Bài viết của một học viên ở Ấn Độ
[MINH HUỆ 28-07-2011] Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi với các phương tiện truyền thông, chính phủ, và các trường học trong thành phố của chúng tôi.
Một ngày nọ, tình cờ tôi thấy một chương trình truyền hình có tựa đề Tuổi Trẻ. Với mục đích nhắm tới những người trẻ tuổi, chương trình chiếu trên một kênh phổ thông, kênh này cũng sở hữu một tờ nhật báo bằng ngôn ngữ của chúng tôi. Khi giám đốc chương trình nói về sự xuống cấp của các giá trị đạo đức và tham nhũng trong đời sống thường nhật, một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong tôi, điều tốt nhất cần làm để giúp tình trạng này là mang lại nhận thức về việc tu luyện của chúng tôi, trau dồi giá trị đạo đức dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, bằng việc nhờ tờ nhật báo viết bài về vấn đề này. Tôi cũng đã được khích lệ qua lời khuyên của một học viên nước ngoài, người đó cho rằng phương tiện truyền thông là một cách tốt để tiếp cận với công chúng thông qua sự thật về tu luyện cũng như các cuộc bức hại.
Vì vậy, tôi quyết định gặp gỡ Tổng biên tập của tờ nhật báo đó và giải thích về việc tu luyện của chúng tôi. Theo đó, một học viên khác và tôi đã gặp Tổng biên tập vào 16 tháng 5 năm 2011. Chúng tôi cho ông thông tin chi tiết về tu luyện, cho ông xem hình ảnh, v.v… Ông hỏi, “Đây có phải là môn Pháp Luân Công đã bị cấm bởi Đảng cộng sản Trung Quốc?” Tôi nói rằng đó chính là Pháp Luân Công. Tôi đã đưa cho ông một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân và đề nghị ông ấy đọc, và nếu ông nghĩ rằng nó là tốt, ông có thể xuất bản một bài viết về Pháp Luân Công, hoặc chỉ cần gọi tôi đến nhận lại cuốn sách. Tôi cũng nói với Tổng biên tập rằng mặc dù chỉ có một vài học viên trong thành phố, chúng tôi muốn làm tốt việc truyền bá việc tu luyện được gọi là Pháp Luân Đại Pháp dựa trên các nguyên lí vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn. Ông ấy mỉm cười và hứa sẽ làm cho độc giả của họ nhận thức được việc tu luyện của chúng tôi thông qua tờ báo của họ.
Trước đó, chúng tôi đã lên kế hoạch để có một nhóm tập luyện trên cầu có tên là Tank Bund ở trong thành phố để tổ chức sinh nhật của Sư Phụ vào ngày Chủ Nhật, ngày 8 tháng 5, thay vì thứ Sáu, ngày 13 tháng 5, vì nó thuận tiện hơn cho những người đi làm trong tuần. Chúng tôi chọn nơi đó bởi vì có bức tượng Phật lớn gần hồ và nghĩ rằng nó sẽ là biểu tượng. Chúng tôi đã biểu diễn các bài tập theo một nhóm như kế hoạch đã định.
Không cần nói cô ấy là ai, một nhà báo đã đến cùng với nhiếp ảnh gia của cô để chụp ảnh vào buổi sáng sớm, họ đã nghe thấy tiếng nhạc và hỏi về bài tập công của chúng tôi. Cô nhìn chúng tôi tập các bài tập một lúc và rời đi. Sau đó, cô nói với đồng nghiệp nam của mình về việc học các bài công pháp của chúng tôi sáng hôm đó, và cả hai đều nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn khi đăng tải một vài tin tức về Pháp Luân Công. Buổi tối hôm đó, không biết bất cứ thông tin gì về việc này, chúng tôi đã tình cờ gặp gỡ với tổng biên tập. Sáng hôm sau, tổng biên tập gọi cả hai nhà báo vào văn phòng của ông đưa cho họ những tờ rơi của chúng tôi và bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân. Ông yêu cầu họ nghiên cứu và viết một bài báo. Họ đã rất ngạc nhiên, vì họ đã tự lên kế hoạch sẵn sàng viết về đề tài trên.
Tổng biên tập giao phó công việc cho phóng viên nam, người này sau đó đã gặp chúng tôi, và cuối cùng, một câu chuyện hay, đầy đủ đã xuất hiện trong ấn bản Chủ nhật ngày 29 tháng 5. Các trang bìa đầy màu sắc sặc sỡ. Thật là kì diệu khi chúng tôi nhìn vào những điều đã xảy ra. Điều này giúp tạo ra rất nhiều thắc mắc về tu luyện trong phạm vi tiểu bang của chúng tôi, và bây giờ có nhiều người hơn đã biết đến việc tu luyện.
Trường hợp thứ hai, chúng tôi muốn tập các bài công pháp tại trung tâm chính, nhộn nhịp trong thành phố của chúng tôi. Để có được sự cho phép của cảnh sát, chúng tôi đã gặp trợ lý ủy viên cảnh sát, ông này đã yêu cầu chúng tôi gặp cấp phó của ông. Chúng tôi đã gặp ông ấy và nói với ông về Pháp Luân Công. Ông cho biết nó không chắc chắn, bởi vì chúng tôi có thể làm rối loạn giao thông và có thể gây tai nạn. Để thông báo cho ủy viên trợ lý về tình hình của chúng tôi, chúng tôi đã gặp ông ấy một lần nữa. Trong lúc hứa để nói chuyện với cấp phó của ông một lần nữa về đề nghị xin cấp phép, ông đã giới thiệu chúng tôi với người đàn ông ngồi bên cạnh chúng tôi, anh trai của ông chính là một giám thị một nhà tù của quận làm việc cách xa gần 300 km. Vị giám thị này rất tán thành và nhờ chúng tôi giới thiệu các bài tập công cho các tù nhân trong nhà tù của ông ấy. Tôi đã giới thiệu các bài tập công trong một tuần, từ 6 giờ đến 7 giờ sáng. Các tù nhân đã rất vui vẻ tìm hiểu về Pháp Luân Công và hỏi không biết làm thế nào để tập luyện khi họ được ra tù.
Một sự việc tương tự, một lần tôi đọc một bài báo có tựa đề “Trường học của chúng ta cho ngày mai.” Ngay lập tức, tôi nghĩ rằng các trường học cho ngày mai nên được giảng dạy với các nguyên lí tu luyện, Chân-Thiện-Nhẫn. Một học viên khác và tôi đã gặp Ủy viên hội đồng Giáo dục, ông ấy ngay lập tức yêu cầu chúng tôi giới thiệu Pháp Luân Công làm mẫu trong ba trường học của Chính phủ, chúng tôi đã thực hiện. Tại mỗi nơi chúng tôi đến, tất cả mọi người đều hỏi liệu cuốn sách của chúng tôi đã được dịch sang ngôn ngữ địa phương chưa.
Nhiều việc như thế này đã xảy ra đã làm cho tôi hiểu rằng Sư Phụ sẽ không bỏ rơi bất cứ ai có tiền duyên. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã an bài việc giới thiệu bộ công pháp cho các tù nhân và cho các sinh viên trong các trường học của chính phủ. Tôi cũng nhận ra rằng Sư Phụ của chúng ta sẽ chăm sóc cẩn thận bất cứ ai quyết tâm theo Đại Pháp.
Nếu các bạn thấy bất kỳ điều gì sai sót trong bài chia sẻ của tôi, xin hãy vui lòng chỉ ra.
Kính chào Sư Phụ tôn kính!
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/28/127057.html
Đăng ngày: 18-8-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.