Được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Washington DC năm 2011

[MINH HUỆ 23-07-2011] Kể từ khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên cho đến nay đã được 15 năm. Tôi bắt đầu tu luyện vào tháng 7 năm 1996. Chính Pháp bắt đầu vào năm 1999. Trong gần mười năm, việc tu luyện của tôi gắn liền với công việc tại thời báo Đại Kỷ Nguyên. Nhìn lại, tôi cảm nhận được từ trong tâm mình, thậm chí trước khi bước vào con đường tu luyện này là các học viên đã và đang là một chỉnh thể. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm và sự hiểu biết của tôi với các bạn đồng tu, để chúng ta có thể khích lệ lẫn nhau.

Cuối năm 2000, một số học viên từ Sydney đã gặp một đồng tu đến từ Mỹ trong Pháp hội tại Đài Loan. Đây là lần đầu tiên tôi đã nghe thấy ba chữ tiếng Trung “Thời báo Đại Kỷ Nguyên (Da Ji Yuan).” Chúng tôi đã muốn thành lập một kênh truyền thông riêng của chúng tôi và rất vui mừng về suy nghĩ này. Tôi trở về Sydney sớm hơn so với các bạn đồng tu. Trên đường trở về, tôi nhận được một bản sao của tờ báo Đại Kỷ Nguyên, được gửi từ Mỹ bởi một đồng tu tại đó. Tôi không thể chờ đợi mà đã thảo luận ngay về vấn đề này với các bạn đồng tu. Một học viên và tôi đã đến các cơ quan có thẩm quyền để đăng ký một công ty dưới tên “Thời báo Đại Kỷ Nguyên.” (The Epoch Times)

Tôi nhận ra rằng tôi có thể không chỉ tiến hành công việc cho tờ báo dựa trên trí huệ và tâm tính của mình. Tất cả chúng tôi đều gánh vác một công việc khác nhau, nhưng tất cả mọi người đã rất nhiệt tình để bắt đầu làm việc cho tờ báo. Bản thân tôi chưa sẵn sàng dấn thân trong việc thành lập tờ báo, vì vậy tôi lánh ra ngoài. Có quá nhiều dự án Đại Pháp, đến mức tôi không thấy cần thiết phải tham gia. Tuy nhiên, vào tháng 2 năm 2001, khi tôi nhìn thấy số đầu tiên của tờ báo Đại Kỷ Nguyên chính thức phát hành tại Sydney, tôi cảm thấy hối tiếc trong tâm mình và trải nghiệm một cảm giác không thể mô tả thành lời. Tôi biết rằng việc xin tự rút khỏi nhiệm vụ là sai và các bạn đồng tu đã phải làm thay phần việc của tôi. Tôi biết rằng tôi đã có những thiếu sót và phải nhìn vào bên trong. Thực sự tôi đã phát hiện ra tôi rất ích kỷ. Tôi không thể từ bỏ công việc thường ngày. Tôi đã sợ không được trả lương, và lo lắng về những khó khăn liên quan tới sự xê dịch như vậy.

Tôi bị mất việc vào năm 2002, vì vậy tôi đã bắt đầu bán quảng cáo cho thời báo Đại Kỷ Nguyên. Tôi đã bán được quảng cáo đầu tiên vào ngày đầu! Trên thực tế, chính Sư Phụ đã khuyến khích tôi, bởi vì Ngài nhìn thấy con đường tu luyện của tôi rất rõ ràng. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi đi bán hàng ở Trung Quốc. Ở Úc, công việc đầu tiên của tôi là việc bán quảng cáo cho một tờ báo Trung Quốc tại Sydney. Tôi không lạ lẫm gì việc bán hàng quảng cáo trên báo. Tôi cảm thấy rằng việc bán những quảng cáo đều được an bài bởi Pháp. Đáng lẽ tôi nên bán quảng cáo cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên ngay từ ngày tờ báo được thành lập.

Bởi vì tôi từ bỏ cơ hội ban đầu, khi tôi thực sự bán quảng cáo cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên, tâm của tôi rất tĩnh và hòa ái. Tôi cảm nhận rằng tôi đã thực sự tìm thấy đúng công việc của mình. Lý do là: Thứ nhất, công việc và tu luyện được gắn kết rất chặt chẽ. Mỗi đồng có được từ việc bán quảng cáo đã thiết lập uy đức của tôi. Nó cũng giải quyết nhu cầu kiếm sống của tôi. Thứ hai, thời gian làm việc rất linh hoạt, vì vậy tôi có thể tham gia các hoạt động Đại Pháp mà không cần phải xin nghỉ phép. Thứ ba, tôi có thể gặp gỡ rất nhiều người, tìm khách hàng mới mỗi ngày, và kết bạn với nhiều người. Tôi có thể trò chuyện và giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho những người từ các nền văn hóa khác nhau, và những người có tâm tính khác nhau. Trong suốt những năm này, nhiều khách hàng của tôi đã thiết lập số mệnh của họ với Thời báo Đại Kỷ Nguyên và với Đại Pháp thông qua tôi. Nhiều người trong số họ đã thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những tổ chức liên đới của nó và xem các buổi biểu diễn của Đoàn nghệ thuật Thần Vận.

Ví dụ, tôi có một khách hàng từ Hồng Kông. Ông đã bị mất tài sản trị giá hàng trăm triệu nhân dân tệ trong thời gian khủng hoảng tài chính vào những năm 1990 ở Hồng Kông. Ông gần như định tự tử, nhưng sau đó đã quyết định nhập cư vào Úc. Khi tôi gặp ông, ông đã có một cửa hàng thiết bị nhỏ. Tôi mời ông đưa ra một quảng cáo, nhưng ông do dự bởi vì một số sản phẩm của mình được nhập khẩu từ Trung Quốc. Sau đó tôi khuyến khích ông thử một lần, vì nó sẽ không ảnh hưởng đến việc quay về Trung Quốc của ông. Vì thế, ông ấy đã hứa sẽ đăng một quảng cáo trong bốn tuần ở Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Quyết định này đã không có ảnh hưởng xấu tới chuyến đi Trung Quốc của ông, vì vậy ông đã ký hợp đồng một năm.

Sau đó tôi mời ông hỗ trợ một hoạt động vào ngày Pháp Luân Đại Pháp và chương trình cứu trợ trẻ mồ côi. Nhờ có tình bằng hữu, ông đã ủng hộ vài trăm nhân dân tệ. Ngay lập tức sau đó, ông đã thắng một vụ kiện đất đai, mà vụ này ông đã giao dịch ở một quốc gia Đông Nam Á trong một thời gian dài. Ông đã nhận mảnh đất trị giá khoảng 10.000.000 nhân dân tệ. Ông cũng thu xếp được hàng chục tỷ nhân dân tệ đầu tư vào một ngân hàng và chính quyền địa phương Úc, kiếm được một khoản hoa hồng hàng chục triệu đô la Úc. Ông nói với tôi rằng tôi đã mang lại may mắn cho ông, vì vậy ông sẽ tiếp tục cộng tác với tôi lần này tới lần khác. Tôi nói, “Bởi vì ông chọn công việc ủng hộ Đại Pháp khi Đại Pháp đang bị bức hại, thậm chí chỉ là vài trăm nhân dân tệ, ông đã được phúc báo.” Hành động của chúng tôi có vẻ như không có gì khác thường, nhưng chúng đều có ảnh hưởng rất lớn đến cứu độ chúng sinh. Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy những gì xảy ra trên trái đất này, nhưng chúng ta không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ở các không gian khác. Điều này là ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.

Một số người nói rằng các bán quảng cáo rất là khó khăn và tôi phải thừa nhận rằng tôi đã có một vài trải nghiệm xấu. Tuy nhiên, bán quảng cáo và liên lạc với mọi người đó là những việc tôi làm rất tốt. Tôi không phải là kẻ hèn nhát, cũng không thiếu tự tin, những phẩm chất mà một nhân viên bán hàng hàng ngày cần phải có. Ngược lại, tôi dàn xếp tất cả những gì đang diễn ra một cách dễ dàng. Tôi làm những gì tôi có thể làm mà không cần lo lắng. Tất cả đều đến một cách tự nhiên. Trên thực tế thành tích của tôi chỉ ở mức trung bình.

Con đường mà một người tu luyện đang đi không thể lúc nào cũng bằng phẳng. Ban đầu, một số nhà quản lý và chủ doanh nghiệp mời tôi làm việc cho họ. Họ hỏi tôi kiếm được bao nhiêu tại Thời báo Đại Kỷ Nguyên và gợi ý bao nhiêu tiền tôi có thể kiếm nếu tôi làm việc cho họ. Thông thường tôi từ chối rất lịch sự. Một lần, người chủ của một công ty bất động sản, nơi tôi đã làm việc gọi cho tôi. Ông đang dự tính mở một chi nhánh ở Queensland và hy vọng sẽ thuê tôi làm quản lý chi nhánh. Ông đề nghị một mức lương rất cao, một chiếc xe hơi, và chỗ ở miễn phí. Ông thậm chí còn hứa rằng tôi có thể tham dự hoạt động Đại Pháp ở nước ngoài hai lần một năm. Kể từ khi tôi làm việc cho ông ta, ông biết tôi thường đi ra nước ngoài để tham gia các cuộc họp và hoạt động của Đại Pháp. Tâm trí của tôi bị ảnh hưởng, nhưng chỉ trong một vài phút. Sau đó tôi nghĩ, “Làm thế nào mà người thường biết ước muốn của tôi và đọc được tâm của tôi?” Sau đó tôi đã vượt qua được cám dỗ về công việc.

Những khảo nghiệm tâm tính giữa các học viên Đại Pháp thực sự là kích động tâm can. Năm 2004, điều phối viên chính và tôi đã bất đồng ý kiến về việc bán hay phát báo miễn phí, chúng tôi tranh luận rất nhiều. Một ngày nọ, chúng tôi đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa. Tôi đã rất thất vọng vào thời điểm đó. Tôi không thấy bất kỳ niềm hy vọng nào cho chúng tôi, vì vậy tôi muốn từ bỏ. Tôi bắt đầu tìm kiếm một công việc một cách lặng lẽ. Ở Parramatta, tôi tìm thấy một đại lý bất động sản. Sau khi người đứng đầu văn phòng nhìn thấy tôi, ông ấy đã rất thân thiện. Cộng tác của ông ấy vừa nghỉ làm và ông đang tìm kiếm một cộng tác viên mới. Tôi thực sự không có bất kỳ kinh nghiệm gì về việc bán nhà tại Úc, nhưng ông nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một nhân viên bán bất động sản giỏi. Ông muốn thuê tôi, trả cho tôi một mức lương cơ bản, và cung cấp một khoản trợ cấp xe và cổ phần trong công ty.

Sau khi tôi trở lại văn phòng của báo Đại Kỷ Nguyên, tôi bình tĩnh lại và sau đó tôi đã tìm thấy nhiều chấp trước của tôi. Tôi đã có tâm tật đố mạnh mẽ, do đó, tôi đã tranh luận và tuyên bố rằng tôi đã đúng và cô ấy đã sai. Ngôn từ căng thẳng làm cho cuộc xung đột trầm trọng hơn. Nếu điều phối viên thực sự đã không làm tốt, liệu có còn hy vọng không? Sư phụ đang ở đâu? Sức mạnh của Đại Pháp đang ở đâu? Làm thế nào tôi có thể khắc phục mối quan hệ của tôi với điều phối viên? Tại sao việc tu luyện của điều phối viên lại có ảnh hưởng đến việc tu luyện của tôi? Tôi đã tu luyện cho ai? Ai sẽ vui mừng, Sư phụ hay tà ác, nếu tôi rời khỏi Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Khi chúng ta gặp phải những khảo nghiệm, sự ích kỷ và giận dữ đôi khi tạo ra suy nghĩ sai lầm, khiến chúng ta từ bỏ công việc trong tầm tay. Sau đó, cựu thế lực an bài cơ hội để tạo ra một con đường khác, tạo cho chúng ta cảm thấy rất tự nhiên và thỏa mãn. Mong muốn này sau đó sẽ làm cho chúng ta lạc đường. Cái giá để quay trở lại là cực lớn, ngay cả khi chúng ta có thể tháo gỡ và quay lại. Sau khi tôi hiểu ra tất cả những điều này, tôi đã từ chối lời mời làm việc như một nhân viên bất động sản và tiếp tục làm nhân viên bán hàng cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Tâm của tôi tôi đã tĩnh lại. Từ đó, can nhiễu giảm đi.

Cho dù khổ nạn trong sự tu luyện cá nhân của tôi có lớn thế nào, nó không làm ảnh hưởng đến quyết tâm của tôi vững bước tiếp tục đi trên con đường tu luyện. Sự kiên trì này giúp tôi vượt qua những khảo nghiệm lớn và khổ nạn trong tu luyện, đề cao bản thân trong môi trường Pháp Luân Đại Pháp.

Tháng 9 năm 2009, tôi nghe Sư phụ giảng Pháp cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên tại Hoa Kỳ. Một câu Sư Phụ nói vang dội trong tâm trí của tôi như sấm và nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu. Tôi tự hỏi, “Tôi đặt tâm của tôi vào Thời báo Đại Kỷ Nguyên?” Tôi hiểu rõ rằng làm việc cho Thời báo Đại Kỷ nguyên là sự lựa chọn tốt nhất cho việc tu luyện. Nó tốt cho tu luyện của tôi và giúp tôi kiếm sống. Tất cả mọi thứ là do mình. Tôi đã không xem xét bằng cách nào để thực sự làm cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên trở thành một tờ báo tốt. Tôi nghĩ rằng nó không liên quan đến tôi và vượt xa khả năng của tôi. Khi trở về Úc, tôi nhớ một đồng tu làm việc cho Thời báo Đại kỷ nguyên nói rằng, “Cho dù điều phối viên của Thời báo Đại Kỷ Nguyên là ai đi chăng nữa, chúng ta phải đặt tâm của chúng ta vào nó và làm mọi việc thật tốt.” Tư tưởng này thật trong sáng. Nó nảy sinh nhờ sự dẫn dắt của Sư phụ, tâm từ bi bao la của Ngài, và quyền năng của Đại Pháp. Tuy nhiên, tại sao tôi giữ suy nghĩ này sau khi tôi đã làm việc cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên sau nhiều năm như vậy? Điều này cho thấy tâm tính của tôi và ngộ tính còn cách xa so với yêu cầu của Sư Phụ để Sư Phụ phải chỉ cho tôi chú ý tới vấn đề của mình.

Tôi giữ cương vị người quản lý bộ phận bán hàng kể từ năm ngoái. Trên thực tế, ngay từ đầu, tôi không muốn làm người quản lý. Có rất nhiều lý do. Đầu tiên, nó liên quan đến tính cách của tôi, tôi muốn được tự do và không dính líu với những vấn đề của người khác. Tôi không thích quản lý những người khác hoặc bị quản lý. Thứ hai, tôi thấy rằng mối quan hệ giữa các đồng tu đôi khi rất khó để giải quyết. Không ai chịu nghe ai cả. Nhiều điều phối viên Đại Pháp đã bạc nghĩa, và việc tu luyện dễ bị ảnh hưởng bởi những cuộc xung đột. Thứ ba, với cương vị là một quản lý bán hàng, tôi phải dành rất nhiều thời gian giúp đỡ những người khác bán hàng, cũng như để tâm tới nhiệm vụ quản lý. Điều này ảnh hưởng đến thành tích bán hàng của tôi. Nhưng sau đó một ý nghĩ xuất hiện, một số điều phối viên tại trụ sở Thời báo Đại Kỷ Nguyên thực sự gây ấn tượng cho tôi. Họ phải đối mặt với công tác điều phối rất mệt mỏi, phải làm việc với rất nhiều học viên trên toàn thế giới, nhưng họ dám đảm nhiệm công việc này. Tại sao tôi không thể đảm nhận nó?

Trên thực tế, sau khi đảm nhận vị trí quản lí bán hàng, tôi nhận ra một số điều tôi đã không nhìn thấy từ trước. Tôi muốn mọi việc diễn ra theo ý mình và không muốn tha thứ cho những người khác. Chính điều này đã làm cho công việc khó khăn hơn. Tôi đã không bàn bạc kỹ lưỡng trước khi tôi thực hiện một quyết định và công bố nó. Điều này tạo ra những bất đồng và khoảng cách giữa chúng tôi. Ngoài ra, bực mình và nói năng theo cảm tính là những điều các đồng tu khó chấp nhận. Đối với một học viên thông thường, mức độ tâm tính thấp có lẽ chỉ ảnh hưởng đến anh ta. Là điều phối viên, tất cả mọi người đang nhìn vào bạn. Chỉ sau đó tôi mới nhận ra tầm quan trọng của việc suy nghĩ trước khi nói và làm việc gì, và ý muốn “làm việc theo ý mình” của tôi có thể mang lại sự hiểu lầm như thế nào.

Khi làm việc trong một dự án, điều phối viên yêu cầu mỗi người làm phần việc của họ, chỉ là phần việc được giao. Tuy nhiên, luôn có những người không sẵn sàng hợp tác và làm những gì được yêu cầu. Thái độ này tạo ra những vấn đề cho người khác. Đôi khi tôi đã giúp những người bán hàng và cũng đã đảm nhận một số nhiệm vụ quản lý. Khối lượng công việc nhiều hơn trước, và tôi đã có những suy nghĩ tiêu cực và bất ngờ khi các đồng tu vẫn không hài lòng. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng cư xử này là rất tệ khi gặp khách hàng và cố gắng để bán quảng cáo. Đây cũng là một kẽ hở cho tà ác lợi dụng. Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức mình để ngăn chặn bất kỳ thái độ không tốt nào. Tôi hiểu rằng là một điều phối viên, một học viên Đại Pháp không nên phát triển tâm chấp trước thỏa mãn. Nó giúp nâng cao tâm tính và trí huệ của người đó.

Năm ngoái, mặc dù tôi đảm nhiệm công việc giám sát nhiều hơn, tôi đã nhận ra rằng tôi có thể đạt được nhiều hơn so với những năm trước. Tính nhỏ nhoi và ích kỷ của tôi đã cản trở việc thăng tiến trong tu luyện. Khi một người đề cao, họ thực sự chứng thực được sức mạnh của Đại Pháp. Thời báo Đại Kỷ Nguyên sẽ trở thành phương tiện truyền thông số một trên thế giới. Vì vậy, những gì chúng ta đạt được hôm nay và trong tương lai sẽ yêu cầu chúng ta vượt qua nhiều khó khăn, nhưng chúng ta nhất định sẽ thành công.

Cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/23/同大纪元风雨十年行-244304.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/8/4/127205.html
Đăng ngày 23-8-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share