Bài viết của Tranh Trúc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 28-03-2022] Một ngày trong năm 2015, tôi đã đặt một chiếc taxi để đi ra ngoài vào sáng sớm hôm sau. Sáu đồng tu và tôi cần thực hiện chuyến đi đến một nơi xa. Khi chúng tôi đến địa điểm đã định vào trước 6 giờ sáng, tài xế xe taxi, anh Li Yiming (hoá danh) đã đứng đợi chúng tôi sẵn. Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh, một quân nhân tốt bụng hơn 40 tuổi.
Đó là một chuyến đi dài. Trên đường đi, chúng tôi nói chuyện với anh Li về đạo đức xã hội tuột dốc và việc tham nhũng của các quan chức Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Anh ấy đã kể cho chúng tôi trải nghiệm của chính bản thân anh.
“Cách đây vài năm, một người đàn ông trung niên bắt xe taxi của tôi để đến một thành phố khác. Người đàn ông ăn mặc lịch thiệp và không ai có thể nói anh ta là người xấu được. Sau khi chúng tôi đến nơi, một vài người đàn ông cao lớn đã lôi tôi ra xe rồi đưa tôi vào một căn phòng. Họ đánh tôi và cố gắng tống tiền tôi 100.000 Nhân dân tệ. Họ đe dọa sẽ giết tôi nếu tôi không đưa tiền cho họ. Tôi bảo họ tôi không có nhiều đến thế nên họ đã đánh tôi thêm một trận. Sau đó, họ đòi 20.000 tệ và tôi bảo họ tôi chỉ có 7.000 tệ. Họ lại đánh tôi và buộc tôi gọi điện cho gia đình chuyển tiền cho họ ngay lập tức. Sau khi nhận được tiền thì toán cướp mới thả tôi ra”.
Khi chúng tôi nói về sự tham nhũng và bất công của chính quyền, anh ấy biết rõ điều đó: “Cách đây không lâu, một phó thị trưởng của một thành phố địa phương đã bị điều tra và trừng phạt vì sở hữu hơn 30 căn hộ và hơn một chục tình nhân”.
“Đảng Cộng sản Trung Quốc lúc nào cũng lừa dối người dân”, anh ấy tiếp tục. “Mấy năm trước, một nhà máy địa phương bị nổ và có khoảng 60 người thiệt mạng. Để che đậy vụ việc, chính quyền địa phương đã đưa cảnh sát vũ trang tới bao quanh nhà máy vào ban đêm, và không ai được phép bước vào. Một người đàn ông phụ trách việc dọn dẹp nói anh ấy đã nhặt được ít nhất 30 chân người, trong khi số người chết được công bố chỉ có hai người. Hai cậu thanh niên trẻ khác đã đăng trên Internet số người tử vong thực tế là 60. Họ bị bắt và buộc phải nhận tội trên TV và nói rằng chỉ có hai người chết”.
“Trong một vụ tai nạn xe hơi lớn ở địa phương, có hơn một chục người chết nhưng chính quyền lại thông báo là không có ai thiệt mạng. Rất nhiều người biết rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc là tà ác và bạo lực”.
Chúng tôi nói với anh ấy về Pháp Luân Công và việc ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công hơn 22 năm mà không có cơ sở pháp lý. Anh ấy nói: “Tôi biết. Có một học viên Pháp Luân Công sống ở làng tôi. Cô ấy là một người rất thiện lương và luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác”.
Chúng tôi bảo anh ấy rằng vì ĐCSTQ là tà linh, anh ấy không nên là thành viên của nó. Chúng tôi kêu gọi anh ấy thoái ĐCSTQ để tránh chịu trách nhiệm liên đới khi Trời diệt Trung Cộng vì những tội ác nó đã gây ra cho những người vô tội chẳng hạn các học viên Pháp Luân Công. Anh ấy đồng ý ngay: “Tôi là đảng viên. Hãy giúp tôi thoái đảng bằng tên thật. Xin hãy giúp cho người nhà của tôi cũng được thoái đảng”. Anh ấy đưa chúng tôi tên của cha, vợ, và các con của anh. Chúng tôi bảo anh ấy chính họ phải đồng ý thoái thì mới được, nếu không cũng không tính.
Sau khi xe chạy đến nơi, chúng tôi làm việc cần làm và anh ấy đi ăn trưa. Sau khi chúng tôi xong việc, anh ấy quay lại đón và chở chúng tôi về. Anh ấy mua cho chúng tôi một trái dưa hấu vì trời rất nóng bức.
Lần tiếp theo, khi chúng tôi đặt xe của anh ấy, anh ấy dẫn theo vợ con đến để xác nhận họ muốn thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó (Đoàn và Đội). Chúng tôi đã có buổi trò chuyện vui vẻ với gia đình anh ấy.
Kể từ đó, tôi luôn đi xe của anh ấy mỗi khi cần đi taxi. Anh ấy nói: “Tôi khâm phục các bạn vì đã luôn hy sinh bản thân mà không hề đòi hỏi bất kể điều gì [ý anh ấy là các học viên chúng tôi đã dành thời gian và tiền bạc để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại]. Tôi sẽ học hỏi từ các bạn”.
“Cảm ơn các bạn. Tôi luôn có rất nhiều cuốc đặt xe trong những năm gần đây trong khi các tài xế khác phải lo tìm khách”.
Tôi bảo anh ấy rằng tôi tin rằng tất cả chúng ta đều được Pháp Luân Công ban phúc: “Anh có dũng khí lên tiếng cho Pháp Luân Công và giúp đỡ các học viên, những người đang gặp khó khăn. Anh sẽ đắc phúc báo”.
Anh ấy trả lời: “Đó là việc tôi nên làm. Bất cứ khi nào bạn cần taxi, cứ gọi điện cho tôi nhé”.
Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy, anh ấy bảo tôi: “Tôi đã chuyển tới nhà mới trong một khu dân cư sang trọng. Chúng tôi có câu lạc bộ trong khu dân cư, mọi người có thể đến chơi cờ vua hoặc chơi bài. Ai sống ở đó cũng biết ĐCSTQ là tà ác và việc giết người của nó. Chúng tôi đang đợi ngày ĐCSTQ sụp đổ“.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/28/439952.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/24/200032.html
Đăng ngày 13-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.