Bài viết của Tuyết Oánh, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 16-05-2022] Chồng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1997. Trước đó anh ấy đã phải chịu đựng chứng viêm đại tràng nghiêm trọng và có một khối u ở bụng. Trung y hay Tây y đều không trị khỏi. Tu luyện Pháp Luân Công được hai tháng thì bệnh liền khỏi, người cũng khởi tinh thần lên; khuôn mặt ủ rũ ngày xưa nay trở nên vui vẻ mỗi ngày. Nhìn thấy sự thay đổi thần kỳ của chồng, tôi cũng vì vậy mà bước vào tu luyện Đại Pháp vào năm 1998.

Chồng tôi làm công việc khai thác than tại mỏ. Anh ấy chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn yêu cầu bản thân, tại đơn vị chỉ cần ai đó không muốn làm việc gì thì anh ấy đều sẽ chủ động đi làm, luôn luôn dùng hết khả năng của bản thân để giúp đỡ người yếu hơn, có thể tiếp xúc với người nào thì anh ấy đều tận dụng giảng thanh chân tướng Đại Pháp.

Một ngày sáng sớm tháng 6 năm 2002, khi anh ấy quỳ trên khối đá để khai thác than, bởi vì vỉa than thấp nên chỉ có thể quỳ để lấy. Đột nhiên một khối đá rơi xuống đập trúng đầu của anh. 6-7 người tại xưởng lúc đó đến nâng hòn đá lên nhưng chẳng động đậy được. Bọn họ hô lớn “Một, hai, ba” để cùng nâng cũng không được. Người ở xưởng nói: “Có khi não của anh này đã bị vỡ rơi ra ngoài rồi”. Bỏ cuộc thôi! Hòn đá chẳng xê dịch đâu!

Nghe thấy người công nhân nói vậy, chồng tôi mới biết bản thân gặp chuyện. Anh ấy cảm thấy mình không thể động đậy được. Ngay lập tức, anh ấy nghĩ ra rằng bản thân tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có Sư phụ bảo hộ, không sao cả, không có chuyện gì cả nên tự mình dùng hết sức liền đứng dậy lên được. Kỳ thực, bản thân anh cũng không biết làm sao mà đứng lên được. Sau đó, anh biết rằng là Sư phụ đang bảo hộ mình, giúp mình đứng lên được.

Ngay khi anh đứng dậy, các công nhân trong xưởng đều bị dọa chạy đi mất, cho rằng linh hồn chồng tôi hiện lên. Chỉ có một chàng trai trẻ 18 tuổi không chạy, còn hỏi chồng tôi là: “Bác ơi! Có phải là bác đấy không?”. Chồng tôi trả lời: “Là bác. Không sao”. Bởi vì bình thường chồng tôi nói cho cậu ấy rất nhiều về sự thần kỳ của Đại Pháp và cậu ấy tin. Cậu ấy dẫn chồng tôi đến cái giếng.

Lãnh đạo mỏ than nhìn thấy chồng tôi đầu sưng, mặt mũi chảy máu nên muốn đưa đi viện nhưng anh nói không sao. Sau khi tôi đến bệnh viện, thì không nhận ra chồng tôi nữa. Bệnh viện chụp CT, 4 phần 5 hộp sọ bị gãy, dây thần kinh mặt bị tổn thương nghiêm trọng, màng xương của tai trái cũng bị tổn thương nghiêm trọng, nhãn cầu ở mắt trái bị kẹt ở khóe mắt và không thể động đậy, máu tụ 6mm ở sọ và da đầu, miệng và mũi vẫn còn chảy máu.

Bác sĩ yêu cầu lập tức cắt bỏ xương sọ, máu mới lưu thông trở lại, bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm đến mạng sống. Phẫu thuật chỉ có 1 phần 1000 hy vọng và bác sĩ để tôi ký tên bảo đảm. Tôi và chồng vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp, quyết định không làm phẫu thuật và nói với bác sĩ chính làm phẫu thuật về sự thần kỳ của Pháp Luân Công và suy nghĩ không làm phẫu thuật nữa. Đến buổi chiều, tôi và người thân đỡ chồng tôi đi vệ sinh thì anh đã tự đi được, mũi miệng không còn bị chảy máu và vết bầm 6mm trên sọ và da đầu cũng không còn nữa. Đến tối, chồng tôi có thể xuống sàn luyện công và ăn được một chút rồi.

Bác sĩ, ý tá, bệnh nhân và gia đình của họ đều được chứng kiện sự thần kỳ của Đại Pháp. Bác sĩ phẫu thuật chính nói: “Tôi đã làm trong lĩnh vực lâm sàng 30 năm nay nhưng chưa từng trải qua sự việc như này. Pháp Luân Công thật quá thần kỳ!”. Có bệnh nhân và gia đình họ cũng muốn học.

Đến ngày thứ ba, chúng tôi yêu cầu được về nhà. Lãnh đạo mỏ than chân thành nói: “Có Sư phụ các vị bảo hộ, chúng tôi đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, ở lại thêm vài ngày nữa để quan sát chút”. Bảy ngày, chúng tôi đã về nhà.

Được nửa tháng, tôi và chồng đi bộ đến khu mỏ. Khi đó, lãnh đạo mở cuộc họp nói: “Sau này đối với các học viên Pháp Luân Công đến làm việc sẽ không giới hạn độ tuổi nữa. Bao nhiêu tuổi cũng đều được”. Chúng tôi về nhà học Pháp luyện công hai tháng, thân thể chồng tôi đã hồi phục hoàn toàn và có thể xách một bao cát lên tầng bảy.

Theo lời kể của những người thợ mỏ, lúc đó người phụ trách quản lý đội của chồng tôi không tin vào sự thần kỳ của Đại Pháp. Anh ấy cho rằng đầu của chồng tôi nhất định đã rơi xuống hố đá rồi, không còn gì để vỡ nữa. Anh ấy còn tự mình tìm đến địa điểm mà chồng tôi xảy ra chuyện để xem. Không có hố đá, mặt đất toàn đá phẳng, hòn đá rơi xuống ước chừng dài khoảng một mét, rộng gần một mét và dày nửa mét. Anh ấy kinh ngạc nói: “Ngay cả miếng sắt cũng bị gẫy cong chứ đừng nói đến đầu người! Pháp Luân Công đúng là Thần công!”.

Hơn hai mươi năm trôi qua, chúng tôi vẫn luôn đắm mình trong Pháp quang của Sư phụ, cảm ân Sư phụ từ bi bảo hộ và cứu độ. Đệ tử duy chỉ có tu tốt bản thân, dụng tâm cứu nhiều người hơn nữa. Đệ tử khấu bái Sư ân!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán:https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/5/16/442187.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/17/201333.html

Đăng ngày 15-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share