chuyển từ tầng năm xuống, vì không có thang máy nên phải đi hết chuyển này đến chuyến khác, thực ra, như vậy cũng rất mệt, đồ nặng thế, khó mà tránh được va chạm. Khi thiện tâm của tôi xuất ra, tôi đột nhiên nghĩ họ cũng là những sinh mệnh đến vì Pháp, đã từ bỏ mọi thứ của Thần để xuống nhân gian, chịu đựng khổ sở, cũng chỉ vì để cứu độ chúng sinh của họ. Tôi thấy xót xa, khi tôi thực sự thấu hiểu cho họ, tâm tôi tràn ngập tình thương và cảm thông cho họ.

Lúc này, tôi phát ra một niệm từ nội tâm, đó là dùng chính niệm để giúp họ vận chuyển, giảm bớt gánh nặng cho họ. Khi ý niệm này xuất ra, tôi nghe thấy tiếng bước chân của họ khi chuyển đồ không còn nặng nề nữa, cũng không nghe thấy tiếng va vào hành lang nữa. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy sự mỹ hảo, thù thẳng của lòng vị tha thuần tịnh, đây mới là trạng thái cần có của một người tu luyện Đại Pháp.

Mấy hôm sau, một sáng sớm, khi ra khỏi nhà đi làm, tôi gặp hai công nhân cải tạo tầng trên đang khuân vác vật liệu xây dựng, tôi đã giảng chân tướng cho họ, trong đó, một người đã làm tam thoái rồi, còn người kia đã nghe chân tướng, nhưng chưa tam thoái. Lúc ấy, cũng không nói được hết chuyện, tôi hy vọng người công nhân đó sau này sẽ gặp được đệ tử Đại Pháp khác để thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một lần, trong giờ nghỉ trưa ở cơ quan, tôi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi thấy một bà trung niên nằm trên băng ghế bê tông trên vỉa hè, bên vệ đường cách bà vài bước chân có trải tấm ni lông, trên đó rải la liệt thứ gì đó. Tôi tới chỗ đống đồ, bà ấy cũng vừa tiến lại gần. Bà ấy ăn mặc xuềnh xoàng, trông như từ quê lên. Tôi hỏi bà ấy đó là những gì? Bà ấy nói bằng giọng địa phương khác rất nặng, rằng đó là nấm linh chi, và bà ấy đến từ một thành phố cách đây hơn trăm dặm, bán mấy thứ này mấy ngày rồi mà không có ai mua, nên không kiếm được đồng nào.

Rồi bà ấy nhìn tôi, mang theo chút kỳ vọng. Tôi hỏi bác bán nấm linh chi như thế nào? Bà ấy nói, đống này rẻ hơn, 200 tệ, tôi để lại hết cho chú. Tôi nghĩ, đâu có rẻ, mà người luyện công cũng không dùng đến thứ này. Nhưng dù sao bà ấy đã mời rồi, hay là tôi mua một nửa vậy, cũng nhân cơ hội mà giảng chân tướng. Thế là, tôi nói, tôi mua một nửa thôi, bà ấy mừng lắm, liền chọn linh chi cho tôi, trong lúc đó, tôi cũng giảng chân tướng cho bà. Khi nói đến nhân tâm bại hoại, tình người lạnh nhạt, bà ấy xúc động đáp lại: “Đúng thế, đúng thế, như vậy sao mà được chứ?” Tôi nói: Bây giờ thiên tai nhân họa nhiều như vậy là do tâm của con người hiện nay đã xấu rồi, thiên tượng biến hóa rồi, thực ra, trời sắp đào thải người xấu rồi. Tôi hỏi bà ấy đã gia nhập đoàn đội chưa? Bà nói đã từng quàng khăn đỏ. Tôi bèn khuyên bà thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong vô thần, chỉ có Thần mới có thể bảo hộ an toàn cho bà thôi. Bà ấy sẵn sàng đồng ý và liên tục cảm ơn tôi. Trước khi trả tiền và rời đi, tôi dặn bà ấy nhớ chín chữ chân ngôn, thành tâm niệm sẽ được bình an khi tai nạn ập đến.

Sau khi rời đi, tôi tiếp tục tìm kiếm người có duyên để giảng chân tướng, nhưng người này không phải là không nghe, mà là vừa nói vừa bỏ đi. Tôi suy nghĩ suốt dọc đường, vấn đề nằm ở đâu? Nghĩ đến việc mua linh chi vừa rồi, tôi minh bạch ra, nếu bà ấy đã tiếp nhận chân tướng thì sao tôi không giảng cho thấu chứ? Giảng chân tướng thiếu trình tự, không xem xét đến khả năng tiếp nhận của đối phương cũng là vô trách nhiệm với người ta. Nhưng làm sao để bù đắp đây? Tôi nghĩ, có khi mình mua nốt chỗ nấm linh chi còn lại? Tôi nhận ra đây cũng là để trừ bỏ tâm lợi ích cá nhân. Tâm thái vừa thay đổi, tôi liền biết phải làm gì với chỗ nấm linh chi đã mua — tôi có thể biếu mẹ tôi, mẹ tôi ở nhà với anh trai, mà tôi đã không đi thăm mẹ một thời gian rồi.

Vì vậy, tôi đã đi tìm bà bán nấm linh chi, bà ấy vẫn ở đó. Khi tôi nói mua nốt chỗ nấm linh chi còn lại, bà ấy rất mừng, liên tục nói tôi là người tốt. Sau đó, tôi cẩn thận giảng chân tướng về Đại Pháp cho bà ấy, vụ “tự thiêu ở Thiên An Môn” là giả, Pháp Luân Công dạy con người làm người tốt và có tác dụng trị bệnh thần kỳ, v.v. Bà ấy tiếp nhận rất tốt, còn nói với tôi rằng người luyện Pháp Luân Công là người tốt. Sau khi giảng chân tướng thấu đáo, tôi lại dặn bà ấy ghi nhớ chín chữ chân ngôn, rồi vẫy tay chào tạm biệt bà ấy.

Khi cơ điểm suy nghĩ vấn đề của tôi dần thay đổi, có thể suy xét vấn đề từ góc độ của người khác, thì hiệu quả giảng chân tướng cũng ngày càng tốt hơn. Dần dần, tôi có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác và có trí huệ tương ứng, khi giảng chân tướng, có thể khai mở những nút thắt trong tâm đối phương; có những người trước kia khuyên thoái không được, nay đã khuyên thoái được rồi, mọi người tiếp nhận chân tướng ngày càng tốt.

Có một tài xế taxi, sau khi tôi giảng chân tướng và thuyết phục anh thoái ĐCSTQ, lúc tôi chuẩn bị xuống xe, anh ta còn nói với tôi: “Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đối với tôi trong mấy tháng qua. Vừa rồi, những gì anh nói với tôi, tôi thấy rất dễ chịu, lần sau, nếu anh lại đi xe của tôi, tôi sẽ sẽ không tính tiền xe anh đâu.”

Viết đến đây, nghĩ lại con đường tu luyện của mình, tôi thấy thật cảm khái. Là một sinh mệnh, tôi thật may mắn biết bao khi đời này được tu trong Đại Pháp! Khi tôi thay đổi cách nghĩ vị tư vị kỷ, thực sự nghĩ cho người khác, chân chính đồng hóa với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ, tôi sẽ cảm nhận được sự vô tư, thản đãng, trí huệ và ung dung mà Sư phụ ban cho sinh mệnh tương lai, hoàn cảnh xung quanh tôi tất nhiên cũng được Sư phụ quy chính, triển hiện ra trạng thái mà Sư phụ giảng: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Chuyển Pháp Luân).

Cuối cùng, tôi nguyện cho tất cả các đệ tử Đại Pháp, trong thời gian còn lại không nhiều này, sẽ nỗ lực tinh tấn, đồng hóa với Đại Pháp, đem sự vô tư thuần chính mà bản thân tu được để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa, không phụ hồng ân của Sư phụ, không phụ sự phó thác của chúng sinh.

(Bài viết được trình bày tại Hội Giao lưu Tâm đắc Tu luyện của Đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục trên Minh Huệ lần thứ 19)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/7/451377.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/8/204646.html

Đăng ngày 01-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share