Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-08-2011] Trước khi về hưu, nơi làm việc của tôi là một địa điểm giảng chân tướng lý tưởng. Tôi thường so sánh nó với những trung tâm thoái đảng tại New York và Los Angeles. Mỗi ngày tôi có thể thuyết phục hàng chục người thoái ĐCSTQ. Trong quãng thời gian đó, tôi cảm thấy tôi thật sự là một phần của Pháp, và cảm thấy rất hạnh phúc. Khi tôi về hưu vào năm 2009, tôi than thở về việc mất đi cơ hội để giảng chân tướng này. Lời nói của một học viên đã thức tỉnh tôi, “Nếu chị thật sự được đúc bằng vàng, chị sẽ có thể tỏa sáng tại bất cứ nơi đâu!” Tôi đã thay đổi tâm mình và quyết định bước đi tốt trên con đường tu luyện của mình.

Trong suốt quá trình tu luyện, tôi đã trải qua rất nhiều ma nạn. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ cách mình đã vượt qua khảo nghiệm đối với chấp trước vào tình thân quyến và làm tốt ba việc.

Khảo nghiệm tình cảm thân quyến

Trước đây, khi tôi tập trung vào việc giảng chân tướng tại nơi làm việc, thì về cơ bản tôi không gặp khảo nghiệm tâm tính nào lớn. Sau khi nghỉ hưu, tôi cần phải chăm sóc mẹ chồng đã ngoài 80 tuổi của tôi, cũng như đứa cháu trai 6 tuổi của tôi. Tôi làm tất cả công việc nhà và dạy mẹ chồng tôi các bài tập Pháp Luân Công. Tôi dạy bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi cũng dạy cho cháu trai tôi học thuộc các bài thơ trong Hồng Ngâm. Nó có thể đọc thuộc hơn 60 bài thơ của Sư phụ.

Đột nhiên vào một ngày, tất cả mọi người trong gia đình tôi phản đối việc tôi luyện công, như thể họ đang bị chi phối bởi các thế lực ngoại lai. Họ nói rằng tôi sẽ hủy hoại gia đình của chúng tôi. Họ cố ép tôi từ bỏ tu luyện. Lúc đó, tôi đã nói rằng tôi thà ly hôn chồng và cắt đứt mối quan hệ với các con chứ nhất định không từ bỏ tu luyện. Tôi thấy mình rất kiên định. Sau đó, tôi nhận ra rằng điều đó chính là đã vô ý mà bước đi trên con đường mà cựu thế lực an bài.

Những ngày sau đó, người thân trong gia đình giám sát tôi chặt chẽ nhằm ngăn cản tôi giảng chân tướng, học Pháp và phát chính niệm. Tôi bị mất tự do. Tôi bị mất liên lạc với các đồng tu. Tôi đã không còn môi trường để tu luyện nữa. Tôi phải chịu nỗi đau to lớn. Tôi phải thức dậy lúc nửa đêm để có thể học Pháp. Dần dần, tôi tĩnh tâm lại và nhìn vào trong: đây không phải là con đường do Sư phụ an bài. Vậy thì tôi đã làm sai điều gì mà khiến cho tất cả mọi người trong gia đình tôi chống lại tôi?

Tôi tìm ra những chấp trước như tâm tranh đấu, tâm hiển thị, và tâm lo sợ bị thiệt thòi. Sau khi tôi suy nghĩ thông suốt, tôi nhận ra rằng tôi phải làm những việc nên làm và phải học Pháp, bởi vì Pháp có thể phá trừ mọi chấp trước và khiến tôi tinh tấn. Bởi vì tôi đã không vượt qua khảo nghiệm này được tốt, khảo nghiệm tiếp theo đến ngay lập tức. Do áp lực từ chế độ Cộng sản Trung Quốc, các con tôi sợ rằng tôi sẽ làm hỏng tương lai của chúng, và coi tôi như kẻ thù. Chúng nhốt tôi trong phòng và buộc tôi từ bỏ tu luyện. Chúng đe dọa rằng sẽ đốt ảnh Sư phụ và các sách Đại Pháp.

Với kinh nghiệm từ chuyện vừa rồi, tôi quyết định rằng bất kể chúng làm gì, thì cũng không lay động được tâm của tôi và tôi sẽ không tranh luận với chúng. Tôi chỉ nói một cách bình tĩnh, “Nếu mẹ tu luyện, mẹ có thể có một thân thể khỏe mạnh và trở thành một người tốt. Việc mẹ cải thiện sức khỏe và tinh thần có gì sai chứ?” Trước sự ngạc nhiên của tôi, cách cư xử bình tĩnh của tôi đã làm cho con rể tôi cáu giận. Nó chỉ vào mặt tôi và nói, “Bà không cần phải khỏe mạnh làm gì. Tại sao bà lại muốn sống lâu cơ chứ?” Tôi không thể chịu đựng được nữa. Mặc cho tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi vẫn không thể giữ cho tâm mình bất động, và tôi đã nói một số điều không đúng. Tôi rất buồn và thất vọng vì có một đứa con như thế này. Tôi dành cả đời mình để chăm sóc chúng, nhưng chúng lại đối xử với tôi quá tệ bạc. Tôi đã rất đau lòng.

Vào khoảnh khắc đó, lời giảng của Sư phụ đến với tôi. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng,

Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nuốt nước mắt và không muốn nghĩ nhiều về việc mà những đứa con của tôi đã làm. Sự thực là tôi đã không vượt quan này được tốt, vì vào lúc đó, tâm tính của tôi đã ngang với một người thường. Tôi hướng nội và tìm thấy được rằng tôi thường tập trung chú ý vào bản thân. Tôi chỉ muốn thay đổi người khác chứ không muốn thay đổi bản thân. Thêm nữa, tôi có quá nhiều tình cảm: yêu quý những đứa con, yêu quý chồng của tôi, và vân vân. Những cảm xúc này khá là mạnh. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng một khi tôi đạt viên mãn, tôi sẽ bỏ chúng lại, và tôi cảm thấy có lỗi với chúng và thậm chí là tôi đã nợ chúng thứ gì đó. Tôi đã thật sự lẫn lộn! Cảm xúc của người thường là thứ nhơ nhớp và kém tin cậy nhất. Chẳng phải là những chấp trước của tôi đã gây ra những việc xảy ra gần đây hay sao? Bởi vì tôi đã không tu luyện tốt, tà ác có thể lợi dụng những sơ hở của tôi và làm cho những người trong gia đình tôi phạm tội chống lại Đại Pháp. Tôi cảm thấy thật hổ thẹn.

Trong một thời gian dài, tôi đã chú ý đến bản thân để có được sự giác ngộ tốt. Mặc dù tôi bắt đầu tu luyện tương đối muộn, tôi nghĩ rằng tôi đã tu luyện tốt và đã giảng chân tướng cho rất nhiều người. Tôi đã có những chấp trước ẩn dấu vào tâm hiển thị và tâm hoan hỷ. Kỳ thực nếu không phải là Sư Phụ [bảo hộ], tôi có thể làm được gì? Sư phụ đã làm tất cả. Tôi càng hướng nội, thì tôi càng nhận ra mình đã đi sai đường xa đến chừng nào. Tôi quy chính lại lời nói và hành động của bản thân. Thông qua đó, tôi đã nhận thức được tôi cần phải tu luyện nhiều hơn nữa. Tôi không hề hận những người trong gia đình tôi. Họ đã cho tôi một cơ hội để đề cao tâm tính, và tôi cần phải đối đãi với họ bằng từ bi.

Học Pháp thật tốt, tu luyện bản thân một cách vững chắc

Thông qua việc hướng nội, tôi tìm thấy những thiếu sót của bản thân. Tôi chính lại chúng ngay lập tức và tận dụng mọi cơ hội để học Pháp. Vào buổi sáng, tôi học một chương trong Chuyển Pháp Luân. Vào buổi chiều, tôi đọc những kinh văn gần đây của Sư phụ. Ở giữa khoảng đó, tôi có thời gian để chăm lo các việc trong nhà. Mặc dù tôi rất bận rộn, tôi cảm thấy cảnh giới của tôi được thăng hoa.

Tuy nhiên, chừng đó còn xa mới đến được yêu cầu của Sư phụ. Sư phụ đã giảng,

“Họ cần đề cao công của mình hơn nữa, thì [khi ấy] các mâu thuẫn kia cũng đột nhiên xuất hiện, chính là để họ liên tục đề cao tâm tính.” (Bài giảng thứ tư,Chuyển Pháp Luân)

Một lượng lớn khổ nạn theo ngay sau đó. Vào một tối nọ, chồng tôi đi ăn tối với một vài người bạn. Một trong số họ đã chết ngay sáng hôm sau. Gia đình ông ấy đe dọa sẽ đưa thi thể đến đồn cảnh sát. Chồng tôi đã bị đình chỉ công việc. Thảm họa bất ngờ này đã làm cho gia đình tôi bị sốc. Gia đình người chết đã yêu cầu chồng tôi và những người khác trong buổi ăn tối đó mỗi người phải trả cho họ 40,000 nhân dân tệ. Một người trong số họ không có công việc làm và không thể gánh nổi việc chi trả khoản tiền lớn như thế. Tình hình thật là hỗn độn.

Tôi xem xét vấn đề đó từ quan điểm của Pháp. Không phải là ngẫu nhiên mà tôi gặp phải chuyện này. Tôi nhận ra đầu tiên có lẽ là chúng tôi đã từng mắc nợ gia đình đó một số tiền trong những đời trước; hiển nhiên là chúng tôi cần phải trả lại nó. Thứ nữa là, vấn đề này trực tiếp nhắm vào tâm tính của tôi. Pháp lý trong tam giới là phản đảo lại với Pháp lý trên thiên thượng. Những gì mà người thường cho là xấu có thể là điều tốt đối với người tu luyện. Sư phụ không chỉ chăm lo cho chúng ta, mà Ngài còn chăm sóc cho người thân trong gia đình chúng ta. Ngài sẽ không để cho gia đình của tôi chịu đựng những điều đau khổ mà họ không xứng đáng phải chịu. Có lẽ tất cả những điều này xảy ra để loại bỏ chấp trước vào tiền bạc của tôi và chuyển hóa nghiệp lực của tôi. Chúng tôi có lẽ đã nợ một lượng lớn nghiệp lực. Việc trả lại chúng không phải là việc tốt sao?

Tôi tự nhủ với bản thân hãy vượt qua khảo nghiệm tâm tính lần này cho thật tốt. Tôi đã sử dụng chính niệm của người tu luyện và không sử dụng những chấp trước người thường để xử lý vấn đề. Thay vì trách móc chồng mình, tôi đã vận dụng Pháp để hướng anh ấy và truyền những tư tưởng tốt cho anh ấy. Tôi giải thích cho anh ấy Pháp lý “Bất thất bất đắc.” Cuối cùng, các thành viên trong gia đình tôi đã đạt được sự đồng thuận. Ngoài việc chi trả 40,000 nhân dân tệ, chúng tôi còn chi trả 40,000 nhân dân tệ cho một gia đình không có khả năng chi trả. Khi thi thể được hỏa táng, con rể tôi còn đưa cho gia đình người chết 500 nhân dân tệ để bày tỏ lời chia buồn của chúng tôi. Gia đình đó đã rất xúc động. Họ đã đặc biệt đến nơi làm việc của chồng tôi, thỉnh cầu họ đừng gây khó khăn cho chồng tôi. Họ cũng thừa nhận rằng người đã chết đã từng có tiền sử bị bệnh tim. Tôi rất vui vì chúng tôi đã vượt qua khảo nghiệm này.

Trên con đường tu luyện, tôi đã gặp rất nhiều khảo nghiệm, lớn cũng có mà nhỏ cũng có. Tôi đã không thể bước đi cho đến ngày hôm nay nếu như không có sự cứu độ từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ từ các đồng tu trong nhóm học Pháp của tôi. Tôi rất biết ơn những vị đó. Bây giờ tư tưởng quan trọng nhất của tôi là học Pháp, hướng nội, vứt bỏ các chấp trước mà không hề truy cầu, và chỉ nghĩ đến việc cho đi. Khi tôi không có những tư tưởng ích kỷ, những người khác cũng không muốn tranh cãi với tôi. Con gái tôi nhiều lần nói rằng tôi đã trở nên tốt bụng hơn. Chồng tôi cũng nói, “Em có một trái tim nhân hậu. Hãy cứ tu luyện thật tốt. Nếu em tu luyện tốt, chúng ta cũng có được lợi ích.” Gia đình chúng tôi trở nên hòa thuận hơn trước, và tôi có thể tập trung vào làm ba việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm.

Tôi và một học viên đã đi đến một tỉnh gần đó để giảng chân tướng. Chúng tôi có thể giảng chân tướng cho hàng chục người mỗi ngày. Vào mùa xuân năm nay, gia đình tôi đã sửa lại căn nhà, và chúng tôi đều rất bận rộn. Mặc dù vậy, tôi vẫn đặt việc cứu người lên hàng đầu. Vào mỗi buổi sáng, tôi mở cửa và để cho các công nhân làm việc của họ, sau đó tôi sẽ đi phân phát các tư liệu giảng chân tướng tại các khu vực khác nhau. Bất kể là tôi đi đến đâu, tôi đều có thể gặp gỡ và nói chuyện với mọi người. Tôi có thể thay đổi tư tưởng của hơn 20 người mỗi ngày.

Tháng Tám này, tôi đã đưa cháu tôi đi cùng bất cứ khi nào tôi đến góc phố để xem mọi người đánh cờ. Đôi khi nhiệt độ lên đến hơn 38 độ C, nhưng tôi không quan tâm. Tất cả những gì tôi quan tâm là giảng chân tướng và cứu người. Trong vòng 3 ngày, tôi đã thuyết phục được hơn 100 người thoái ĐCSTQ.

Tôi vẫn còn một chặng đường dài để đáp ứng được những yêu cầu của Sư phụ. Tôi còn nhiều thiếu sót trong nhiều lĩnh vực. Từ giờ trở đi, tôi sẽ có niềm tin vững chắc hơn nữa vào Sư phụ và Pháp để đi thật tốt con đường Chính Pháp. Tôi sẽ làm hết sức để xứng đáng với ân đức cứu độ của Sư phụ và mong mỏi được trở về nhà với Sư phụ vào thời khắc viên mãn. Cảm tạ Phật ân hạo đãng của Sư phụ, đã cho con cơ hội để tu luyện trong đời này!
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/8/1/学好法-修己救人-244765.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/8/11/127414.html
Đăng ngày 03-09-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share